Ký ức sau cùng của Linh Yến hiện ra ở thời điểm cô bị một nhát dao đâm nát lồng ngực. Một màn sương trắng hiện ra, sau đó hắn không còn chút ấn tượng chuyện gì xảy ra ở sau nữa..

Lúc này nghe được Minh Thù hỏi, hắn hơi ngẩng đầu nhìn chứ chẳng có chút để tâm để ý gì.

"Ta làm ngươi bị thương, ngươi muốn báo thù thì cứ tới đi." Ở bên ngoài khí trời âm u, Linh Yển bình tĩnh cất giọng:

"Ngươi muốn giết ta có thể sẽ phải tốn chút sức, nếu như ngươi có thể... a..."

Linh Yển trợn to mắt nhìn gương mặt cách mình chỉ trong gang tấc, hô hấp của đối phương cứng lại.

Hây hây hây…

Xích sắt lay động, vang lên âm thanh du dương rồi biến mất trong bóng đêm.

Linh Yển nói không nên lời rốt cuộc là cảm giác kích động hay là gì, lúc này hắn chỉ muốn ôm lấy cô, sau đó hôn cô...

Đột nhiên phát hiện nhiệm vụ chiến lược này thật quá đỗi ngọt ngào...

Minh Thù buông Linh Yển ra, mang theo nụ cười xấu xa: "Ngươi van xin ta, ta sẽ tha cho ngươi."

Tinh thần Linh Yển lúc nãy còn đang bay bay, lơ lửng trên mây, đột nhiên bị rơi xuống đất một phát, vỡ nát tâm tư.

A. Ngọt con khỉ!

“Cửu thiếu, chịu khó chút đi. Nghĩ đến nhiệm vụ của người, đến điểm tích lũy, có phải đã thấy bình tĩnh lại không?”

Linh Yển không sờ đao, cứng cổ, ngữ khí cao ngạo hỏi: "Ta không cầu xin thì ngươi làm gì được."

Minh Thù nhún vai: "Bên ngoài còn có chân giò chờ ta."

Linh Yển cười nhạt: "Ngươi hôn ta rồi!"

Minh Thù nở một nụ cười vô hại: "Ta hôn ngươi thì sao? Đừng nói hôn ngươi, hiện tại dù ta có quất sạch sành sanh ngươi, ngươi thì ngươi có thể thế nào đây? Ngươi đánh ta sao?"

Linh Yển túm xích sắt, xích phát ra âm leng keng. Cô gái nhỏ đứng trước mặt mỉm cười, tìm cớ gây chuyện mà hắn lại không làm gì được cô.

Chết tiệt!

Cái chỗ chết tiệt này, có thể đi ra ngoài một lần, ắt có thể ra ngoài lần thứ hai.

Linh Yển quay đầu nhìn chằm chằm trên không, biểu thị rõ là đang cự tuyệt lời đề nghị của Minh Thù

Lão tử không cần!

Không thể làm sụp đổ hình tượng!

Lão tử cũng phải cần thể diện!

"Ta đi đây." Minh Thù nói được làm được, cô quả thật quay lưng bỏ đi.

Chân giò ơi trẫm tới đây.

Linh Yển cứ nhìn Minh Thù biến mất trong bóng đêm, tiếng những chiếc chìa khóa kim loại va chạm vào nhau càng lúc càng xa dần.

Linh Yển thu lại vẻ mặt âm u, không chút biểu cảm nhìn vào hư không.

Hắn không ngờ Minh Thù nói không trở lại thực sự không trở lại, Linh Yển có chút tuyệt vọng, sớm biết thì đã cầu xin, cầu một cái cũng đâu có chết.

"An Ca..."

"Làm cái gì đấy?"

Linh Yển bị dọa cho giật mình.

Hắn nhìn theo hướng âm thanh vang lên, thế nhưng bên kia tối đen như mực không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

“Nghĩ kỹ yêu cầu của ta chưa?" Hình bóng Minh Thù dần dần đi ra từ trong bóng tối, gương mặt mỉm cười giống như lúc cô rời đi, ngay cả độ cong cũng không hề thay đổi.

Linh Yển cụp mắt xuống: "Xin ngươi."

Minh Thù cầm chìa khóa tới mở khóa cho hắn.

"An Ca."

"Ừm."

Linh Yển nhìn cô mở khóa cho mình: "Sao lúc đó ngươi lại muốn qua đây?"

“Ta nhất thời ngu si, bây giờ nghĩ lại thấy hối hận ngàn lần." Minh Thù nghiêm túc trả lời.

"..." Linh Yển nghẹn lại, thần sắc dần dần trầm xuống:

"Sao ngươi lại không có việc gì?"

"Ngươi mong ta gặp chuyện không may?" Minh Thù dừng động tác, nheo mắt nhìn hắn:

"Ta không có việc gì ngươi rất thất vọng? Ta gặp chuyện không may đối với ngươi có gì tốt, có thể thăng quan phát tài hay lấy thêm vợ không?"

Cái gì lấy thêm vợ, lão tử ngay cả vợ cả cũng không có, chạy đi đâu cưới thêm vợ nhỏ?

Linh Yển đè nén sự tức giận, khóe miệng cong lên một nụ cười có chút tà tà: "Cưới ngươi sao?"

Minh Thù mỉm cười: "Ta sợ ngươi giảm thọ."

Linh Yển: "..."

Giảm thọ.

Không đúng, tại sao hắn phải giảm thọ? Hắn cũng không phải người, sao có thế giảm thọ?

Tên bệnh thần kinh này đúng là thích ăn đòn mà!

Linh Yển không phát hiện, Minh Thù nói mấy câu liền đổi đề tài khác.

Minh Thù tiếp tục cho hắn giải tỏa, Linh Yển nhìn chằm chằm cô, đôi mắt ẩn chứa tâm tình phức tạp.

Sau khi cởi bỏ xong dây xích trên tay chân, Linh Yển nhìn Minh Thù cười cười, tiếp theo Minh Thù đã bị hắn ôm vào lòng.

Một nụ hôn lạnh như băng.

Hắn mạnh mẽ hôn cô như là sư tử bị chọc giận, nhu cầu củng cố địa vị của mình vô cùng cấp bách.

Minh Thù cũng không phản kháng, thân thể mềm xụi trong lòng hắn. Linh Yển dần dần bình tĩnh trở lại, như một chú chó nhỏ gặm nhắm đôi môi mềm mại của cô. Âm khí hai người đan vào nhau vô cùng uyển chuyển.

Linh Yển hôn cô theo bản năng. Ánh mắt hắn mơ hồ, dần dần dục vọng càng dâng cao. Hai bóng người bị bóng tối bao phủ, đột nhiên sinh ra vài phần mộng ảo.

"An Ca..."

"An Ca..."

Linh Yển gọi tên cô, bàn tay vuốt ve đường cong của cô, dần dần động đến chỗ mềm mại.

Minh Thù cản tay hắn, bỏ qua bên đầu, thuận thế thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Cô chậm rãi sửa sang lại y phục trên người, mỉm cười với Linh Yển: "Ta không có hứng thú làm chuyện đó ở một nơi như thế này.”

Linh Yển đang hân hoan bị tuột cảm xúc nên có chút hụt hẫng, nhíu mày: “Cô không có hứng thú ở đây hay là không có hứng thú với ta.”

Cô rõ ràng...

Vì sao có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy?

Điều Linh Yển có thể nghĩ đến là cô không có hứng thú với mình, nếu không... sao có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy, tựa như vừa rồi người mê đắm không phải là cô.

Minh Thù nheo mắt: "E rằng là cả hai?"

Linh Yển: "..."

Trả lại nụ hôn của ta cho ta!

Linh Yển u ám nhìn cô, vầng trăng trên cao soi sáng cả khu vực, ẩn vào trong bóng tối.

"An Ca, sẽ có một ngày cô sẽ là của ta, mặc kệ cô có thích ta hay không, cô cũng sẽ là của ta."

Linh Yển đột nhiên cảm thấy nhân vật này cũng rất tốt, chí ít còn có thể nói dọa.

"Ồ, vậy ngươi nên nỗ lực thêm."

Cô gái ấy cười nhẹ nhàng thanh tú, Linh Yển hít thở sâu một hơi, đè nén sự xao động của cơ thể.

Cô chờ đấy cho ta.

Người không thích lão tử ta đều là mắt mù, phải trị!

-

Địa phủ, tổng bộ chuyển phát nhanh Âm Dương.

Minh Thù ngồi trong phòng làm việc chuyển phát nhanh Âm Dương, nghe quỷ trình bày chuyện gần đây. Chuyển phát nhanh Âm Dương không chỉ chuyển phát nhanh linh hồn mà còn chuyển phát nhanh những thứ khác.

Ví dụ như một vài thứ được phép tới địa phủ, những linh hồn lang thang bên ngoài có thể mua một ít gì đó từ địa phủ, cũng có thể bán một số thứ cho địa phủ. Thậm chí thiên sư đôi khi cũng dùng chuyển phát nhanh để truyền tin hoặc mua một đạo cụ gì đó ở địa phủ.

Quỷ nghiên cứu ra đạo cụ đối phó quỷ giỏi hơn thiên sư nhiều.

Hơn nữa địa phủ cũng rất lớn. Trước đây ai muốn truyền tin, mua đồ đều phải đích thân đi làm, hiện tại đã có chuyển phát nhanh làm thay.

Nói chung chuyển phát nhanh Âm Dương có phạm vi hoạt động rất rộng

Lẽ đương nhiên lĩnh vực chuyển phát nahnh dưới địa phủ này là một mảnh đất màu mỡ để “đầu tư”.

*

[Hài Hòa Hiệu]

Linh Yển: “Vợ ơi... ta và Diêm Vương tuyệt đối trong sạch, không có bất kỳ giao dịch mờ ám nào.”

Minh Thù: “Thật không?”

Linh Yển: “Ta xin thề, ta mà nói dối thì Diêm Vương bị hói đầu.”

Diêm Vương: “Vợ chồng son nhà các ngươi cãi nhau, sao lại nguyền rủa ta hói đầu.”

Tiểu tiên nữ: “Ta xác nhận Diêm Vương bị hói.”

Hài Hòa Hiệu: “Hình như cô muốn tiêu tan rồi.”

Tiểu tiên nữ: Ta sẽ lập tức khiến Diêm Vương đại nhân mọc tóc rậm rạp lại.

Diêm vương: (đột nhiên tóc mọc dài ra) Ta muốn giết ngươi.

Tiểu tiên nữ:... Có thể bỏ phiếu trước rồi mới giết không? Người có thể giết tất có thể bỏ phiếu!

Diêm Vương:...

Minh Thù:...

Linh Yển: Vợ ăn đồ ăn vặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play