Sáng hôm sau, Minh Thù nhìn bộ tộc ôn hòa... rất nghẹn ngào.

Mọi người không gây chuyện nữa sao?

Trẫm làm sao phát huy được! 

Minh Thù đi tới chỗ trói Nhĩ Du, không ai thả hắn, Hồ Cửu và Thương Tu đều còn ở tại chỗ không thiếu một ai.

Người thú thấy Minh Thù qua đây, vài người trong đó sắc mặt có chút khác thường.

“Nghe nói bộ tộc Lợn Rừng láng giềng rất giàu có.” Minh Thù nói một câu kỳ quặc. 

“Vâng... Vâng...”

“A, vậy đưa hắn qua đó đi.” Minh Thù chỉ vào Nhĩ Du: “Có thể đổi bao nhiêu đồ ăn?”

“Dao Lạc, ta là anh trai ngươi!” Nhĩ Du đang ở hình thú, nhìn không thấy biểu cảm, thế nhưng trong ánh mắt của hắn tràn ngập phẫn nộ: “Nhiều năm như vậy là ta che chở ngươi.” 

“Anh trai à, ngày hôm nay nếu ta không phản kháng bị đưa đi chẳng phải là ta sao.” Minh Thù ngồi xỗm trên mặt đất, lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Hết cách rồi, ai bảo ngươi đánh không lại ta.”

Nhĩ Du: “...”

Người này, thật là Dao Lạc sao? 

“Anh trai!” Nhĩ Nhã không biết từ đâu lao tới, chắn ở trước mặt Nhĩ Du quát lớn: “Ngươi là giống cái! Coi như tặng ngươi đi ra ngoài, cũng là đi hưởng phúc, ai làm gì ngươi đâu.”

Giống đực bị đưa đi, đều chỉ có thể trở thành kẻ tồn tại hạ đẳng nhất bộ tộc.

Nếu như có thể được giống cái yêu thích, còn có thể khá hơn một chút. 

Nếu như không thể...

Bị ăn sạch đều là có khả năng.

“A.” Minh Thù mỉm cười nhợt nhạt: “Vậy chi bằng ta cũng đem ngươi đưa đi hưởng phúc?” 

Nhĩ Nhã lập tức nghẹt thở.

Cô hiểu rõ, tuy là giống cái bị đưa đi được đối đãi có thể tốt hơn rất nhiều so với giống đực, nhưng đâu có thể so với bộ tộc chính mình.

Trong đầu Nhĩ Nhã không biết suy tư cái gì, đột nhiên thay đổi thái độ: “Vậy ngươi cũng không thể đem anh trai của ta đưa đến bộ tộc Lợn Rừng được.” 

“Thủ lĩnh, bộ tộc Lợn Rừng...” Tộc nhân cũng chần chừ xen vào: “Bọn họ dã man vô lý...”

Bộ tộc Lợn Rừng mơ ước tộc nhân bộ tộc Khổng Tước xinh đẹp bọn họ, không phải ngày một ngày hai...

Nếu như đem Nhĩ Du tặng qua đó thật, hậu quả khó mà lường được. 

“Cũng không phải ngươi đi, ngươi khẩn trương cái gì.” Tặng hay không tặng đều là vấn đề, thân là nhân vật nam chính lại không có hào quang!

Tộc nhân: “...”

Minh Thù dù sao cũng không chút lo lắng: “Chỉ quyết định như vậy, tìm một ngày lành giờ tốt đưa qua.” 

“Dao Lạc ngươi dám!” Nhĩ Du hét.

Hắn bây giờ hối hận, trước đây tại sao không bóp chết cô ta.

Trái lại Nhĩ Nhã tuy là phẫn nộ, nhưng không có phát tác chỉ gắt gao trừng mắt Minh Thù. 

“Có cái gì không dám.” Minh Thù đứng dậy, nụ cười ác độc: “Hiện tại sẽ tặng đi.”

“...”

Các tộc nhân đối mặt nhìn nhau. 

Nngười thủ lĩnh này là dựa vào vũ lực mà có được vị trí, bọn họ đều đã tự trải nghiệm qua.

Cho nên Minh Thù nói tặng...

Vậy chỉ có thể tặng. 

“Anh... Anh đừng lo lắng, em sẽ nghĩ biện pháp cứu anh.” Nhĩ Nhã nhân cơ hội hạ giọng, hướng về phía Nhĩ Du nói.

-

[Nhiệm vụ ẩn: Không bằng cầm thú. Gợi ý: Không cùng một tộc, dù xa vẫn hận.] 

Minh Thù: “...”

Hài Hòa Hiệu được lắm, tuyên bố nhiệm vụ, ngươi đều có thể dùng tiêu đề mắng chửi người.

[... Không nghĩ được cái tiêu đề gì tốt, ký chủ, tôi không có chửi.] Hài Hòa Hiệu thanh minh cho bản thân. 

Minh Thù: “...”

Chính là cảm thấy ngươi ở đây đang mắng trẫm.

[Ký chủ thấy tiểu yêu tinh đánh lộn, yên tĩnh một chút không nên tùy tiện nghi ngờ tôi.] 

Minh Thù: “...”

Tiểu yêu tinh đánh lộn ngoại trừ bề ngoài, kỳ thực nhìn đẹp hơn so với trước kia.

Minh Thù ẩn đi Hài Hòa Hiệu. 

Luôn muốn giựt giây trẫm làm hôn quân.

Cô lại gọi người tới, để cho bọn họ đem Hồ Cửu và Thương Tu tặng kèm, có thể đổi nhiều một chút đồ ăn vẫn hơn.

Để thành công đổi được đồ ăn vặt. 

Cho nên Minh Thù quyết định tự mình đi.

“Rắc nhiều một chút, đừng tiết kiệm, một lát nữa dược hiệu không còn thì các ngươi lo đi bắt đấy.”

Danh Chiết âm trầm nhìn ánh mắt Nhĩ Du, vừa nhắm mắt đã rắc hết tất cả dung dịch trong tay lên đó. 

Nhĩ Du tay chân bị trói trên cọc, người thú nâng lên liền khiêng đi.

Nhĩ Nhã trơ mắt nhìn anh trai nhà mình bị khiêng đi.

“Làm sao bây giờ?” 

“Ai biết cô ta ra tay nhanh như vậy.”

“Nếu như đưa đến bộ tộc Lợn Rừng thì xong rồi, đến lúc đó chúng ta làm sao cứu anh trai.” Nhĩ Nhã lộ ra sợ hãi và căm phẫn đối với bộ tộc Lợn Rừng.

“Chớ nóng vội để ta suy nghĩ.” 

“Ngươi nghĩ tiếp nữa, anh trai của ta đều bị đưa qua đó rồi. Ta thì không nên nghe con hồ ly thối kia, đêm qua ta nên cứu anh trai của ta.”

Nhĩ Nhã hoảng loạn, xoay người chạy về lấy ra cây khảm đao đang được giấu.

"Nhĩ Nhã, ngươi làm cái gì vậy!" 

“Cứu anh trai.”

-

Bộ tộc Lợn Rừng cách bọn họ không xa, nhưng đi bộ cũng phải một khoảng thời gian. 

Minh Thù trước đã phái người thú đi liên lạc qua bọn họ.

Bộ tộc Lợn Rừng vừa nghe là bộ tộc Khổng Tước tặng người thú qua đây, không nói hai lời liền đồng ý, còn mang theo thức ăn trực tiếp đón tiếp nửa đường.

Có thể thấy được họ rất nhiệt tình. 

Bộ tộc Lợn Rừng lấy hung hãn để nổi tiếng.

Hình người đều dũng mãnh hơn so với các bộ tộc khác, giống cái cũng không khá hơn chút nào.

Minh Thù nhìn người đàn ông bắp thịt bên cạnh, không thể không cảm thán vạn vật thần kỳ... Đáng tiếc có thể nói. 

“Dao Lạc? Tại sao là ngươi?” Thủ lĩnh Lợn Rừng nhìn Minh Thù, hắn xấc xược quan sát cô vài lần: “Ngươi lại đồng ý qua đây sao?”

Trước đó hắn đã đề cập qua với Nhĩ Du, cho Dao Lạc qua bộ tộc hắn.

Thế nhưng Nhĩ Du không đồng ý. 

Nhận được tin tức, còn tưởng rằng là Nhĩ Du đem người mang tới, ai biết người tới lại là Dao Lạc.

Minh Thù tách người ra: “Ừm, anh trai của ta.”

Thủ lĩnh Lợn Rừng nhìn Nhĩ Du bị trói trên gậy gộc, vẻ khiếp sợ lập tức xuất hiện trên mặt hắn. 

“Tặng kèm hai người.” Minh Thù chỉ Hồ Cửu và Thương Tu phía sau: “Đổi không?”

Thủ lĩnh Lợn Rừng: “...”

Tình huống gì? 

Vì sao thủ lĩnh bộ tộc Khổng Tước bị trói lại rồi?

“Cha, đổi đổi.” Con gái thủ lĩnh Lợn Rừng bên cạnh lớn tiếng, hưng phấn nhìn Nhĩ Du chảy nước miếng.

Là chảy nước miếng thật. 

“Chuyện này...”

“Cha!” Cô ta cầm lấy tay thủ lĩnh Lợn Rừng lay mạnh: “Là Nhĩ Du mà, con muốn hắn!”

Thủ lĩnh Lợn Rừng hiển nhiên rất thương yêu đứa con gái này. 

“Con đừng vội, ta làm rõ chuyện trước đã.” Thủ lĩnh Lợn Rừng an ủi con gái: “Dao Lạc, chuyện này sao lại thế? Nhĩ Du là thủ lĩnh, vì sao ngươi bắt hắn để đổi?”

Lẽ nào người bị đổi không phải là ngươi sao?

“À, ngày hôm qua ta tạo phản.” Minh Thù nói hời hợt: “Hiện tại ta là thủ lĩnh, xử lý một chút thủ lĩnh cũ.” 

Thủ lĩnh Lợn Rừng: “?”

“Ngươi rốt cuộc có đổi hay không? Không đổi ta đi chỗ khác nhé.”

“Cha, đổi đi mà.” Cô ta rất kích động, trực tiếp chỉ huy tộc nhân phía sau: “Những thứ này đều cho các ngươi.” 

Thủ lĩnh Lợn Rừng còn có chút mông lung, bản năng ngăn cản con gái nhà mình, thế nhưng cô ta khóc lóc om sòm gây chuyện đòi muốn đổi.

Thủ lĩnh Lợn Rừng: “...”

Bộ tộc Khổng Tước sẽ không giở trò gì chứ? 

Nhưng khi nhìn thấy Nhĩ Du bị trói thành bộ dạng kia, rõ ràng cho thấy đã dùng qua thú linh thảo...

Cuối cùng thủ lĩnh Lợn Rừng phất tay, ý bảo bọn họ đổi.

Dù bọn họ đùa giỡn bịp bợm, bộ tộc Lợn Rừng hắn còn sợ đánh không lại bọn họ sao? 

Giao dịch giữa người thú không phức tạp, tiền trao cháo múc.

Sau khi xong, dù xảy ra chuyện gì, đều không có quan hệ với đối phương.

Nhưng cũng không nói lý, ở thời điểm này, chỉ nhìn bộ tộc nào mạnh thì kẻ đó chiếm ưu thế. 

“Dao Lạc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nhĩ Du hét.

Minh Thù nắm tay: “Cố gắng lên, trăm ngàn lần không nên buông tha ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play