Khổng Tước tự nhiên không thể so bì với Hồ Ly, Khổng Tước so với người thú bình thường đều cẩn thận hơn.

Trong bóng tối, âm thanh Hồ Cửu đứt quãng truyền đến.

Nhưng cách nhau có chút xa, Nhĩ Du nhìn không thấy bên kia. 

Hồ Cửu lúc này biết động dục hoàn toàn là vì thú linh thảo mà cô ta lúc trước muốn bôi lên Minh Thù, hỗn hợp làm cho người thú động dục.

Cô ta hiện tại chính là tự làm tự chịu.

Nhưng lúc này Hồ Cửu bị trói, ngoại trừ phát ra âm thanh cũng không thể làm gì khác. 

Nhĩ Nhã và Nhĩ Du nói chuyện một lúc rồi rời đi.

Lúc đi ngang qua Hồ Cửu, Hồ Cửu đột nhiên gọi cô ta lại.

Nhĩ Nhã nhíu mày. 

Cô không thích Dao Lạc, nhưng cũng không thích hồ ly thối khiến anh trai mê mẩn mất hết lý trí này.

“Làm gì vậy?”

Hồ Cửu vẫn là hình thú, nhìn qua rất khó chịu. 

Cô thở gấp nói: “Dao Lạc... Dao Lạc đã bị Vu Linh khống chế, trên tay cô ta có vũ khí rất kỳ quái, cô nghĩ cách cứu anh trai của cô phải trộm được vũ khí đó.”

“Vu Linh?”

Nhĩ Nhã trợn to mắt. 

“Cô chắc chắn sao?”

Hồ Cửu cắn răng: “Tôi đương nhiên chắc chắn, nếu không... cô cho rằng cô ta vì sao trở nên lợi hại như vậy? Cô suy nghĩ một chút, ngoại trừ Vu Linh, còn có ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, khiến cho cô ta thay đổi? Ngay cả tính cách cũng thay đổi.”

Nhĩ Nhã cắn môi, Vu Linh... đó là thứ người thú ghét nhất. 

Hồ Cửu tiếp tục lừa dối: “Nhĩ Nhã, tôi biết cô không thích tôi, thế nhưng cô không muốn cứu anh trai của cô sao? Hiện tại phần lớn người thú sợ vũ khí trên tay của cô ta, cô chỉ cần đem vũ khí của cô ta trộm đi...”

Nhĩ Nhã đâu có tâm tư, không thể là đối thủ của Hồ Cửu.

-

Minh Thù nằm trên ghế mây đan, nhìn ngân hà sáng chói trên đỉnh đầu, thân thể hoàn toàn được ánh trăng bao phủ, dường như phủ thêm cho cô một lớp áo lụa mờ ảo.

Thế giới người thú thuần khiết rất rực rỡ, ngân hà đều có thể thấy rõ ràng.

Sống về đêm thật nhàm chán. 

"Phụt phụt..."

Chơi trò này cũng mệt mỏi quá.

Minh Thù đổi đồ ăn vặt từ Hài Hòa Hiệu. 

Đây mới là đồ người ăn.

Nhưng là...

Không dễ ăn. 

Minh Thù có hơi buồn.

Không được.

Trẫm phải tìm đầu bếp nữ. 

Chưa nói phải dựa vào nhân vật chính để thay đổi giá trị hào quang, nữ chính của thế giới này là con người, và cô ấy sẽ làm được đồ ăn ngon!

"Răng rắc..."

Ban đêm yên tĩnh vang lên một tiếng âm thanh rất nhỏ. 

Minh Thù dựa theo âm thanh nhìn sang.

Chỉ thấy một người thú từ chỗ tối đi tới: “Thủ... Thủ lĩnh.”

Khúm núm đi tới trước mặt Minh Thù, nhờ ánh trăng Minh Thù cũng chỉ có thể nhìn người thú trước mặt rất mờ. 

“Có việc gì?”

Người thú tựa như lấy dũng khí: “Thủ lĩnh, tôi hầu hạ người nghỉ ngơi.”

Cái từ hầu hạ này có ý gì, khi người thú đưa tay ra đã rõ ràng. 

Minh Thù: “...”

“Đứng lại!”

Người thú nhất thời cứng đờ, thấp thỏm nhìn Minh Thù: “Thủ lĩnh, tôi sẽ phục vụ người.” 

Người thú cảm giác được người trước mặt đang quan sát hắn.

Hắn nắm chặt hai tay, Dao Lạc nhìn rất đẹp, kỳ thực trở thành bạn đời của cô cũng không có gì không thể.

Người thú nghĩ như vậy, lại dần dần thả lỏng. 

Minh Thù một lúc sau lên tiếng: “Ngươi đi tìm cho ta chút đồ ăn trước.”

Người thú: “?”

“Trễ như thế...” 

“Không có thì đi đi.” Ngay cả đồ ăn vặt cũng không chịu tìm cho trẫm, còn muốn hầu hạ trẫm! Người nào huấn luyện! Trừ đùi gà!

“Tôi đi ngay đây.”

Người thú nhanh chóng rời đi. 

Minh Thù "hừ" một tiếng, cô chọc chọc thú nhỏ nằm trong ngực cô: “Ngươi nói bọn họ làm sao không đem Nhĩ Du thả đi nhỉ?”

Thú nhỏ cầm móng vuốt của cô, đừng đâm loạn.

Ngươi bây giờ là thủ lĩnh, bọn họ nào dám thả người, ngươi mong bọn họ thả người để làm gì? 

Thật vất vả mới bắt được!

Con sen có bệnh sao!

“Hắn không chạy, ta làm sao kéo thù hận?” Minh Thù phiền muộn: “Cột giá trị thù hận hắn lại không thể đầy, đương nhiên phải làm cho hắn chạy.” 

Thú nhỏ: “...”

Tư duy thú hai chân ta không hiểu.

Để cho ta ăn thêm một miếng. 

Thú nhỏ đoạt đồ ăn vặt trên tay Minh Thù.

Minh Thù đưa cao: “Rất đắt, còn không đủ cho trẫm ăn.”

Thú nhỏ nhảy dựng lên, cho ta ăn một miếng! 

Minh Thù đùa chọc thú nhỏ đang vui vẻ, người thú kia đã trở về, cầm mấy thứ thức ăn thường gặp.

“Thủ lĩnh... cho người.”

Người thú còn rất thành thật, thức ăn rất sạch sẽ không có đồ lẫn tạp. 

Thế nhưng Minh Thù cầm thức ăn, rồi bảo người thú đi đi.

Tiếp tục lại có người thú đi đến, mập ốm đều có, muốn loại nào có loại đấy.

Cũng có người thú thả thú linh thảo ở trong đồ ăn, nhưng thú linh thảo có mùi vị, dù chỉ thả một chút cũng có thể ngửi ra được. 

Minh Thù nhìn người thú kia ăn xong, mới cười híp mắt thả hắn đi.

Còn chưa đi được hai bước đã hóa thành hình thú, không thể động đậy.

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” 

Hơn nửa đêm lặp lại nhiều lần như vậy, Minh Thù có chút sốt ruột.

Người thú trước mặt quỳ xuống: “Thủ lĩnh... thủ lĩnh, là... là Nhĩ Nhã buộc tôi tới, tôi không muốn... người tha cho tôi.”

Minh Thù: “...” 

Vừa rồi trẫm rất hung dữ sao?

“Cô ta buộc ngươi tới để làm gì?”

Người thú đó khả năng đúng là bị ép buộc, giọng nói Minh Thù mặc dù không hung dữ, thế nhưng cô lúc này có chút sốt ruột, người thú bị dọa cho sợ: “Để cho tôi... để cho tôi đưa người đi nghỉ ngơi, còn lại không biết.” 

Đưa đi nghỉ ngơi?

Ánh mắt Minh Thù đảo qua đại khảm đao bên cạnh.

Bọn họ sẽ không muốn trộm cái khảm đao này chứ? 

Minh Thù đang cầm đồ ăn vặt đứng dậy: “Ngươi theo ta qua đây.”

Người thú run cầm cập đứng lên, theo Minh Thù vào phía sau lều được dựng đơn giản.

Chỉ có thể coi là lều. 

Gian nhà cũng không tính.

Cỏ khô bện thành rèm cửa, trong phòng một vùng tăm tối.

Người thú không nói tiếng nào đứng ở góc, không dám có động tác gì. 

Minh Thù xuyên thấu qua khe hở, nhìn bên ngoài, đợi một lát sau quả nhiên có bóng người xuất hiện, thận trọng tới gần cây khảm đao.

Thử thăm dò cầm lên, xác định không có phát sinh điều gì kỳ quái, lập tức lấy cây khảm đao rời đi.

Minh Thù vén màn đi ra ngoài, khóe miệng mỉm cười. 

Người thú đứng ở phía sau, cũng không dám thở mạnh.

Vị thủ lĩnh mới này...

Rất đáng sợ. 

-

Minh Thù cho rằng bọn họ nhận được “thần khí”, sẽ lập tức làm khó dễ.

Thế nhưng lại không ngờ, cô ăn xong vài bao đồ ăn vặt, đao tặc ăn trộm đều không tới bao vây tiêu diệt cô. 

Người không đi theo kịch bản sao?

Làm gì chứ!

Cầm khảm đao... không phải, thần khí...! 

Cô rất hoài nghi mình có phải cô làm chưa đủ hay không.

Minh Thù nhàm chán hỏi người thú bên cạnh: “Ngươi tên gì?”

“Danh... Danh Chiết.” 

“Danh Chiết?” Tên kỳ lạ.

“Ừm...” Người thú thật thấp giọng đáp một tiếng: “Thủ lĩnh... thủ lĩnh sẽ giết tôi sao?”

Nghe nói chuyện bộ tộc khác xuất hiện thủ lĩnh mới, đều là máu chảy thành sông... 

Hắn bị Nhĩ Nhã phái qua đây, cô nhất định sẽ giết mình nhỉ.

“Giết ngươi làm gì, ăn thịt sao?”

Người thú hoảng sợ. 

“Tôi... tôi không thể ăn.”

“Ngươi ăn rồi sao?”

“... Không có.” 

“Vậy làm sao ngươi biết chính mình không thể ăn, nói không chừng ngươi ăn rất ngon đấy. Phải có lòng tin với chính mình.” Minh Thù nặng nề.

“...” Tuyệt không muốn có lòng tin.

Danh Chiết không thấy được ánh mắt thất vọng của Minh Thù, nếu không... đoán rằng sẽ trực tiếp chạy mất. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play