Nếu lúc trước với Thái Hậu còn chỉ là hoài nghi, thì hiện tại Úc Cẩn đã chắc chắn Thái Hậu có vấn đề.

“Đầu tiên là Đóa ma ma, giờ là Bình cô cô, Từ Ninh Cung lần lượt xảy ra vấn đề, nếu Thái Hậu thật sự là người mù cũng sẽ không có hôm nay.”

Cứ việc Thái Hậu lấy thân phận Thái Tử Phi gả vào hoàng thất, nhưng nhìn trong dĩ vãng, có thể từ Thái Tử Phi trở thành Hoàng Hậu sau đó trở thành Thái Hậu lại có mấy người?

Ở trong cái vũng bùn lớn hoàng thất này, có đôi khi dẫn đầu quá sớm chưa chắc là chuyện tốt, mà là bùa đòi mạng.

Nhưng cố tình Thái Hậu lại cứ an an ổn ổn đi tới bây giờ, không có căn cơ cũng không sợ hãi, thu dưỡng Cảnh Minh Đế làm hoàng đế, thu dưỡng Vinh Dương trưởng công chúa giải buồn, nhi nữ song toàn, tôn quý cả đời.

Nữ nhân như vậy sẽ là kẻ điếc, người mù?

Úc Cẩn tuyệt đối không tin.

Theo hắn thấy, cũng chỉ có lão cha Hoàng đế bị tình mẫu tử che mắt mới ngây thơ như vậy thôi.

“Thái Hậu thật sự quyết đoán, mắt thấy tra đến trên người Bình cô cô, trước một bước tự chặt cánh tay, vừa làm điều tra kế tiếp lâm vào cục diện bế tắc, lại đặt bản thân vào vị trí người bị hại từ đó tẩy thoát hiềm nghi, khiến phụ hoàng áy náy……”

Khương Tự gật đầu: “Thái Hậu đương nhiên không hề đơn giản. Trải qua việc này, trong khoảng thời gian ngắn phụ hoàng chỉ sợ rất khó nghi ngờ Thái Hậu.”

Đến thân phận như bọn họ, chứng cứ thường thường không còn quan trọng cho lắm, thượng vị giả có thể hoài nghi hay không, có nguyện ý tin tưởng hay không mới quan trọng.

Úc Cẩn buông chén trà, thanh âm lạnh lùng: “Nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng, Thái Hậu không phải hai ba ngày là có thể lật đổ được, nếu đuôi cáo đã lộ ra, chung quy là làm nhiều sai nhiều, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Khương Tự nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta vẫn là tranh thủ chạy đến Nghi Ninh Hầu phủ, tranh thủ từ trong miệng bà ngoại hỏi ra chút manh mối.”

Chuyện xưa như mây khói, rất nhiều bí mật đều chôn vùi trong dòng sông thời gian, muốn lật ra tìm người trong cuộc không thể nghi ngờ là thuận tiện nhất.

“Ừ, qua mấy ngày nữa rồi nói.”

Úc Cẩn vừa mới trở thành con của Hoàng Hậu, gần nhất đi thăm hỏi ngược lại không hay.

Phu thê hai người lăn lộn hơn nửa ngày cũng mệt mỏi, thu thập một phen rồi cũng nghỉ ngơi.

Mặt trời dần dần dần ngã về Tây, một ngày chớp mắt đã qua.

Tin tức thân thể Thái Hậu không khoẻ từ trong cung truyền ra ngoài cung, đám người Tề Vương mượn cơ hội tiến cung thăm Thái Hậu thuận lý thành chương đến chỗ mẫu phi của từng người tìm hiểu tin tức.

Hỏi thăm tự nhiên là tin tức Úc Cẩn trở thành con trai Hoàng Hậu.

Lỗ Vương vỗ vỗ ngực, có chút nghĩ mà sợ: “Mẫu phi, may mà ngài chỉ sinh một nhi tử, bằng không ngủ một giấc dậy đệ đệ thành con nhà người khác, ngài nói phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ?” Ninh phi xuất thân Tướng môn cười lạnh, là loại minh diễm mày rậm mục tuấn, tay vỗ mạnh lên bàn, trà cổ trên bàn đột nhiên nảy lên, sau đó rơi xuống đất chia năm xẻ bảy.

Nhìn kết cục thê thảm của trà cổ, Lỗ Vương chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình sợ hãi là dư thừa.

Khi tức phụ hắn sờ dao phay cho dù hắn đang ôm thiên tiên cũng chẳng dám làm gì, thiết nghĩ tâm tình của phụ hoàng chắc cũng không khác hắn là mấy.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lỗ Vương khẽ động, cười hì hì nói: “Mẫu phi, nhi tử cầu ngài một việc nhé.”

“Nói.” Ninh phi phun ra một chữ.

Hoàng Thượng đột nhiên đem Yến Vương ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu, ảnh hưởng với bà tuy rằng không lớn, nhưng chung quy vẫn có chút không thoải mái.

Hoàng thượng bình thường thoạt nhìn tốt tính nhưng động tác không khỏi quá nhanh đi, quả thực làm cho người ta không có chút cảm giác an toàn nào.

Lần này là đem Yến Vương ghi dưới tên Hoàng Hậu, ai biết tiếp theo sẽ lại ra chuyện lạ gì?

Nghĩ đến những điều này, tâm tình Ninh phi có thể tốt mới là lạ.

“Mẫu phi, ngài xem Nhạc ca nhi cũng lớn rồi, trong bụng con dâu ngài nói không chừng còn có cháu gái, nhi tử vẫn luôn là một Quận vương cũng không phải chuyện hay ——”

Ninh phi lấy mắt liếc nhi tử, cười như không cười hỏi: “Cho nên?”

Lỗ Vương cười càng thêm xán lạn: “Cho nên ngài giúp nhi tử nói tốt trước mặt phụ hoàng vài câu, để ổng nâng lại tước vị cho nhi tử đi. Không cầu quá cao, thân vương là được rồi……”

Ninh phi giơ tay chỉ cửa: “Cút đi!”

“Mẫu phi ——” Lỗ Vương đáng thương vô cùng đứng lên.

Đây chính là mẹ ruột đó, không đáp ứng hỗ trợ thì thôi, phản ứng này có phải quá tuyệt tình hay không?

Ninh phi cũng không quan tâm nhi tử hỗn trướng này nghĩ gì, ngón tay tinh tế lại chỉ chỉ cửa.

Liếc mắt nhìn trà cổ còn nằm trên đất chưa dọn, Lỗ Vương xám xịt rời đi.

Màn gấm khói xanh hoa cỏ mới thay không lâu đong đưa, Ninh phi thu hồi ánh mắt, khe khẽ thở dài.

Người đều có lòng cầu tiến, bà sinh hạ hoàng tử, thăng làm Ninh phi, đương nhiên cũng từng mong muốn tiến thêm một bước, nhưng theo tuổi tác nhi tử lớn dần, liền thay đổi tư tưởng quyết định hưởng thụ nhân sinh.

Để nhi tử tính tình như vậy đi tranh vị trí kia, đó chính là ép nhi tử đi chịu chết.

Bà chỉ có một nhi tử như vậy, còn trông cậy vào tương lai nhi tử đón bà ra ngoài khoái hoạt, sao có thể luẩn quẩn trong lòng.

Trong thời buổi hỗn loạn này, Quận Vương mới là bùa hộ mệnh tốt nhất.

Chỉ mong nhi tử bình bình an an, con cháu đầy đàn.

Ninh phi nghĩ đến những điều này, tâm tình càng kém hơn, nhấc chân đá bay một cái ly trà cổ còn lại ra thật xa, quay người đi vào phòng.

Trang phi bên kia, lại là cảnh tượng khác.

Thục Vương tiến cung còn sớm hơn Lỗ Vương, lúc này đang cùng Trang phi ngồi đối diện nhau, yên lặng uống trà.

“ Tức phụ con còn chưa có động tĩnh gì sao?” Trang phi nhẹ nhàng thổi thổi chung trà, nhấp một ngụm.

Vì để mẹ con tiện nói chuyện, Thục Vương cố ý không mang Thục Vương phi tiến cung, nghe vậy nét mặt toát ra vài phần hung ác nham hiểm.

Trang phi thấy thế khuyên nhủ: “Các con còn trẻ, không vội.”

“Nhưng con không vội, chỉ sợ có người nóng vội kìa.”

Trang phi đặt chung trà lên trên bàn, cười nói: “Con nói Tề Vương, hay là Yến Vương?”

Thục Vương trầm mặc một lát, rồi nói: “Nhi tử vốn chỉ xem lão Tứ là đối thủ, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một lão Thất, thật đúng là bất ngờ không kịp phòng bị.”

Trang phi cười cười, nhàn nhạt nói: “Nếu bất ngờ không kịp phòng bị, vậy thì chậm lại chút đi.”

“Mẫu phi, ý của ngài là ——”

Trang phi vươn tay vén tóc mái rũ xuống ra sau tai, khóe miệng cười nhạt nhẽo: “Nếu không có chuyện Thái Hậu thân thể không khoẻ, ta cũng phải tìm cơ hội nói chuyện với con. Con đối đầu với Tề Vương, vừa không chiếm đích, lại không chiếm trưởng, vốn đã rơi xuống hạ phong, chỉ bằng vào căn cơ là Hoàng Thượng có vài phần thiên vị con cùng với ông ngoại con có học trò trải khắp thiên hạ, nhưng mấy thứ này so với quy củ chính thống chung quy không đáng giá nhắc tới ——”

“Mẫu phi ——”

Trang phi thở dài: “Con nghe mẫu phi nói xong.”

Trong lịch sử lập tử lấy người mình thích không phải không có, nhưng đặt ở trên người Hoàng Thượng hy vọng lại không lớn.

Đương nhiên, nhi tử lớn rồi, có tâm tư tranh giành làm mẫu phi chỉ có thể tận lực giúp đỡ, nhưng giúp đỡ thì giúp đỡ, mắt thấy sự tình không được nên chậm lại một chút thì vẫn nên chậm lại.

“Hiện tại Yến Vương thành con của Hoàng Hậu, tuy không phải Hoàng Hậu thân sinh, lại miễn cưỡng chiếm một chữ ‘ Đích ’, đối với một ít thần tử mà nói đây thậm chí còn quan trọng hơn chữ trưởng mà Tề Vương chiếm nhiều. Trước mắt con không ngại lùi lại một chút, để cho hai người bọn họ tranh cao thấp.”

“Nhưng mà mẫu phi, vạn nhất trong số bọn họ có một người trổ hết tài năng, đến lúc đó làm gì còn cơ hội cho nhi tử ——”

Trang phi nhàn nhạt nói: “Muốn ngồi ngư ông đắc lợi, đương nhiên sẽ có nguy hiểm thất bại, nhưng tệ nhất chẳng qua là giữ nguyên tình trạng hiện tại thôi, vẫn tốt hơn so với kết cục của phế Thái Tử và Tấn Vương nhiều. Lục nhi, con hãy nghe mẫu phi, trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến, lại xem thời thế sau này ra sao rồi hẵng làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play