Không bao lâu Thập Tứ công chúa chạy tới, quy quy củ củ hành lễ với Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu nhìn Thập Tứ công chúa, không lên tiếng.

Thập Tứ công chúa có chút bất an, nhẹ giọng hỏi: “Không biết mẫu hậu gọi nữ nhi đến đây có chuyện gì?”

“Chuyện trên tết Nguyên Tiêu, ngươi nói với Thái Hậu?”

Thập Tứ công chúa sửng sốt.

Hoàng Hậu ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu mang theo ý tứ cảnh cáo: “Thái Hậu lớn tuổi, về sau chớ có lắm miệng ở trước mặt lão nhân gia ngài. Nếu như Thái Hậu xảy ra chuyện gì, không ai gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

Thập Tứ công chúa cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu hậu là nghe Hoàng tổ mẫu nói sao?”

Hoàng Hậu nhàn nhạt ừ một tiếng.

Thập Tứ công chúa trầm mặc hồi lâu, mới hơi nhún gối: “Nữ nhi hiểu.”

Hoàng Hậu thấy Thập Tứ công chúa như thế, ngược lại cũng không tiện trách móc nặng nề.

Thập Tứ là nha đầu thông minh, chỉ điểm đến đây là đủ rồi, nói nhiều lại có vẻ vị Hoàng Hậu bà lòng dạ hẹp hòi.

“Được rồi, ngươi lui ra đi.”

“Nữ nhi cáo lui.” Rời khỏi Khôn Ninh Cung, Thập Tứ công chúa ngẩng đầu liếc mắt nhìn không trung mênh mông, trong lòng mờ mịt.

Hoàng tổ mẫu nói với mẫu hậu là nàng nói chuyện Thập Tam tỷ gặp nạn trên tết Nguyên Tiêu, Hoàng tổ mẫu vì sao nói như vậy ——

Thập Tứ công chúa dừng chân, liếc mắt nhìn phương hướng Từ Ninh Cung.

Hôm nay ở chỗ Hoàng tổ mẫu đã xảy ra chuyện gì?

Nếu không có việc, lấy hàm dưỡng của mẫu hậu sẽ không đặc biệt gọi nàng vào Khôn Ninh Cung nhắc nhở.

Thập Tứ công chúa cắn môi suy nghĩ một lát, rồi đi đến chỗ ở của Phúc Thanh công chúa.

Phúc Thanh công chúa đang dựa vào bình phong ngẩn người, liền nghe cung tì bẩm báo nói Thập Tứ công chúa tới.

“Mời muội ấy vào.” Phúc Thanh công chúa sửa sang quần áo, đứng dậy đón.

Thập Tứ công chúa nghênh diện đi tới, vóc người tinh tế, bước chân lại nặng nề hơn trước kia vài phần.

Phúc Thanh công chúa hơi dừng bước, hỏi: “Thập Tứ muội có tâm sự?”

Nàng mù hai mắt nhiều năm, chỉ dựa vào hai cái lỗ tai lắng nghe thế giới này, cho nên vô cùng mãn cảm với âm thanh biến hóa nhỏ bé.

Thập Tứ công chúa cười cười với Phúc Thanh công chúa: “Không có việc gì, chỉ là rảnh tới nhàm chán, nên muốn tìm Thập Tam tỷ trò chuyện.”

Quét mắt cung tỳ hầu hạ bên người một vòng, Phúc Thanh công chúa không có hỏi nhiều, kéo tay Thập Tứ công chúa vào phòng.

Rất nhanh có cung tì dâng lên trà bánh.

Phúc Thanh công chúa bưng lên một ly đưa cho Thập Tứ công chúa, chính mình cũng bưng một ly trà xanh ở trong tay, mềm giọng nói: “Các ngươi đều lui ra đi.”

Hai vị công chúa quan hệ tốt, tụ tập một chỗ nói lời thân mật là chuyện thường xảy ra, cung tì không thấy có gì lạ, rất nhanh liền lui ra ngoài.

Phúc Thanh công chúa đánh giá Thập Tứ công chúa, hỏi: “Thập Tứ muội, muội làm sao vậy?”

Rõ ràng khi Thất ca với Thất tẩu vừa tới còn không phải như vậy.

Thập Tứ công chúa biết Phúc Thanh công chúa tuy thân phận tôn quý, tâm tư lại tỉ mỉ sẽ không bỏ qua cảm xúc của người khác, đoạn gượng cười nói: “Vốn dĩ đang thêu bình phong vạn phúc, ai ngờ lại không cẩn thận đâm vào tay, nhất thời trong lòng hoảng loạn liền nhịn không được tới tìm Thập Tam tỷ.”

Thọ thần của Thái Hậu gần tới, hai vị công chúa thương lượng với nhau một người thêu bình phong vạn thọ, một người thêu bình phong vạn phúc, đến lúc đó gộp lại thành một đôi đưa cho Thái Hậu làm thọ lễ, Thập Tứ công chúa thêu chính là vạn phúc đồ.

Lúc Hoàng Hậu phái người đi gọi nàng, nàng đang thêu một chữ phúc, vừa nghe người Khôn Ninh Cung tới lập tức đâm vào tay.

Vợ chồng Yến Vương cùng mẫu hậu dùng cơm trưa, mẫu hậu đột nhiên phái người tới gọi nàng, ắt hẳn là có việc.

Phúc Thanh công chúa cầm tay Thập Tứ công chúa, quả nhiên thấy ngón trỏ tay trái nàng có một cái lỗ kim nho nhỏ, không khỏi dỗi nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

“Thập Tam tỷ, ngày mai chúng ta sớm đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu đi.” Thập Tứ công chúa thuận theo câu chuyện đang nói ám chỉ lo lắng Thái Hậu, không hề khiến cho Phúc Thanh công chúa hoài nghi.

Phúc Thanh công chúa miễn cưỡng cười cười: “Cũng không biết Hoàng tổ mẫu có tâm tình gặp chúng ta hay không.”

Thập Tứ công chúa lập tức hỏi: “Hoàng tổ mẫu làm sao vậy?”

Bởi vì lúc xảy ra chuyện trên Tuyên Đức lâu Thập Tứ công chúa cũng ở đó, nên Phúc Thanh công chúa không nghĩ giấu nàng, đơn giản nói lại chuyện Bình cô cô, cuối cùng thở dài: “Vì chuyện của ta, chẳng những làm phụ hoàng, mẫu hậu lo lắng, còn làm Hoàng tổ mẫu lo lắng, thật là làm ta khó có thể yên lòng ——”

“Thập Tam tỷ chớ có nghĩ như vậy, tỷ chưa từng trêu chọc bất kỳ ai, có người tính kế tỷ chắc chắn là vì mục đích sâu hơn. Họa cũng không phải do tỷ đưa tới, tỷ mới là vô tội nhất.”

Phúc Thanh công chúa than nhẹ: “Chỉ mong phụ hoàng sớm ngày tìm ra kẻ làm loạn, bằng không quấy đến tất cả mọi người đều không yên.”

Thập Tứ công chúa gật đầu phụ họa.

Hai người nói chuyện một hồi, Thập Tứ công chúa trở lại tẩm cung ngồi xuống giường, một trái tim hoàn toàn rối loạn.

Hoàng tổ mẫu đã biết chuyện xảy ra trên Tuyên Đức lâu dịp tết Nguyên Tiêu, lại nói với phụ hoàng và mẫu hậu là nàng nói —— nhưng nàng rõ ràng một chữ cũng chưa từng nhắc tới.

Hiển nhiên Hoàng tổ mẫu có được tin tức từ nơi khác, không tiện nói rõ, vì thế thuận miệng đẩy đến trên đầu nàng.

Nghĩ thông suốt điểm này, Thập Tứ công chúa cong môi cười khổ.

Hoàng tổ mẫu là chắc chắn cho dù nàng có biết cũng không dám nói rõ với phụ hoàng, mẫu hậu, chỉ có thể cắn răng nuốt máu.

Nàng chỉ là một lục bình, chẳng lẽ lại nói với phụ hoàng, mẫu hậu rằng Hoàng tổ mẫu nói dối? Việc này hiển nhiên không có khả năng.

Thập Tứ công chúa nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra hình ảnh Thái Hậu.

Sau một hồi, trong lòng nàng sinh ra một ý niệm: Hoàng tổ mẫu có thật sự từ ái như mặt ngoài nhìn thấy sao?

Ngay cả Thập Tam tỷ cũng không biết, lúc trước Đóa ma ma là nàng lấy thân làm mồi dẫn ra, cứ việc nàng không biết Đóa ma ma đã làm bao nhiêu việc ác, nhưng có thể làm phụ hoàng, mẫu hậu coi trọng như thế, Đóa ma ma hiển nhiên không đơn giản.

Đóa ma ma là người của Từ Ninh Cung, Bình cô cô cũng là người của Từ Ninh Cung, Từ Ninh Cung liên tiếp xuất hiện người gây sóng gió, dưới lớp an tĩnh tường hòa thật sự là một mảnh đất sạch sẽ?

Hoàng tổ mẫu từ ái không tranh, thật sự không hay biết gì?

Thập Tứ công chúa khẽ lắc đầu.

Lòng người khó dò, ở trong cái hoàng cung băng lãnh này, ngoại trừ Thập Tam tỷ tâm như lưu ly ra, nàng ai cũng không tin.

Nếu Hoàng tổ mẫu không phải như vẻ bề ngoài, làm hại Thập Tam tỷ có thể nào chính là Hoàng tổ mẫu hay không?

Nghĩ đến khả năng này, trái tim Thập Tứ công chúa rơi xuống thật sâu, như rơi xuống vực sâu vô tận, sợ đến nỗi nàng lạnh cả người, ngay cả máu đều kết băng.

Nàng thật sự sợ.

Đao quang kiếm ảnh trong cung chưa bao giờ thấy máu, mà phương hướng lợi kiếm đâm tới thường đến từ những người thân cận nhất.

Làm sao bây giờ, có nên nhắc nhở phụ hoàng, mẫu hậu hay không?

Thập Tứ công chúa đứng ngồi không yên, một trái tim như đang ở trong chảo dầu.

Cuối cùng, nàng vẫn bỏ đi ý niệm này.

Nàng không có bằng chứng chạy tới nghị luận với phụ hoàng Hoàng tổ mẫu không phải, chỉ sợ trừ một trận trách cứ cái gì cũng không chiếm được.

Còn về mẫu hậu, nàng cũng không dám mạo hiểm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thập Tứ công chúa âm thầm hạ quyết tâm: Thôi, về sau cùng Thập Tam tỷ tới Từ Ninh Cung nàng sẽ thời khắc cảnh giác, ít nhất không thể để cho người ta tiếp tục làm hại Thập Tam tỷ.

Khi Úc Cẩn và Khương Tự trở lại Yến Vương phủ, A Hoan ngủ trưa còn chưa tỉnh.

Một con chó bự nằm ở mép giường nhỏ ngủ gật, nghe được động tĩnh nhìn xung quanh một phen, thấy là hai người liền vội ra đón, ngửi tay Khương Tự tranh công.

Hôm nay tiểu chủ nhân là nó dỗ ngủ.

Khương Tự sờ sờ đầu chó bự, nhẹ giọng nói: “Tiếp tục ở cạnh A Hoan đi.”

Hai người rời khỏi sương phòng, vào nhà nói chuyện.

Úc Cẩn bưng chén trà lên uống mấy ngụm, cười lạnh nói: “Gừng càng già càng cay, chiêu bỏ tốt giữ xe này của Thái Hậu dùng không tồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play