Trên bản sắp xếp lộ trình viết rất rõ ràng, thứ bảy làm cả ngày ở nhà hàng.

Nhà hàng mà cậu làm công là ở khách sạn Quốc Tân, là khách sạn năm sao rất nổi tiếng trong thành phố, mặc dù nhân khí không bằng các khách sạn thế hệ mới, nhưng các hạng mục yêu cầu vẫn rất cao. Thẩm Đa Ý tới rất sớm, sau khi thay đồng phục xong thì phục vụ khách ở khu vực mà mình phụ trách.

Từ sau khi cậu bị bại lộ dấu vết ở quán bar, Thích Thời An đã nắm rõ tình hình của cậu, cho nên lúc cậu nhìn thấy Thích Thời An đi vào từ cửa chính của nhà hàng thì chẳng ngạc nhiên chút nào.

Nhưng cậu có hơi bất ngờ, là Lộ Kha Đồng cũng đến đây ăn cơm.

Cậu có một người bạn thân cùng nhau lớn lên, tên là Phí Nguyên. Ba Phí Nguyên và ba cậu vừa là chiến hữu, vừa là đồng nghiệp, cậu và ông nội đang ở trong sân nhỏ của nhà Phí Nguyên. Mà Lộ Kha Đồng đang cùng Phí Nguyên yêu sớm, còn yêu đến vô cùng hăng hái, cãi nhau hục hặc giống như Tân dòng sông ly biệt vậy.

“Ở đây muốn gọi món.”

Thích Thời An bắt đầu kiếm chuyện, Thẩm Đa Ý đành phải cầm menu đi qua, cậu công tư phân minh mà giới thiệu mấy món ăn, ánh mắt rủ xuống không thèm nhìn đối phương. Nhưng dư quang có thể thoáng thấy, Lộ Kha Đồng ở bàn bên cạnh nhanh chóng vói đầu qua.

“Tôi muốn thịt xông khói ướp bạch hạnh, bông cải hấp phô mai, cơm rang đùi gà, ớt xanh dồn thịt, bít-tết nhiệt độ thấp, bánh ngọt Madeline và kem Sâm Lâm.” Thích Thời An gọi một loạt, gọi xong còn xem lại xem có cần bổ sung gì không, kết quả menu bị lấy đi.

Thẩm Đa Ý nói: “Quá nhiều rồi.” Cậu đi làm có lúc mang cơm theo, có lúc thì gặm hai cái bánh bao, may mà là đây là cơm Tây, nếu không chắc người này sẽ gọi Mãn Hán Toàn Tịch luôn mất. Thích Thời An thừa dịp đối phương còn chưa kịp đi, hỏi: “Lát nữa tan tầm cậu có rảnh không?”

(Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa). 

Thẩm Đa Ý đáp: “Không”.

“Thật không? Một chút thời gian là được rồi, chúng ta nói chuyện tí.” Giọng điệu Thích Thời An vô cùng ôn nhu.

Thẩm Đa Ý vẫn không nhúc nhích: “Một chút cũng không có.”

Cậu không nói nên lời, tính cách người này giống như đã hoàn toàn thay đổi, lại còn giả vờ vừa lịch sự vừa nho nhã nữa chứ, cứng rắn không được nên giờ tới thử dùng lạt mềm buộc chặt sao? Thẩm Đa Ý không quan tâm nhiều như vậy, cậu chỉ tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình thôi.

Sau đó điều làm cậu không ngờ tới là, sau khi tan tầm lại bị chặn ở đại sảnh tầng một của khách sạn Quốc Tân. Thích Thời An mang theo khuôn mặt tươi cười, nhưng ngang ngược chặn đường đi của cậu, nói: “Tôi đang đợi cậu.”

Thẩm Đa Ý còn chưa nghĩ ra cách ứng phó như thế nào, bèn nhìn thấy Lộ Kha Đồng đứng cách đó không xa, cậu lập tức đi tới trước mặt đối phương, chuẩn bị rời khỏi cùng Lộ Kha Đồng.

Khi còn bé mẹ của cậu đã dạy, tan học về nhà phải cùng đi với bạn học, như vậy mới an toàn.

Ai ngờ Thích Thời An lại lần nữa tiến lên chặn đường: “Đây là bạn của cậu sao?”

Thẩm Đa Ý nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lớn mật nắm tay Lộ Kha Đồng: “Anh nói xem.” Không biết là mồ hôi của cậu, hay là mồ hôi của Lộ Kha Đồng, lòng bàn tay của hai người dán vào nhau ướt nhẹp, cậu quay đầu cười với Lộ Kha Đồng: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người rời khỏi cao ốc Đại Tân, Thích Thời An không đuổi theo nữa.

Lộ Kha Đồng cũng vì vậy mà giả làm bạn trai của Thẩm Đa Ý một lần.

Chính là một câu chuyện xưa như vậy, nhưng Thẩm Đa Ý về đến nhà mới nhớ lại, bởi vì cậu thật sự không để chuyện này ở trong lòng, dù sao cũng chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi mà thôi.

Lúc chia tay ở phố trung tâm, Thích Thời An lái xe chạy như bay, chỉ để lại một đuôi khói màu trắng, người không biết còn cho rằng anh đang phát cáu.

Thích Thời An vẫn chưa đến nỗi phát cáu, chỉ là đột nhiên nhớ lại có chút ngũ lôi oanh đỉnh(*) mà thôi. Thật ra khi trông thấy vẻ mặt mê man và sững sờ của Thẩm Đa Ý, anh liền biết cái gọi là “Bạn trai” căn bản không phải là thật, hoặc là từ lâu đã trở thành quá khứ.

(*五雷轰顶: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu. Nghĩa: phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.)

Nhưng anh muốn nghe xem Thẩm Đa Ý sẽ giải thích như thế nào.

Liệu có dỗ dành anh mấy câu không nhỉ?

Anh thừa nhận trọng điểm chính là muốn được dỗ dành mấy câu.

Thẩm Đa Ý đang dựa vào khung cửa, đồng thời còn cầm điện thoại, một giờ sáng đã quá muộn, cậu quyết định gửi tin nhắn: “Gần đây có bận không? Ngày mai nghỉ tới nhà mình chơi nhé.”

Ai ngờ đối phương còn chưa ngủ, lập tức trả lời: “Vậy thì mình muốn ăn mì súp cà chua cậu nấu nha!”

Thẩm Đa Ý đang cùng nói chuyện thực đơn ngày mai với “bạn trai nhỏ”, Thích Thời An thì đang lăn qua lộn lại đợi một cú điện thoại giải thích, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, liền chủ động gọi qua.

Trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu gò má Thẩm Đa Ý và màn hình điện thoại đang sáng lên, đầu ngón tay cậu ấn nhận cuộc gọi, Thẩm Đa Ý đặt điện thoại bên tai. Bên trong im lặng, không hề có một chút âm thanh nào, suy nghĩ một chút liền biết đối phương đang đợi cậu mở miệng trước.

Cậu ngửa mặt ngắm cảnh đêm bên ngoài, toàn thân thả lỏng, giọng nói cũng mềm mại vô lực: “Thích tiên sinh, đã trễ thế này rồi mà còn chưa ngủ ư.”

Thích Thời An vẫn không lên tiếng.

Thẩm Đa Ý lại nói tiếp một câu: “Nhưng ngày mai là chủ nhật có thể ngủ thêm một chút.”

Thích Thời An giống như chết rồi.

Thẩm Đa Ý vẫn kiên nhẫn: “Thế kỷ 21 rồi ai chưa từng có bạn trai chứ.”

Tiếng hít thở của Thích Thời An trở nên nặng nề, chắc cuối cùng cũng phát cáu rồi.

“Nhưng mà em không có.” Thẩm Đa Ý đâm dao xong lại băng bó cho người ta, nhẹ nhàng nói, “Lần đó là giả vờ, em không có.”

Thời gian tích tắc trôi qua, Thích Thời An trầm giọng nói: “Em sẽ có, hơn nữa còn rất đẹp trai.”

Thẩm Đa Ý lập tức cúp điện thoại, cậu vẫn còn non, da mặt không thể so sánh với ai kia. Rất đẹp trai ………… Rất đẹp trai có ích lợi gì chứ, đừng khiến cậu mới mấy ngày đã lỗ mười mấy vạn còn thực tế hơn.

Một người thỏa mãn nhắm chặt mắt, một người lại thẹn quá thành giận che chăn mỏng.

Từ lúc Thẩm Đa Ý đổi công việc mới tới nay luôn rất bận, không thường xuyên liên lạc với những người bạn khác, nhưng giữa bạn tốt với nhau giống như có từ trường, cho dù rất lâu không gặp, gặp nhau liền có thể vừa mở miệng là bắt đầu tranh luận.

Sáng sớm chủ nhật, khu nhà trọ thường ngày an tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt nhờ sức mạnh của Lộ Kha Đồng, phòng bếp không rộng lắm toàn âm thanh của nồi niêu xoong chảo. Thẩm Đa Ý buộc cái tạp dề buồn nôn kia bóc vỏ cà chua, nhân tiện nghe đối phương bình luận chuyện quốc gia đại sự.

“Tiểu khu của các cậu thật xa hoa nha, vừa tới đã thấy một cái hồ lớn như vầy, nhưng mình vừa nghĩ diện tích Công Quán cũng rất lớn, trong lòng liền cân bằng rồi.”

“Phí Nguyên đi công tác rồi, nếu không hai tụi mình sẽ cùng đến, nhưng mà tối hôm qua mình có suy nghĩ một hồi, hình như cậu căn bản không mời ảnh, chắc chỉ đơn thuần là nhớ mình thôi nhỉ.”

“Lát nữa, sẽ không phải chỉ có mỳ súp chứ? Ông nội đâu?”

Hình như vừa mở miệng, Lộ Kha Đồng môi trên đụng môi dưới là có thể nhả ra hai ngàn chữ, trong lúc đó Thẩm Đa Ý đã bóc xong vỏ cà chua, nói: “Cậu chỉ nhìn thấy cái hồ lớn rất lớn, mà không nhìn thấy ông nội đang ngồi câu cá bên hồ hả?

Lộ Kha Đồng cắt một nửa ăn sống: “Xung quanh bờ hồ đều là mấy ông cụ ngồi câu cá, nếu có mười mấy anh chàng đẹp trai lướt qua trước mặt cậu, cậu có thể lập tức tìm ra người nào là mình không?”

“Có thể, người nào đang tía lia thì chính là cậu.” Thẩm Đa Ý ngẩng mặt cắt hành, vừa cắt vừa vui vẻ: “Hôm qua sao trễ vậy rồi cậu mới ngủ?”

“Mình bận nha, tăng ca á.” Lộ Kha Đồng làm việc ở cục lâm viên, thường xuyên thức đêm đẩy nhanh tiến độ, cậu lấy điện thoại ra cho Thẩm Đa Ý xem tranh ảnh, “Công trình mới, đồng bộ với hệ thống cấp nước trong thành phố, cậu nhìn thử xem bản thiết kế của mình như nào.”

Thẩm Đa Ý khen ngợi: “Đẹp lắm, lúc nào thì sửa xong?”

Lộ Kha Đồng có chút nhụt chí: “Sớm thôi, còn phải thường xuyên quan sát thực địa hiện trường, quan sát thực địa xong thì tăng ca thiết kế, thiết kế xong còn có thể bị thay đổi lung tung. Đúng rồi, công việc mới của cậu thế nào nha, tìm cậu chơi cổ phiếu có thể kiếm lời không?”

Thẩm Đa Ý lắc đầu liên tục: “Đừng đừng, mình mới lỗ mười mấy vạn đây.”

“Gì cơ?!” Lộ Kha Đồng sợ ngây người, “Cậu cũng phiêu lưu quá rồi đó! Mình vốn tích góp được một khoản tiền, còn đang do dự xem có nên đầu tư hay không đây, hay là bỏ đi.”

Hai người nói chuyện lăn qua lăn lại cũng nấu được một bữa cơm, Thẩm Đa Ý là đầu bếp chính, Lộ Kha Đồng làm trợ thủ, cơm vừa bưng lên bàn đúng lúc cửa mở ra, ông Thẩm về đúng giờ cơm. Lộ Kha Đồng chạy tới xách thùng nhỏ, lấy làm tiếc nói: “Ông nội, ông về sớm chút là có thể hấp cá ăn rồi.”

Ông Thẩm nói: “Buổi tối hấp, con ăn hai bữa rồi đi.”

Ba người vây quanh bàn ăn cơm, ông Thẩm lại nhắc tới mấy tin tức của nhà khác vừa trao đổi, con nhà ai tháng sau kết hôn, nhà ai lại có đứa con thứ hai.

Thẩm Đa Ý im lặng không nói, lặng lẽ hút mì sợi, nhưng ở dưới bàn nhẹ đá chân Lộ Kha Đồng một cú. Lộ Kha Đồng giật mình một chút liền hiểu, chân thành hỏi: “Ông nội, có phải lúc họ nói mấy cái này, ông đều cảm thấy không có lời nào để nói không?”

Ông Thẩm nói thẳng suy nghĩ của mình: “Hết cách thôi, Đa Ý lại chưa kết hôn, con đầu lòng cũng chả có bóng dáng, nên ông chỉ có thể nghe người ta khoe khoang.”

Lộ Kha Đồng không vui: “Phần lớn mọi người đều sẽ kết hôn, nhưng phần lớn mọi người có lương một trăm vạn không? Chính sách cho phép, muốn hai con là có thể sinh, nhưng muốn lương một trăm vạn là có thể kiếm được ư?”

Thẩm Đa Ý nhẹ nhàng nheo mắt với Lộ Kha Đồng, rất xuất sắc.

Ông Thẩm không dễ bị dụ: “Con đừng đứng nói chuyện thì không thấy đau lưng.”

(Nguyên văn là 站着说话不腰疼, đứng nói chuyện thì không thấy đau lưng, vốn là chỉ việc một người chưa từng chịu khổ thì không biết thế nào là khổ cực, nghĩa rộng ra là những kẻ chỉ biết chỉ tay năm ngón, hoặc những người đã được hưởng sung sướng lại còn lên mặt khoe mẽ.)

Ý là, con có người yêu, im miệng.

Lúc trước cùng ở trong một cái sân, Phí Nguyên vì ở bên Lộ Kha Đồng mà suýt chút nữa bị đánh gần chết, cho nên ông Thẩm cũng biết. Lời này vừa nói ra, Lộ Kha Đồng lập tức ỉu xìu, lông mày lúng túng bưng chén canh lên húp, Thẩm Đa Ý càng ỉu xìu hơn, cuối cùng cũng hiểu gừng càng già càng cay, cậu dứt khoát từ bỏ cuộc kháng chiến.

Cơm nước xong xuôi, ông Thẩm về phòng ngủ trưa, hai bạn nhỏ cũng về phòng ngủ nghỉ ngơi. Ăn no dễ mệt, Thẩm Đa Ý dựa vào đầu giường xem giá cả thị trường chứng khoán, giảng kinh: “Chi này giá quá thấp, giảm sức ép lên đường resistance vẫn không phá vỡ được. Chi này thì cũng bình thường, sau khi thị trường đóng cửa thì đầu tư ngắn hạn thôi. Còn chi này thì khỏi nói, biểu hiện rõ những nhược điểm của Khối các doanh nghiệp vừa và nhỏ”.

Lộ Kha Đồng nằm ở bên cạnh: “Đừng nói nữa, mình một câu nghe cũng không hiểu, nói chuyện khác đi.”

Thẩm Đa Ý ngáp một cái: “Nói chuyện gì?”

“Nói về chuyện tình cảm nha! Để mình kể cho cậu nghe chuyện mình đi đánh tiểu tam!” Hai mắt Lộ Kha Đồng lấp lánh: “Nếp sống xã hội quá tệ! Bất kể là cong hay là thẳng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy người “bạn” đần độn, hại mình phải nằm vùng để bạo lực. Haiz, đi làm đã mệt rồi, còn phải vì yêu mà phạm tội nữa.”

Thẩm Đa Ý đắp chăn cho Lộ Kha Đồng: “Vất vả cho cậu rồi, xem ra độc thân có cái tốt của độc thân.”

Lộ Kha Đồng vung tay lên: “Tốt cái gì mà tốt hả, cậu có thể trải nghiệm niềm vui của việc phạm tội không? Cậu có thể cảm nhận được sự kích thích sau khi trốn cả ngày rồi mở cửa xông tới chỗ người yêu không? Cậu có thể nhận được thẻ tích điểm couple cho rạp chiếu phim không hả?”

Thẩm Đa Ý kinh hãi: “Sao hai người lại đắc ý vậy! Còn làm thẻ tích điểm nữa!”

“Phim mới được giảm 5% còn được tặng thêm bỏng ngô nữa đó.” Các tế bào toàn thân của Lộ Kha Đồng đang khoe khoang, trong phần khoe khoang còn trộn lẫn một phần tận tình khuyên nhủ: “Ông nội đều gấp thành cái dạng gì rồi, cậu đừng có thờ ơ như vậy nữa được không?”

Thẩm Đa Ý không tiếp lời, mắt thấy trọng tâm câu chuyện sắp bị cắt đứt, Lộ Kha Đồng liền cố gắng cứu vớt, dẫn dắt hỏi: “Cậu có gặp lại người cậu thích không? Sẽ không phải luôn không có chứ?”

Mí mắt Thẩm Đa Ý giật giật: “Cái gì gọi là gặp lại ….. lúc trước tớ …..”

Lộ Kha Đồng nói: “Trước đây cậu thích Phí Nguyên nha, quên rồi hả? Mặc dù thời gian đã rất lâu rồi, mình chỉ chợt nhớ lại thôi.”

“……….” Thẩm Đa Ý đột nhiên ngồi dậy, cậu có chút tâm hoảng ý loạn, nhưng cậu chưa kịp sắp xếp ngôn ngữ thật tốt đã bị đứt đoạn. Lộ Kha Đồng lăn lông lốc trên gối, “Không phải cậu từng giấu một tấm hình của ảnh sao, cái tấm hình cạnh biển đó.”

Thẩm Đa Ý vội la lên: “Mình đã sớm trả lại cậu rồi!”

“Mình biết mà ….. Cậu nói nếu còn giữ tấm hình đó, thì cậu sẽ cảm thấy không thể làm bạn thân của mình, chứng tỏ so với Phí Nguyên, thật ra cậu quan tâm đến mình hơn.” Não của Lộ Kha Đồng cũng giống y như người vậy, cứ tới khúc cong là tự động chuyển hướng, “Nhưng mà vừa nãy cậu giận hả?”

Thẩm Đa Ý giống như lão tăng đang ngồi thiền, ngồi ở bên giường sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn, cậu không giận, cậu chỉ là rất sốt ruột, nóng lòng muốn làm sáng tỏ thứ tình cảm mơ hồ của mình dành cho cậu bạn lúc còn trẻ.

Ngày xảy ra vụ nổ lớn, cậu vốn ở nhà làm bài tập, nhưng Phí Nguyên cứ lôi kéo cậu ra đường chơi, cậu cũng nhờ vậy mà tránh thoát một kiếp. Sau đó cậu và ông nội vào sống trong sân nhà Phí Nguyên, ba mẹ Phí Nguyên lại giống như ba mẹ cậu, sự chăm sóc của Phí Nguyên là nguồn cảm giác an toàn duy nhất vào thời điểm đó.

Khi còn trẻ, cậu từng xem phần tình cảm một chiều này là mối tình đầu mơ hồ của bản thân mình, từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói nửa lời với Phí Nguyên. Sau đó Phí Nguyên và Lộ Kha Đồng ở bên nhau, cậu chầm chậm suy nghĩ rất nhiều.

So với nói là thích, vén mây mù ra càng giống như ỷ lại hơn.

Lúc đó cậu cũng từng nói, là thích sao? Cậu cũng không biết.

Sau nhiều năm, cậu và Lộ Kha Đồng đã sớm trở thành bạn thân, là anh em tốt bình thường đến mức không thể bình thường hơn với Phí Nguyên, cái này lúc chỉ có hai người nói chuyện, bọn họ đã sớm nói rõ với nhau.

Nhưng lúc này vén lên, Thẩm Đa Ý không thể vạch trần nó.

Thích Thời An giải thích cho cậu về quan hệ với Du Tư, cũng là bạn bè từ nhỏ đến lớn, cậu nhất định cũng phải thắng thắn với anh ấy.

Chuyện liên quan đến tình cảm đều rất khó phân chia lớn bé, bé thì có thể mỉm cười cho qua, lớn thì có thể làm nổ cả một quả bom, công việc của Thẩm Đa Ý vốn dĩ phải thường đo lường nguy hiểm tiềm ẩn, cho nên cậu muốn sớm loại bỏ tai họa ngầm.

Sau lưng đã vang lên tiếng nói mớ của Lộ Kha Đồng, Thẩm Đa Ý đắp kín chăn cho đối phương, sau đó đứng dậy đi tới phòng khách. Cậu yên lặng sắp xếp ngôn ngữ, chuẩn bị chủ động nói những thứ này cho Thích Thời An nghe.

Kết quả điện thoại rung lên, Thích Thời An gọi qua đây trước.

Cậu hơi hồi hộp nhấn nghe: “Alo.”

Không ngờ Thích Thời An lại hỏi cậu: “Là anh, em có thể dạy kèm cho em trai anh được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play