01.

“Đa Ý, tới giúp ông hái nho nào!”

Thẩm Đa Ý nghe thấy tiếng kêu tràn đầy trung khí của ông Hồ, cậu để sách xuống liền chạy ra ngoài. Chạy như bay xuống bậc thềm, rồi lại chạy thẳng đến cái sân nhỏ của nhà đầu tiên trong hẻm, chuẩn bị giúp đỡ làm việc.

Trong sân nhà ông Hồ có một giàn nho, hằng năm lúc nho chín ông đều gọi Thẩm Đa Ý tới hái giúp, mượn danh nghĩa là làm việc, chủ yếu là muốn cho Thẩm Đa Ý ăn.

Từng chùm nho chắc nịch mọng nước, trước tiên Thẩm Đa Ý ngắt một quả xuống chùi chùi, rồi ném vào trong miệng, cắn một ngụm nước nho tươi đầy miệng. Cậu bưng cái chậu nhỏ hái được rất nhiều, hái xong lại bồn nước bên cạnh rửa sạch sẽ, sau đó cùng với ông Hồ ngồi ở cái bàn nhỏ vừa ăn vừa nói chuyện.

“Ngọt không?”

“Ngọt ạ!”

“Đương nhiên rồi, cũng không xem là ai trồng.”

“Con no rồi.”

Thẩm Đa Ý dỗ dành ông Hồ đến vui vẻ, nhưng cậu no rồi thật. Thứ này lượng nước rất lớn, một lần không thể ăn quá nhiều. Trong phòng truyền đến âm thanh của đồng hồ báo giờ, cậu nhớ lại mình vẫn chưa học thuộc xong.

Lúc về ông Hồ lựa một chùm lớn nhất đưa cho cậu, bảo cậu ăn hết thì tới lấy tiếp. Thẩm Đa Ý cầm nho trở về, học thuộc lòng xong lại cầm chùm nho kia ngồi ở bậc cửa.

Hàng xóm thường xuyên cho cậu đồ ăn, những lúc đó trông cậu giống như nhận được bảo bối vậy.

Ăn hết một nửa, cậu giữ lại một nửa còn lại để ngày mai ăn tiếp. Trong miệng rất ngọt, cái bụng rất tròn, cậu ngồi ở bậc cửa trầm ngâm, nhìn mái hiên trên đỉnh đầu, rồi lại nhìn dây bìm bịp ở dưới chân tường.

Xoay mặt một cái, liền nhìn thấy xe ba bánh của ông Thẩm.

Thẩm Đa Ý cầm tay lái đẩy xe ba bánh ra, leo lên đệm xe phát hiện hơi với không tới bàn đạp. Cậu treo lơ lửng chạy về phía trước, hẻm không rộng, tay lái hơi lệch một chút là sẽ va vào tường.

Thẩm Đa Ý cúi đầu nhìn chằm chằm con đường, lúc trên chân dùng sức không làm chủ được phương hướng, lúc cố gắng nắm tay lái cứ quên giẫm bàn đạp. Cứ không vững vàng như vậy mà vui vẻ chạy tới đầu hẻm, kết quả lại thấy trên đất có mấy miếng gạch vỡ.

Bánh xe bị trì lại một chút, tay lái trong nháy mắt liền bị lệch, Thẩm Đa Ý hoảng sợ hét lên một tiếng thả tay ra, bỏ mặc xe ba bánh đụng vào tường. Cậu nhắm hai mắt té xuống, đã chuẩn bị để té vào mấy miếng gạch vỡ rồi.

Không ngờ lại có một đôi tay đỡ lấy cậu.

Thẩm Đa Ý đứng vững, nhìn thấy đối phương là một bé trai xa lạ cao hơn cậu một cái đầu, cậu chưa từng gặp bao giờ.

“Anh ở trong khu này hả?”

“Anh tên Thích Thời An.”

Thẩm Đa Ý không biết vì sao đối phương lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng cậu biết nhận được sự giúp đỡ của người ta thì phải cảm ơn, liền nói: “Em tên Thẩm Đa Ý, em còn nửa chùm nho, mời anh ăn nhé.”

Vậy mà đối phương ăn xong liền nói hai chữ: “Chưa đủ.”

02.

Thích Thời An không sống trong hẻm, cậu đi tới vùng này chỉ là bất ngờ ngoài ý muốn. Nhưng đầu mỗi hẻm đều dán một cái bảng hiệu, cậu vừa xem vừa đi, cảm thấy rất thú vị.

Hẻm Ngón Tay Cái, hẻm Hương Hương, hẻm Cát Tường …. chẳng có cái gì hay cả.

Đến tận lúc cậu nhìn thấy ‘Hẻm Lá Thu’, mới vừa nghĩ cái này cũng không tệ, đã nhìn thấy một đứa trẻ sắp té khỏi xe ba bánh.

Thích Thời An vào thời khắc mấu chốt nhất đỡ lấy đối phương, lúc đối phương hỏi cậu có phải sống ở quanh đây không, cậu ma xui quỷ khiến mà trả lời mình tên là ‘Thích Thời An’, không đầu không đuôi gì cả.

Rõ ràng người ta không hỏi, nhưng cậu lại chủ động trả lời.

Giống như sợ người ta sẽ không hỏi vậy.

Thế là đối phương nói mình tên ‘Thẩm Đa Ý’, còn muốn mời cậu ăn nửa chùm nho.

Vóc dáng Thích Thời An cao hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi, ăn cũng rất nhiều, mới mấy ngụm cậu đã ăn hết nửa chùm nhỏ mà Thẩm Đa Ý cho cậu rồi, sau khi ăn hết còn thật sự nói hai chữ: “Chưa đủ.”

“Nhưng em hết rồi.” Thẩm Đa Ý cũng không tiện chủ động đi tìm ông Hồ để xin, bèn đổi chủ đề, “Hàng xóm trong vùng này em đều biết hết, hình như chưa từng gặp anh bao giờ?”

Thích Thời An trả lời: “Anh không sống ở đây, nhưng về sau có thể qua đây chơi.”

Cậu nói xong nhìn Thẩm Đa Ý, cảm thấy mình đã biểu đạt rất rõ ràng, cậu chẳng có người quen ở đây, đương nhiên là muốn tìm Thẩm Đa Ý chơi rồi. Thẩm Đa Ý cũng không ngốc, gật đầu nói: “Em ở trong sân nhỏ này, anh cứ tới tìm em nhé.”

Về sau Thích Thời An thường đến tìm Thẩm Đa Ý chơi, sau đó thì “thường” biến thành mỗi ngày đều đến gặp bảo bối. Hai người họ khác những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác sẽ đuổi nhau đùa giỡn ầm ĩ ở trong hẻm, hai người họ lại nằm sấp trước bàn học thi nhau làm mấy bộ đề hóc búa.

Mấy bộ đề hóc búa không thể phân cao thấp, vậy thì tiếp tục đọc sách, so xem ai nhớ được nhiều nội dung hơn. Bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nhau chạy từ cuối hẻm tới đầu hẻm, mùa hè thì cầm một cành liễu, mùa đông thì bốc một nắm tuyết trắng.

Cũng thường xuyên thêm cho đủ số để cùng những đứa trẻ khác chơi trò gia đình, nhưng Thích Thời An có một nguyên tắc, cậu nhất định phải làm baba.

03.

“Vì sao lại là anh làm baba?”

“Anh chỉ làm baba thôi, nếu không anh sẽ không chơi đâu.”

Thẩm Đa Ý rất thông minh: “Vậy em làm ông nội nhé.”

Thích Thời An rất tủi thân: “Em đừng có bắt nạt người ta.”

04.

Hạ qua đông đến, thời gian trôi qua rất nhanh.

Mùa hè năm lớp chín rất nóng, Lâm Du Châu mỗi ngày đều lo lắng bọn trẻ sẽ say nắng trong kỳ thi. Trong nhà Thẩm Đa Ý chỉ có một cái quạt điện cũ, vì tiết kiệm điện nên chỉ lúc đi ngủ mới mở, nóng đến mức mỗi ngày cậu đều chảy mồ hôi ròng ròng.

Buổi sáng thường rất mát mẻ. Thẩm Đa Ý có thói quen sáng sớm ngồi ở bậc cửa học bài, có thể là học thuộc tiếng anh, hoặc là ghi nhớ công thức, nếu có cơn gió nhẹ từ ngõ nhỏ thổi vào tiền sảnh, hiệu suất học tập sẽ được nâng cao.

Cậu ôm khư khư quyển sách, mắt nhìn về phía trước lẩm bẩm học thuộc một lần, học xong khép sách lại, nhiệm vụ sáng sớm hôm nay coi như đã hoàn thành. Cậu còn chưa đứng dậy, hơi quay mặt qua liền nhìn thấy có một hàng chữ nhỏ trên cửa chính đang rộng mở.

“Đa Đa, hình như mình thích cậu.”

Vị trí đối diện với tầm mắt của cậu, nếu mà đứng hoặc là đi qua hoàn toàn sẽ không phát hiện, chứng tỏ người viết chữ biết cậu mỗi ngày sẽ ngồi ở bậc cửa đọc sách.

Thẩm Đa Ý giống như tên trộm đang chột dạ, căng thẳng và lo lắng trộn lẫn lan tràn từ đầu tới chân, cậu vội vàng đưa tay chùi chữ đi, quệt bụi đất đầy một bàn tay. Nhìn lớp bụi đất đó, cậu bỗng nhiên lại cảm thấy không chỉ có mỗi căng thẳng và lo lắng.

Mà còn hơi ……… xấu hổ.

Ngày hôm sau, Thẩm Đa Ý lại nhìn thấy hàng chữ đó.

Ngày thứ ba, cậu bắt được người viết chữ.

Thích Thời An đã lớp mười một vẫn là dáng dấp của thiếu niên, quần thể thao và áo T-shirt đồng phục, cặp sách và chai nước ngọt, lúc học không thất thần, bị bắt còn rất ung dung.

Thẩm Đa Ý cướp cây bút chì kia, lại một lần nữa dùng sức chùi chữ trên cửa, cậu chùi xong dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay dính bẩn kia, hơi bất lực nói: “Đừng có đùa dai nữa.”

Thích Thời An đứng thấp hơn hai bậc thềm, vừa vặn nhìn thẳng vào đối phương, đặc biệt quang minh chính đại nói: “Không phải, anh rất nghiêm túc.”

Anh nói xong đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Đa Ý, một tay khác kéo áo lót đồng phục của mình lên, vừa lau cho đối phương vừa nói: “Còn tưởng viết trong nửa tháng em mới phát hiện cơ, không ngờ thị lực của em cũng không tệ lắm.”

Áo lót đồng phục màu trắng bị dơ, Thẩm Đa Ý thu nắm tay lại chọc vào eo Thích Thời An: “Rốt cuộc thì anh có ý gì hả?”

Thích Thời An kiên nhẫn nói: “Chính là ý trên mặt chữ đó.”

Anh ngẩng đầu lên: “Đa Đa, hình như anh thích em.”

Thẩm Đa Ý không ngờ, có ngày cậu lại trở thành tình đầu của một chàng trai.

Thích Thời An nói: “Bao giờ em biết yêu, nói trước cho anh biết một tiếng, đến lúc đó anh mặc đồ đẹp đẽ một chút.”

Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không phải là anh thì cũng nói cho anh biết là ai nhé, gần đây anh đang luyện MMA, đang lo không tìm ra người để so tài đây.”

Đến tận lúc thi trung khảo, Thẩm Đa Ý không ngồi ở bậc cửa học thuộc lòng nữa, nhưng lúc đi ra đi vào cậu luôn không nhịn được mà nhìn về trên cửa. Cậu sợ Thích Thời An sẽ viết chữ lên đó tiếp, nhưng lúc phát hiện Thích Thời An không viết, lại thấy chẳng vui mấy.

Kỳ nghỉ hè sau khi thi trung khảo xong, Phí Đắc An dẫn cậu và Phí Nguyên tới Bắc Đới Hà chơi, ở tại trại an dưỡng của cục đường sắt, ngồi trong phòng cũng có thể nhìn thấy biển. Trên bờ cát có người bán vòng tay san hô giả, mười đồng bốn cái, cậu mua năm đồng.

Phí Nguyên nói: “Mình không mang đâu.”

“Mình cũng chẳng muốn cho cậu mang ………..” Thẩm Đa Ý lẩm bẩm một câu.

Phí Nguyên lại nói: “Chẳng lẽ cậu muốn tặng cho cô gái nào hả?”

Thẩm Đa Ý lại lẩm bẩm: “Cậu khỏi cần quan tâm.”

Sau khi trở về, đã rất lâu rồi không gặp nhau, lúc gặp lại Thích Thời An, nhìn thấy đối phương đã cắt tóc rất ngắn, giữa gan bàn tay còn tạo ra một lớp chai, cậu mới biết Thích Thời An đã ở trong quân đội nửa tháng.

Thẩm Đa Ý hơi khao khát, không nhịn được hết hỏi đông lại hỏi tây. Thích Thời An thấy cậu rất có hứng thú, bèn nói: “Thi đại học xong anh dẫn em tới đó nhé, đến lúc đó sẽ dạy em bắn súng.”

“Được, vậy em chờ đó.” Thẩm Đa Ý gật đầu, sau đó móc từ trong túi ra hai cái vòng tay. Cậu tự mang cho mình một cái, rồi đưa một cái khác cho Thích Thời An.

Thích Thời An nhận lấy, cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.

05.

“Đây là vòng tay đôi hả?”

“Không phải……….”

“Đa Đa, em đừng khẩu thị tâm phi nữa, nhìn ngốc không chịu nổi.”

Mặt Thẩm Đa Ý hồng giống như san hô, nghĩ thầm, ngốc mới xứng với anh.

06.

Thẩm Đa Ý mang theo tầng giấy cửa sổ chưa chọc thủng kia mà lên cấp ba, cậu trổ mã cao lên, liền cảm thấy chỉ trong một đêm mà mình lớn lên rất nhiều. Cậu cũng bắt đầu cuộc sống chân không chạm đất mà đi làm thêm, mỗi ngày sau khi tan học sẽ làm một số công việc bán thời gian, cơ hội gặp mặt với Thích Thời An càng ngày càng ít.

Dù sao thì Thích Thời An cũng đã lên lớp mười hai rồi, hai người họ đều rất bận.

Đêm khuya hơn mười giờ, Thẩm Đa Ý ngồi sau quầy hàng của cửa hàng tiện lợi làm bài thi, có khách tới thì để bút xuống làm thu ngân. Ông chủ cửa hàng tính cách cũng không tệ lắm, mỗi ngày buổi tối còn mời cậu ăn bữa khuya.

Đến hơn mười hai giờ, cậu được phép tan tầm về nhà, đêm hôm khuya khoắt trên đường chẳng có ai, sau khi đi vào hẻm thì càng yên tĩnh hơn, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi.

Đèn đường đã hỏng rất nhiều năm rồi, lúc chưa hỏng cũng không sáng lắm, Thẩm Đa Ý cầm điện thoại soi đường, bỗng nhiên lòng bàn tay rung lên nhận được một tin nhắn.

Thích Thời An gửi tới: “Gần đây bận gì hả?”

Thẩm Đa Ý trả lời: “Em làm nhân viên thu ngân, vừa tan tầm xong.”

Thích Thời An đánh chữ rất nhanh: “Em có muốn làm gia sư không, dạy học sinh tiểu học.”

Lương gia sư tương đối cao hơn, còn thoải mái nữa. Nhưng Thẩm Đa Ý mới lên lớp mười, nên chẳng có ai muốn tìm cậu, thế là cậu lập tức trả lời: “Làm, ngữ văn số học ngoại ngữ tự nhiên xã hội gì em cũng có thể dạy được!”

Chủ nhật trời vừa sáng, cậu được Thích Thời An đón đến Can hưu sở, gặp được học trò nhỏ mình phải dạy, cũng chính là Hoắc Học Xuyên em trai của Thích Thời An.

Hoắc Học Xuyên đang ôm cây đào giở trò, nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Đa Ý kìm lòng không đặng mà buông tay ra, mặc dù nó không thích học, nhưng ham muốn tìm tòi rất mạnh, nó hỏi Thẩm Đa Ý: “Anh, hai người sao lại mang vòng tay giống nhau, còn rất gái tính nữa.”

Thẩm Đa Ý quẫn bách nắm chặt cổ tay, hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào. Thích Thời An thấy thế xách Hoắc Học Xuyên lên, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong chúc gia viện, dọa con vẹt trên ban công lầu hai sợ hãi vỗ cánh bay lên.

Trong lúc học bổ túc, Thẩm Đa Ý và Hoắc Học Xuyên ngồi trước bàn học giảng bài, Thích Thời An ngồi trên sô pha dự thính, thấy em trai không thành thật anh sẽ trực tiếp đạp một cước.

Lúc giữa trưa thời tiết rất nóng, Thích Thời An đi xuống lầu lấy kem, Hoắc Học Xuyên cuối cùng cũng bắt được cơ hội, nắm chặt đầu bút chì nói: “Anh Đa Ý, anh em đánh em mạnh mẽ ra oai thế thôi, chứ lúc ảnh đứng kề bên quân côn của ông ngoại thì cũng chẳng dám nhúc nhích đâu.”

Thẩm Đa Ý thót tim: “Anh ấy mắc lỗi gì?”

“Ảnh học quá giỏi, thật là sầu giùm người ta.” Hoắc Học Xuyên lại bắt đầu gảy cục gôm, “Ông ngoại bảo anh em thi vào học viện quân sự, anh em không muốn, ảnh nói muốn đi du học để học cái gì đó.”

Tiếng bước chân truyền đến, Hoắc Học Xuyên vội vàng ngậm miệng, Thẩm Đa Ý giảng bài tiếp, nhưng lại liên tiếp mắc phải mấy lỗi nhỏ. Hai tiếng đồng hồ kết thúc, Hoắc Học Xuyên sau khi được thả tự do liền chạy ra ngoài chơi, trong phòng chỉ còn lại Thích Thời An và Thẩm Đa Ý.

Thích Thời An hỏi: “Nó nói gì với em rồi, hai cái đề cuối cùng em giảng hơi rườm rà.”

Thẩm Đa Ý thật thà nói: “Tiểu Xuyên nói ông ngoại dùng quân côn đánh anh.”

“Em lo hả?” Thích Thời An kéo áo T-shirt lên, trên eo và lưng có mấy vết lằn đỏ hồng, còn có một ít vết thương bị cọ rách. Thẩm Đa Ý chìa tay ra lại sợ sờ vào sẽ làm đối phương đau, cuối cùng chỉ có thể lại gần thổi thổi.

Cằm được nâng lên, cậu ngửa đầu nhìn Thích Thời An: “Sao vậy?”

Thích Thời An nói: “Thổi chẳng có tác dụng gì đâu, em ôm anh đi.”

Thẩm Đa Ý nhếch miệng, đầu ốc trống rỗng ôm lấy eo Thích Thời An. Cậu ngồi trên ghế, chôn đầu vào giữa ngực và bụng Thích Thời An, trầm giọng hỏi: “Anh sẽ đi du học hả?”

Thích Thời An không muốn giấu cậu: “Chắc vậy, anh mười tám tuổi rồi, phải bắt đầu thực hiện giấc mơ của mình thôi.”

“Giấc mơ…………” Thẩm Đa Ý đã từng cảm thấy từ này rất xa xỉ, chí ít đối với người bôn ba tìm kế mưu sinh như cậu là rất xa xỉ. Nhưng cậu nghĩ thông suốt rồi, kiếm thật nhiều tiền để ông nội được hưởng cuộc sống đầy đủ sung túc, chính là giấc mơ của cậu.

Thích Thời An ngồi xổm xuống, đỡ đầu gối cậu nói: “Anh muốn học tài chính, tương lai muốn làm một dân chơi chứng khoán, nhưng đây chỉ là một nửa giấc mơ của anh thôi.”

Thẩm Đa Ý hỏi: “Nửa kia là gì?”

Thích Thời An trả lời: “Nửa kia là em, nửa kia của em liệu có phải là anh không?”

Sau cái năm xảy ra vụ nổ lò hơi lớn đó, ông Thẩm từng bị nhồi máu cơ tim đột ngột, Thẩm Đa Ý giờ khắc này cảm thấy mình cũng muốn nhồi máu cơ tim luôn rồi. Cậu bị Thích Thời An nhìn chăm chú chẳng trốn đi đâu được, đỏ mặt nói sang chuyện khác: “Em không có mơ ước gì cả……….”

Ai ngờ Thích Thời An lại ghét bỏ nói: “Làm người mà không có ước mơ, vậy em khác gì em trai anh chứ?”

07.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Thẩm Đa Ý thường xuyên vì bận rộn mà quên mất ngày tháng, cậu thường hay chớp mắt một cái đã thấy hết tháng, lại có thể lấy được tiền lương rồi.

Thích Thời An cũng nhận được thông báo nhập học của mấy trường học, Chương Dĩ Minh để ăn mừng, kéo anh tới hộp đêm uống rượu. Trước khi tới anh đã biết Thẩm Đa Ý làm việc ở đây, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy vẫn hơi khó chịu.

Thẩm Đa Ý càng khó chịu hơn, cậu bưng rượu đi qua đi lại trong khu vực mà mình phụ trách, luôn cảm thấy có một đạo ánh mắt đang giám sát mình. Khi cậu bị một vị khách say rượu gọi lại, lúc đang ngồi xổm trước bàn rượu bị bắt uống từng cốc, đạo ánh mắt kia cuối cùng cũng lại gần, phát ra âm thanh.

Thích Thời An chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như thế, lúc cõng Thẩm Đa Ý uống hơi nhiều rời khỏi hộp đêm, anh chẳng có chút cảm giác thành tựu vì anh hùng cứu mỹ nhân nào, ngược lại chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực.

“Sau này em đừng đến đó nữa.”

Vai anh bị chiếc cằm nhọn đụng một cái, là Thẩm Đa Ý đang gật đầu.

Thích Thời An vốn còn mấy câu muốn nhắc nhở, nhưng Thẩm Đa Ý rất ngoan, anh lại không nói ra khỏi miệng nữa. Thích Thời An khởi động chiếc xe việt dã mang đối phương về thẳng Can hưu sở, chẳng thèm hỏi người ta một tiếng.

Thẩm Đa Ý được đặt nằm ở trên giường, còn được khăn lông ấm áp chùi qua mặt. Lúc này Thích Thời An cúi người, sờ lên cúc áo trên áo gi-lê của cậu, thấp giọng gọi cậu: “Đa Đa.”

“Hửm.”

Thích Thời An vô liêm sỉ nói: “Hôm nay anh quan sát rất lâu, thiếu gia ở hộp đêm cũng không đẹp bằng em.”

Thẩm Đa Ý lập tức trở mình qua bên khác, cậu không muốn nghe hai chữ ‘Thiếu gia’ này, bèn lải nhải nói: “Em từ chỗ đó đi ra bị bạn học nhìn thấy, truyền đến truyền đi em cũng sắp thành thiếu gia đứng đầu danh sách rồi.”

Thích Thời An hơi muốn cười, anh nằm xuống ở bên cạnh, mới cười được một tiếng đã bị đánh một quyền. Thẩm Đa Ý trợn mắt nhìn, xem ra thật sự không chịu đựng nổi loại nói đùa này.

“Anh sai rồi, xin lỗi em.” Thích Thời An giơ tay ôm vai Thẩm Đa Ý, “Có phải ở trường học em phải chịu ủy khuất không?”

Thẩm Đa Ý nhìn trần nhà: “Bọn họ dị nghị sau lưng thì thôi đi, em cứ coi như không biết. Nhưng hôm nay nghỉ giữa giờ có người chạy tới trước mặt hỏi em làm cái gì, còn hỏi em bao nhiêu tiền nữa.”

Thích Thời An giống như đang nói đùa: “Đứa nào đáng ghét vậy, tên gì?”

Thẩm Đa Ý lúng túng nói: “Khưu Lạc Dân, một đứa ngốc.”

Thứ hai đi học, chỗ ngồi của Khưu Lạc Dân trống không, Thẩm Đa Ý cũng chẳng quan tâm, chỉ yên ổn ngồi ở chỗ của mình học bài. Nghỉ giữa giờ cậu mới nghe thấy người ta bàn tán, Khưu Lạc Dân bị đánh đến mức ngồi đọc thơ, suýt chút nữa chết trẻ rồi.

Thẩm Đa Ý tỉnh bơ hỏi: “Ai dám đánh cậu ta vậy?”

Bạn học nói: “Không biết, hình như là người ở trường quân đội, người ta lái xe mang biển hiệu của quân đội đó.”

08.

“Là anh đánh thật hả?”

“Anh đánh đó, tên kia cũng chẳng hư hỏng lắm, hơi thiếu thông minh thôi.”

“Nghe nói cậu ấy còn đọc thơ hả?”

“Qua ngàn dặm máu núi Mân, trọng thương còn phải tận lực vui cười.”(Càng vui mừng lúc đi đến núi Mân Sơn máu rải nghìn dặm, Sau khi trọng thương rồi vẫn phải tận lực rạng rỡ cười tươi)

09.

Không tới hộp đêm nữa, nên Thẩm Đa Ý lại đi dạy thêm cho mấy nhóc tiểu học. Mấy công việc bán thời gian chiếm hết khoảng thời gian rảnh sau khi tan học của cậu, cuối tuần còn phải tới làm bồi bàn ở khách sạn Quốc Tân nữa.

Cậu nhớ, tháng này Thích Thời An đã tới đây ăn năm bữa.

Nhưng hôm nay lại khác, Thích Thời An tới cùng vài người bạn, bọn họ tổ chức tiệc chia tay, vì Thích Thời An sắp xuất ngoại. Thẩm Đa Ý được giám đốc phê chuẩn có thể nghỉ nửa tiếng, thế là cậu gia nhập bữa tiệc cùng chia tay Thích Thời An.

Rượu vang rất khó uống, cậu chỉ uống một ngụm, Thích Thời An đưa cho cậu một ly coca: “Em không quen uống rượu thì uống nước ngọt đi.”

Thẩm Đa Ý nhận lấy uống một ngụm: “Cũng chẳng ngon lắm.”

“Vậy nước ép hoa quả thì sao?” Thích Thời An lại đưa tới một ly khác.

Thẩm Đa Ý lại uống một ngụm: “Khó uống.”

“Vậy em muốn uống cái gì?” Thích Thời An cầm thực đơn, “Cà phê, trà sữa, hay là sữa tươi?”

Mấy người bạn xung quanh cười cười nói nói, còn chụp ảnh chung để làm kỷ niệm, Thích Thời An thì cúi đầu nhìn thực đơn, anh đang cân nhắc xem loại nào uống ngọt hơn. Thẩm Đa Ý tới gần một chút, nhỏ giọng nói: “Anh đừng quên em nhé.”

Thích Thời An cuối cùng cũng biết vì sao em ấy uống gì cũng bảo không ngon rồi.

Anh ở dưới bàn nắm chặt tay Thẩm Đa Ý, nhỏ giọng trả lời: “Vậy em phải đợi anh đó.”

10.

Ngày Thích Thời An đi có tới hẻm Lá Thu một chuyến, lúc đến cửa viện anh nghe thấy Thẩm Đa Ý đang học thuốc tiếng anh ở trong phòng, bèn ngồi ở bậc cửa đợi, bên chân để vali đựng hành lí.

Thẩm Đa Ý canh thời gian, học thuộc xong còn phải tới nhà hàng làm thêm nữa, cậu vừa bước chân ra khỏi nhà đã nhìn thấy bóng lưng Thích Thời An ngồi ở bậc cửa. Cậu thả nhẹ bước chân đi tới sau lưng đối phương, sau đó đưa tay bịt kín mắt đối phương.

Thích Thời An bất đắc dĩ nói: “Em lạc hậu quá đó.”

Thẩm Đa Ý buông tay ra: “Giờ không thịnh hành kiểu này sao?”

“Từ thời của ba mẹ anh cũng chẳng còn thịnh hành nữa rồi.” Thích Thời An đứng lên, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Cùng đi nhé, anh đưa em tới Quốc Tân, sau đó sẽ tới thẳng sân bay.”

Hai người họ sóng vai đi tới đầu hẻm, ở giữa còn cách một cái vali. Gần trưa trên đường chẳng có ai, từng nhà đều đang ăn cơm trưa, cái cây lớn ở đầu hẻm phủ xuống một khoảng bóng râm, vừa vặn che ánh nắng cho hai người họ.

Thích Thời An bắt đầu sến súa: “Lần này anh đi tới mấy năm luôn đó.”

Thẩm Đa Ý nói: “Kỳ nghỉ cũng không về ư?”

“Chắc là không.” Thích Thời An nhìn chằm chằm mặt đất, diễn vô cùng nghiêm túc: “Bay tới bay lui rất phiền toái, kỳ nghỉ nên dùng để cùng bạn học làm điều tra nghiên cứu thì tốt hơn, em nói có đúng không.”

Thẩm Đa Ý gật đầu, lòng nói, đúng cái rắm á.

Lính cần vụ lái xe đợi ở giao lộ, bọn họ đi tới ngồi vào ghế sau, Thẩm Đa Ý dựa vào cửa xe, hy vọng tài xế có thể lái chậm một chút. Nhưng cho dù có lái chậm thì giờ khắc đó cũng phải đến, chẳng bao lâu sau xe tắt máy dừng lại, tới cửa khách sạn Quốc Tân rồi.

Thích Thời An nói: “Tiểu Triệu, tới siêu thị đối diện mua cho tôi chai nước.”

Bên trong khoang xe chỉ còn lại hai người họ, Thẩm Đa Ý biết mình nên xuống xe, nhưng cậu gảy cửa xe chậm chạp không chịu mở. Cậu quay đầu nhìn Thích Thời An, hỏi: “Anh còn lời gì muốn nói với em không?”

“Hết rồi.” Thích Thời An trả lời rất dứt khoát.

Thẩm Đa Ý không giấu được sự thất vọng: “Vậy chúc anh lên đường ——”

Cậu còn chưa nói hết đã thấy Thích Thời An nghiêng người tới gần, bao phủ lên nửa người cậu, hơi thở quấn quanh, môi Thích Thời An dán sát vào môi cậu. Hai đôi môi cọ xát vào nhau, Thích Thời An càng siết chặt cậu vào lòng, đang ngày hè chói chang nhưng lại sinh ra một phần ấm áp.

Lính cần vụ cầm chai nước chạy tới, Thẩm Đa Ý hốt hoảng nắm lấy vai Thích Thời An, nhưng cậu lại không đẩy ra, mà lại càng ôm càng chặt. Thích Thời An cười một tiếng, sau đó quay ra ngoài kêu: “Tôi không uống nước thường đâu, đổi lại chai lạnh ấy.”

Lính cần vụ lại chạy đi.

“Có phải ban nãy em duỗi lưỡi ra không, sao lại phóng túng vậy hả?” Thích Thời An nói xong cũng cúi đầu trêu Thẩm Đa Ý, trán kề trên trán đối phương, vẻ mặt vô cùng đáng ghét.

Gò má Thẩm Đa Ý đỏ rực, phản bác: “Là anh duỗi mà, em chỉ liếm anh thôi.”

Thích Thời An rất khó chịu, sao anh lại đợi đến trước khi đi mới đùa giỡn lưu manh nhỉ? Thẩm Đa Ý nhanh chóng liếc mắt ra ngoài cửa sổ, thấy lính cần vụ đã chạy vòng về lần nữa, cậu biết phải tạm biệt thật rồi.

“Đa Ý, tha hương nơi đất khách quê người rất vất vả, em phải nhớ anh nhiều một chút.” Giọng nói Thích Thời An rất thấp, bày tỏ sự lưu luyến vô cùng, cũng có chút ý tứ làm nũng.

Thẩm Đa Ý đáp: “Được, nếu anh vất vả quá, cách vài ngày nhớ đến em một chút là được rồi.”

Cái ôm trống rỗng, cửa xe mở ra rồi lại đóng lại, tài xế nổ máy xe, Thích Thời An hạ cửa sổ xe xuống nói ‘Tạm biệt’ với Thẩm Đa Ý. Thẩm Đa Ý đứng ở trong kính chiếu hậu, sau khi xe chuyển hướng hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Bởi vì chia tay mà làm trễ mất mấy phút, Thẩm Đa Ý đến muộn, sau khi tan tầm cậu còn phải ở lại sắp xếp lời nhắn của khách hàng trong hộp thu nhận ý kiến. Mấy trăm tờ giấy trộn lẫn vào nhau, cậu ghi chép xong giao cho giám đốc, lúc tan tầm trời cũng sắp tối rồi.

Một mình đi từ đầu hẻm vào bên trong, Thẩm Đa Ý không nhịn được mà nghĩ xem Thích Thời An đã bay đến đâu.

Cậu ngồi xuống ở bậc cửa, thả lỏng thân thể đang mệt mỏi của mình, gió thổi rất mát mẻ, nhưng cậu lại điên cuồng nhớ nhung tầng mồ hôi thấm ra lúc ôm Thích Thời An.

“Đa Ý, đi vào nhớ khóa cửa chính lại nhé.”

Lâm Du Châu ở trong nhà hô một tiếng, Thẩm Đa Ý trả lời: “Con biết rồi ạ.”

Cậu ngước mắt nhìn cửa chính, dưới ánh đèn lờ mờ lại nhìn thấy một hàng chữ nhỏ, là hôm nay lúc Thích Thời An ngồi đây đợi cậu rồi viết lên sao?

Nhưng cái hình như ngày ấy đã trở thành khẳng định rồi.

“Đa Đa, anh rất thích em.”

11.

Mũi Thẩm Đa Ý chua xót, lần này cậu không chùi đi nữa.

12.

“Đàn anh, tối nay anh có thời gian không?”

“Đến thư viện à, có thời gian.”

Mạnh Lương mỗi ngày đều đi theo sau mông Thẩm Đa Ý xin chỉ dạy, cho dù Thẩm Đa Ý đã bắt đầu đi thực tập, cậu vẫn kiên trì chạy tới ký túc xá của Thẩm Đa Ý như thường.

“Đàn anh, đi làm mệt không?”

“Cũng bình thường, thầy Mạnh hiền lắm, nên anh không thấy mệt.” Thẩm Đa Ý cất thẻ công tác cẩn thận, sau đó từ trong giá sách nhỏ tìm tài liệu giảng dạy cơ bản ra, “Đi thôi, em ôn tập, anh chú thích, giám sát nhau.”

Thẩm Đa Ý đang thực tập đồng thời còn đang chuẩn bị để thi chuyên viên định phí, mỗi ngày sau khi tan tầm không ngừng không nghỉ mà chạy tới thư viện học bài, học đến lúc thư viện đóng cửa mới về ký túc xá tắm rửa đi ngủ.

Mỗi ngày đều rất mệt mỏi, nằm ở trên giường là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của cậu.

Khi đó cậu sẽ nghĩ, có phải Thích Thời An sắp về rồi không.

Bọn họ xa nhau đã mấy năm rồi, Thích Thời An đang từng bước tới gần giấc mơ của mình, Thẩm Đa Ý thì trải qua kỳ thi đại học và cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ, trong đôi câu vài lời liên hệ luôn phải đè nén nỗi nhớ nặng nề, mỗi một ngày đều đang đếm ngược, chờ đợi đến lúc lại được trùng phùng.

Thẩm Đa Ý buồn ngủ, cuối cùng lúc mắt sắp nhắm lại cậu soạn một tin nhắn: “Anh nói thi đại học xong dạy em bắn súng, sao lại giống như nói xạo thế?”

Sau khi Thích Thời An nhìn thấy tin nhắn thì sửng sốt một lát, tiếp đó tắt điện thoại.

Sau đó thân máy bay nghiêng sang bên một chút, chiếc máy bay về nước cất cánh bay lên.

13.

Lúc rời đi là mùa hè, trải qua mấy mùa xuân và mùa thu, giờ anh trở về đã là mùa đông.

Lúc máy bay hạ cánh Thích Thời An khép sách trong tay lại, người đón máy bay rất nhiều, tài xế đứng ở hàng đầu tiên dễ thấy nhất chờ anh. Để hành lý lên xe, anh liếc nhìn thời gian, nói: “Anh về trước đi, tôi còn có chút việc.”

Anh gọi taxi đi tới một con phố cũ trong nội thành, con phố này không rộng lắm, đầu phố có rất nhiều nhà trọ nhỏ, còn có bảy tám hiệu sách và rất nhiều nhà hàng nữa. Phía sau con phố là ký túc xá dành cho công nhân viên chức, dân cư quanh đây tùy tiện chọn một người bất kỳ cũng đều là dáng vẻ phần tử tri thức.

Đại học nổi tiếng nhất toàn quốc đều nằm ở đây, ngoài sinh viên ra, bình thường còn có khách du lịch đến đây ngắm cảnh. Mùa đông quá lạnh, nhân viên tạp vụ cũng thiếu rất nhiều, Thích Thời An đi vào từ cổng chính, thành thạo mà đi tới thư viện.

Lúc học cấp ba anh đã từng tới đây tham gia thi toán, không ngờ nhiều năm vậy rồi mà kiến trúc vẫn còn như cũ.

Anh bước lên từng bậc thang, thư viện số 1 mở rộng cửa đón học sinh. Sau khi Thích Thời An tiến vào liền thả nhẹ bước chân, ánh mắt chần chừ ở mấy dãy tủ sách đồ sộ.

Trong ký túc xá, Thẩm Đa Ý cuối cùng cũng viết xong tổng kết công tác một tuần, Mạnh Lương đi hẹn hò với bạn gái, hôm nay không có ai bầu bạn với cậu. Sách vở ký gửi trong ngăn kéo ở thư viện, cậu toàn thân thoải mái khóa cửa rời đi.

Thư viện số 1 đều là sách vở chuyên ngành, học sinh tới đây cơ bản đều là có bài tập phải hoàn thành, hoặc là đang chuẩn bị thi. Thẩm Đa Ý lấy sách vở tìm chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống mới nhớ lại quên chỉnh điện thoại về chế độ im lặng.

Mở điện thoại ra, phát hiện Thích Thời An vẫn chưa hề trả lời tin nhắn của mình.

“Bạn học, làm phiền chút, cho mình hỏi có thể tìm quyển ‘Nghiên cứu định lượng mắc nợ’ này ở khu nào nhỉ?”

Thẩm Đa Ý liếc nhìn số thứ tự, sau đó chỉ chỉ vào dãy ở giữa bên trái, trả lời: “Dãy sách về bảo hiểm nhân thọ ở bên kia, nhưng lúc mình tới lấy chẳng còn bao nhiêu quyển nữa rồi.”

Cậu rủ mắt nhìn bài tập của đối phương, nói: “Hay là cậu cứ xem quyển của mình đi, dù sao thì mình cũng xem xong phần cơ bản rồi.”

Sau khi nói cảm ơn, đối phương cầm sách rời đi, Thẩm Đa Ý hoàn thành chồng ghi chép, sau đó chuẩn bị làm chồng tiếp theo. Cậu đi tới khu vực tủ sách, rồi đi thẳng tới mấy dãy sau tìm tài liệu mà mình cần.

Sách vở lý thuyết dày nặng sắp xếp ngay ngắn trên giá sách, sàng lọc từng quyển để chọn rất tốn thời gian. Thẩm Đa Ý ngồi xổm xuống kiểm tra mấy tầng ở dưới, đầu ngón tay xẹt qua gáy sách, nhưng vẫn chưa tìm được.

“Đàn em, em tìm quyển nào đó?”

Thẩm Đa Ý quay đầu lại: “Em tìm Sản phẩm hỗn hợp tài chính ——”

Cậu giật mình, câu nói dang dở không thốt nên lời, người trước mặt cao lớn thẳng tắp, đang khẽ mỉm cười cúi đầu nhìn cậu. Cậu chầm chậm đứng lên, giống như khó mà tin tổi véo một cái vào mặt đối phương.

Thích Thời An kêu đau: “Vừa về nước đã gặp phải bạo lực gia đình, anh tủi thân quá.”

Thẩm Đa Ý vẫn đang ngơ ngác: “Là anh thật kìa.”

“Anh đây” Thích Thời An tới gần nửa bước, đưa sách trong tay lên, “Định giá sản phẩm hỗn hợp tài chính anh cũng hiểu rõ một chút, có thể thảo luận mấy vấn đề cùng em được không?”

Thẩm Đa Ý cuối cùng cũng tin đây không phải là nằm mơ, cậu đưa tay nhận lấy quyển sách nặng trịch kia, không nhịn được mà nắm lấy tay Thích Thời An ở dưới sách. Cậu nhìn chằm chằm bìa sách, thanh âm cực nhỏ nói: “Mỗi ngày em đều rất nhớ anh.”

Ở một góc không người, bốn phía đều yên tĩnh, thanh âm trầm thấp của Thích Thời An đặc biệt rõ ràng: “Vậy lần này anh tới, sẽ không đi nữa đâu.”

14.

Tiệc tiễn biệt lúc rời đi tổ chức ở Quốc Tân, tiệc đón gió tẩy trần sau khi trở về, Thích Thời An vẫn chọn khách sạn Quốc Tân. Nơi này đối với anh mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt, khi đó Thẩm Đa Ý làm thêm, để được gặp nhau nhiều hơn, anh từng tới đây ăn rất nhiều lần, biến nơi này thành thánh địa hẹn hò của bọn họ.

Người nhà và bạn bè đến đông đủ, Thẩm Đa Ý dưới bầu không khí này có hơi căng thẳng, cảm thấy giống như đang ở dưới mí mắt của người khác mà ám độ trần thương. Thích Thời An rót cho cậu một ly champagne, nói: “Rượu vang không ngon, vậy em thử cái này xem.”

Thẩm Đa Ý uống một ngụm: “Cái này ngon.”

Thích Thời An nói: “Lễ cưới bình thường rất thích dùng champagne.”

Thẩm Đa Ý lại nâng ly rượu uống một ngụm, lúc này Thích Thời An tới gần nói: “Sau này chúng ta kết hôn cũng sẽ dùng champagne.”

Ngụm rượu chẳng thuận lợi chảy vào trong dạ dày nổi, Thẩm Đa Ý bị sặc bắt đầu ho khan, Thích Thời An vỗ lưng nhuận khí cho cậu, cậu cúi đầu ho đỏ cả mặt mũi.

“Có đến mức đó không, anh chỉ nói đến chuyện kết hôn thôi mà.” Thích Thời An ý xấu nổi lên không ngừng, nhân lúc mọi người náo nhiệt, anh tới gần hơn một chút nói, “Anh còn chưa nói đến quan điểm về việc làm tình trước khi kết hôn nữa đó.”

Sắc mặt Thẩm Đa Ý như bị đốt cháy, cậu cắt một tảng thịt đùi gà lớn bỏ vào đĩa Thích Thời An: “Anh nhanh ăn đi, em thấy anh gầy đi rồi đó.”

Thích Thời An thấy đủ liền ngừng, dù sao thì sau này sẽ có rất nhiều cơ hội giày vò đối phương. Anh cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn, sau đó lại nói về ý nghĩ muốn mở công ty với các trưởng bối.

Cơm nước no nê, mọi người đều hạ bát đũa nói chuyện phiếm, Thẩm Đa Ý nghe Thích Thời An kể mấy chuyện thú vị trong thời gian đi du học, cậu cũng kể về cuộc sống đại học phong phú của mình hiện tại cho Thích Thời An nghe.

“Anh Đa Ý, trên tường kia là cái gì vậy?” Hoắc Học Xuyên bưng một ly kem lớn lại gần, “Cái ở bên lối ra á.”

Thẩm Đa Ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn, trả lời: “Hình như là chỗ để lại lời nhắn, ở đây trước kia có một hòm ý kiến, dùng để thu thập những ý kiến của khách hàng, giờ chắc cải thiện thành bức tưởng để cho nó có tính công khai.”

Hoắc Học Xuyên ăn xong liền đi tìm nhân viên phục vụ xin giấy viết lời nhắn, tuyên bố muốn khen ngợi ly kem kia. Thích Thời An và Thẩm Đa Ý tiếp tục tán gẫu, nói từ cuộc sống của từng người cho đến suy nghĩ về việc làm trong tương lai.

Tiệc chào đón đã đến phần kết thúc, mọi người chuẩn bị rời đi, Hoắc Hâm và Thích Cảnh Đưỡng đỡ ông Hoắc đi trước tiên, Thích Thời An và mấy người bạn tụm năm tụm ba đi ở phía sau.

Thẩm Đa Ý rớt lại sau cùng, nói: “Em nhìn thấy giám đốc, không ngờ ông ấy vẫn ở đây, em đi chào hỏi ông ấy chút đây.”

Thích Thời An gật đầu: “Vậy anh chờ em ở bên kia.”

Anh đi dạo đến phía trước bức tường để lại lời nhắn, nhìn thấy rất nhiều lời ghi chép màu sắc sặc sỡ. Đi từ trái sang phải, ý kiến gì cũng có, thậm chí ngay cả từ hai năm đầu mới khai trương nhà hàng cũng có.

“Nhận phần tiền lương đầu tiên, dẫn ba mẹ tới đây ăn, hai người họ ăn rất vui vẻ, nhưng thịt dê hơi mặn.”

“Ghế dựa giống như ghế sô pha, mặc dù rất đẹp, nhưng quá nặng.”

“Kem ly lớn mẹ nó rất ngon! Người đẹp trai nhất ăn ly kem ngon nhất!”

………

Thích Thời An vừa xem vừa cười, thế giới to lớn, một gian phòng ăn có thể chiêu nạp vô số kiểu người. Anh lại tiến lên một bước, nhìn thấy một hàng chữ rất quen thuộc.

Ký tên: Thẩm Đa Ý.

Thời gian là ngày anh rời đi mấy năm trước.

Thích Thời An nín thở, không nhịn được mà đưa tay chạm vào mặt tường thủy tinh. Quay đầu lại, Thẩm Đa Ý đã nói chuyện xong đang đi về phía mình, em ấy đang mỉm cười, đôi mắt sáng ngời.

Anh biết, đây có lẽ chính là số mệnh an bài cho mình.

15.

Trên giấy viết: Thích Thời An, em cũng thích anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play