*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Khi thương thế của Sở Thanh Sương tốt hơn nhiều, có thể rời đi động Vạn Năm Huyền Tuyết, Sở Chước cũng chuẩn bị cùng Phong Chiếu bọn họ quay về Bạch Ly Vực một chuyến.

Sở Nguyên Thương nghe nói chuyện này, theo bản năng liền muốn bỏ chạy đi theo với khuê nữ.

“Cha, thương thế của đại tỷ vừa mới tốt, cha muốn đi?” Sở Thanh Giáng hỏi thẳng.

Sở Nguyên Thương quay đầu: “Không phải còn có con sao?”

Sở Thanh Giáng: “…… Nhi tử năng lực có hạn, hơn nữa hiện tại bên ngoài cũng không yên ổn, tất cả đều đè ở trên người đại tỷ, không tốt lắm đâu.”

Sở Thanh Giáng tuy rằng nói được uyển chuyển, nhưng ánh mắt lại rất lên án, phụ thân không đáng tin cậy vừa trở về không bao lâu, đại tỷ còn đang dưỡng thương kìa, ông cũng muốn quẳng gánh không làm, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Mặc kệ nói như thế nào, Tuyết Vụ Đảo cũng là trách nhiệm của ông ấy, ít nhất cũng tọa trấn ở Tuyết Vụ Đảo thêm đoạn thời gian nữa chứ?

So với vị Sở Khai Hà một lòng vùi đầu khổ tu, trở thành trưởng bối hậu thuẫn kiên cố cho mọi người, địa vị của Sở Nguyên Thương ở trong lòng hậu nhân Bách tộc càng cao, nghiễm nhiên trở thành cây trụ trong lòng người tu luyện trên Tuyết Vụ Đảo. Bởi vì hắn một tay thành lập nên Tuyết Vụ Đảo, cung cấp cho mọi người một nơi che chở an toàn, mọi người kính trọng đối với hắn càng sâu, chỉ cần hắn ở đây, phảng phất như cũng không có gì đáng sợ.

Loại cảm giác an toàn này là thay đổi một cách vô tri vô giác trong tiềm thức, cũng là năm đó Sở Nguyên Thương cho người tu luyện Tuyết Vụ Đảo.

Tuy không phải là tộc trưởng Bách tộc, nhưng hắn lại làm được chuyện tộc trưởng Bách tộc nên làm.

Mấy ngày này, bởi vì có Sở Nguyên Thương ở đây, trấn ở trong tuyết đảo sương mù, khiến cho mọi người vốn do Sở Thanh Sương bị thương cùng việc Thần tộc mà cảm xúc có chút lo âu lại hòa hoãn, thực mau lại khôi phục tiết thấu dĩ vãng.

Sở Thanh Giáng vô cùng rõ ràng biến hóa trong đó, hiện tại hắn rất hy vọng Sở Nguyên Thương lưu lại.

Sở Thanh Sương cũng hy vọng Sở Nguyên Thương lưu lại.

Nhưng mà nàng cũng không phải là muốn một mực bắt lấy hắn, nghĩ nghĩ, nàng nói: “Thương thế của con đã tốt hơn nhiều rồi, cha muốn đi theo muội muội thì đi thôi, còn có chúng con đây.”

Sở Nguyên Thương tức khắc cảm động mà nhìn nàng.

Sở Thanh Sương cười nói: “Dù sao tằng tổ phụ cũng ở đây.”

Sở Nguyên Thương cao hứng mà vỗ vỗ bả vai đại nữ nhi, liên tiếp mà nói nàng hiếu thuận, hơn nữa bảo đảm hắn sẽ trở về thực mau.

Sở Thanh Giáng vẫn có chút không vui.

Sở Nguyên Thương vẫn rất là thông suốt, ôm lấy bả vai nhi tử, nhỏ giọng mà nói thầm cùng hắn: “Tiểu tử ngốc, con cho rằng cha có thể đi bao lâu? Cha đây không phải nhanh chân đến xem tình huống Bạch Ly Sơn sao? A Chước cũng đã bị tiểu tử thúi kia bắt cóc rồi, làm phụ thân còn chưa gặp qua tình huống nhà trai bên kia đâu, thế nào cũng đến xem chứ, tránh cho A Chước về sau bị ức hiếp……”

Sở Thanh Giáng: “…………”

Lý do này rất tốt rất cường đại, Sở Thanh Giáng không có biện pháp phản đối nữa.

Đồng dạng làm một người nam nhân, Sở Thanh Giáng vô cùng thấu hiểu Sở Nguyên Thương, rốt cuộc ngầm đồng ý hành vi hắn bỏ chạy.

Có tổ phụ cùng hai đứa con nuôi gánh vác, Sở Nguyên Thương rốt cuộc có thể tiêu sái mà trốn chạy đi theo khuê nữ.

Biết được Sở Chước bọn họ phải rời khỏi, mọi người Bách tộc trong Tuyết Vụ Đảo đều tới tiễn đưa.

Sở Chước cười nói: “Chúng ta đi tới Bạch Ly Sơn nhìn xem, sẽ trở về nhanh thôi, mọi người yên tâm đi.”

Hậu nhân Bách tộc kỳ thật cũng không thể yên tâm như thế nào, một ít hậu nhân Bách tộc lớn tuổi đã biết Sở Chước là tộc trưởng Bách tộc tuyển ra, tuy rằng hiện tại nàng vẫn chưa thức tỉnh. Bọn họ lo lắng Thần tộc sẽ phát hiện nàng tồn tại, tiện đà nhằm vào nàng, khiến nàng xảy ra chuyện.

Sở Nguyên Thương biết bọn họ đang lo lắng cái gì, cười nói: “Yên tâm đi, có chúng ta ở đây, A Chước sẽ bình an không có việc gì.”

Tuy không có ngôn ngữ hoa lệ gì, nhưng tất cả người nhìn đến Sở Nguyên Thương đều nhìn ra được, khi hắn nói lời này, là hạ quyết tâm nào đó.

Đoàn người Sở Chước từ biệt mọi người, rời đi Tuyết Vụ Đảo, đi về phía Bạch Ly Vực. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh

Vẫn như cũ dùng chính là xuyên chiến hạm.

Phượng Lưu Thanh tuy rằng rất hào phóng mà lấy ra Vân Tiên Thuyền của hắn, để mọi người muốn dùng thì dùng, nhưng mà Sở Chước không muốn, ở Đại Hoang giới, vẫn nên nhập gia tùy tục thì hơn.

“Bạch Ly Vực này là Bạch Li đại nhân đặt tên sao?” Bạch Táp vẻ mặt kinh ngạc cảm thán hỏi.

Long Tích và Long Dực trừng lớn đôi mắt, trên mặt lộ ra thần sắc hâm mộ. Đặc biệt là Long Dực, hắn chính là gánh vác nguyện vọng của các tộc nhân, tới Đại Hoang giới vớt cái vực chủ làm chơi, không khỏi cân nhắc, có nên đi chiếm cái vực không chủ nào đó, đổi thành Long Dực Vực hay không đây?

Khi nhận được đáp án khẳng định, Phượng Lưu Thanh nói: “Vậy thì có cái gì? Nếu nương ta cũng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play