*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Phong Chiếu nhìn nàng thật lâu, lâu đến nỗi nàng nhịn không được quay đầu nhìn qua, con ngươi trong veo ngập nước hiện lên nghi hoặc.
Đột nhiên hắn tiến lên, ôm nàng vào lòng ở trong gió tuyết.
Hắn vẫn chưa dùng linh lực ngăn cách gió tuyết, mà giống như là phàm nhân thế tục, giũ ra đấu bồng trên người, khóa nàng lại trong lòng, dùng thân hình cao lớn của mình che gió cản tuyết cho nàng, nặng nề mà thở dài một tiếng.
Người Bách tộc có thể cảm giác được biến hóa trên người nàng, còn hắn ngày ngày thân cận cùng nàng sao lại không cảm giác được đây?
Nàng sớm hay muộn cũng sẽ thức tỉnh, thức tỉnh trở thành tộc trưởng mà hậu nhân Bách tộc hy vọng.
Hy vọng của mọi người!
Nhưng mà, đến lúc đó tất cả gánh nặng sẽ đè toàn bộ ở trên người nàng.
Ở trong mắt hắn, nàng ôn hòa nhu nhược như vậy, lại cường đại như vậy, lấy bả vai đơn bạc gánh lên tâm nguyện Bách tộc ngưng tụ, gánh lên trách nhiệm phục hưng một chủng tộc. Hắn làm sao lại nhẫn tâm để nàng vất vả như thế, chỉ nguyện như trong trận cuồng phong bạo tuyết này, có thể vì nàng che gió chắn tuyết, nguyện cuộc đời này nàng được an bình trôi chảy.
Hai người ôm nhau hồi lâu ở trong gió tuyết, lâu đến khi một tiếng ho khan thật lớn không vui vang lên.
Hai người quay đầu nhìn qua, phát hiện vị làm cha nào đó đang không vui mà đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm tiểu tử thúi động tay động chân với khuê nữ của hắn, hận không thể thọc nó một thương.
Đừng tưởng rằng tu vi thăng cao là có thể ngay ức hiếp khuê nữ hắn trước mặt hắn.
Sở Chước đột nhiên có chút đỏ mặt.
Nàng có chút ngượng ngùng mà thối lui, nhưng mà tay vẫn bị Phong Chiếu nắm lấy, theo bản năng mà tránh ra, sau đó cũng mặc cho hắn nắm.
Đối với Phong Chiếu, nàng luôn là dung túng hắn không có quá nhiều cự tuyệt.
Sở Nguyên Thương càng nghẹn tim.
Hắn dạo bước đi tới, đầu tiên là lộ ra một cái tươi cười từ ái với Sở Chước đến làm cho Phong Chiếu cảm thấy ghê tởm, sau đó trừng đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn Phong Chiếu một cái, mặt biến sắc cực nhanh, phía sau Tuyết Y đi theo đều nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Sở Thanh Giáng yên lặng mà ngẩng đầu, cảm thấy hình tượng của phụ thân bọn họ sắp giữ không nổi.
“Cha, đại tỷ hiện nay như thế nào?” Sở Chước quan tâm hỏi.
Sở Nguyên Thương cười nói: “Lại tĩnh dưỡng đoạn thời gian nữa thì không có việc gì, cũng may mắn chúng ta trở về mau, kịp thời trị liệu cho nó.”
Hiện nay Sở Khai Hà còn đang ở trong động Huyền Tuyết, quyết định nán lại ở chỗ này mấy ngày, củng cố tu vi cho Sở Thanh Sương, những người khác thấy không có việc gì, không ở được trong động Huyền Tuyết, liền đi ra trước.
Tuy rằng rất muốn lại ở bên cạnh khuê nữ, nhưng mà Sở Nguyên Thương rốt cuộc là đảo chủ khai sơ một tay thành lập ra Tuyết Vụ Đảo, hiện tại Sở Thanh Sương không thể quản lý, mặc kệ là trong đảo hay là Tuyết Thần Cung, đều có một đống chuyện chờ hắn, chỉ có thể thoáng nói mấy câu cùng Sở Chước, liền vội vàng rời đi. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Sở Thanh Giáng cũng rời đi theo, nhận mệnh mà hiệp trợ phụ thân.
Cuối cùng chỉ còn lại có hai người Sở Chước cùng Phong Chiếu rảnh rỗi.
Vì thế hai người quyết định về sơn cốc, có Phong Chiếu tọa trấn, tránh cho đám thần thú kia xốc ngược nơi Bách tộc tụ cư.
Quyết định này là vô cùng sáng suốt, ở khi Sở Chước bọn họ trở lại sơn cốc, thiếu chủ tộc Phượng Hoàng đang đi đuổi thú rượt chim ở trong sơn cốc, phá hỏng không ít hoa hoa cỏ cỏ, trong sơn cốc hậu nhân Bách tộc tuy rằng không nói cái gì, nhưng nhìn hỏng hóc như vậy, cũng đau lòng.
Nhìn thấy Sở Chước bọn họ trở về, Phượng Lưu Thanh bóp lấy ba cái cổ của Tuyết Điểu Ba Đầu rốt cuộc bị hắn tóm được, chạy như bay tiến đến.
Phong Chiếu ngăn hắn lại, nhìn nhìn con Tuyết Điểu Ba Đầu nửa chết nửa sống trong tay hắn, nói: “Tụi bây đây là chiên nướng gì mà gấp vậy?”
Phượng Lưu Thanh nghe được hắn nói, theo bản năng mà nhìn về phía Tuyết Điểu Ba Đầu trong tay, tức khắc sắc mặt tối sầm, rít gào ra tiếng: “Bản thiếu chủ chính là Phượng Hoàng cao quý, giống nhau với con chim ngốc này hay sao? Đừng gom bản thiếu chủ với thứ ngu xuẩn này làm một mà nói chuyện.”
Tuyết Điểu Ba Đầu bị hắn kêu là thứ ngu xuẩn cũng nổi giận, thần điểu thì ghê gớm lắm sao? Còn không phải là chim giống nhau à? Hơn nữa chỉ có một cái đầu, không có ba cái đầu lợi hại như nó đâu.
Tuyết Điểu Ba Đầu lập phẫn nộ tức dựng thẳng ba cái cổ, hung mãnh mà mổ qua hắn.
Phượng Lưu Thanh cũng không cam lòng yếu thế, đừng tưởng rằng là thông linh thú, thì hắn sẽ thủ hạ lưu tình.
Bởi vì Phong Chiếu nói một câu, lại làm hai con loài chim đánh nhau.
Sở Chước: “…………”
Phong Chiếu cười tủm tỉm mà nói với Sở Chước: “Tụi nó thoạt nhìn còn có việc bận, đi, chúng ta đi chổ khác nhìn xem.”
Sở Chước cứ như vậy bị hắn lôi đi, rất xa còn có thể nghe được tiếng cãi nhau của Phượng thiếu chủ và Tuyết Điểu Ba Đầu, rõ ràng là bất đồng ngôn ngữ, lại ồn ào đến vô cùng vui sướng.
Nhóm người hầu tộc Phượng Hoàng đi theo đến cũng đã lười phải phản ứng việc này, từng người tự tìm chổ ngồi xổm, chờ bọn họ ồn xong.
Hai người đi một lát ở trong sơn cốc, đi vào một cái hồ nước loại nhỏ trong cốc, liền thấy hai con Huyền Vũ khôi phục bản thể, nổi ở trên mặt nước phơi nắng, thoạt nhìn nhàn nhã cực kỳ.
Mấy hậu nhân Bách tộc tuổi còn nhỏ nằm ở trên lưng bọn họ, cũng nhàn nhã mà