Cùng Trời Với Thú

Chương 566: Thiếu


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Phong Ly mở mắt ra, con ngươi huyết sắc đã biến thành một đôi đồng tử đen kịt, con ngươi tối đen không ánh sáng, ở lúc mở mắt, lướt qua một tia huyết sắc.

Mặc dù tướng mạo đã là người bình thường, nhưng lúc nhìn kỹ, vẫn phát hiện có vài phần tà dị.

Phong Chiếu cười khanh khách nhìn đám người tu luyện canh giữ ở nơi đây, rõ ràng khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, một bộ áo trắng làm nổi bậc xa hoa vô song, như thần nhân cửu tiêu, nhưng làm cho người ta nhìn xem mà nhảy dựng trong lòng, lòng sinh cảm giác không tốt. Hắn nắm tay Sở Chước không chút để ý đi tới, bên chân mãnh thú tử diễm đi theo sát, một đám người kinh hãi theo bản năng lui về phía sau.

Nhưng mà lui về phía sau hai bước, Phượng Lưu Thanh gắng gượng dừng bước, vô cùng kiên cường nhìn hắn.

Dù sao vừa rồi hắn lại không ra tay đối nghịch với y, con hổ con này không lý do ra tay với hắn, hắn sợ cái gì?

Yến Nhã Chính nhìn thấy Phong Chiếu lơ đãng lướt ánh mắt qua, trong lòng rùng mình, trầm mặc không lên tiếng.

"Các ngươi còn ở tại chỗ này làm gì? Chẳng lẽ còn muốn cướp tiên thiên thanh khí?" Phong Chiếu biết rõ còn cố hỏi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, theo bản năng nhìn về phía Phong Ly đang ngồi dưới đất.

Phong Ly ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nhảy đứng lên, tùy ý một đầu tóc dài đã biến thành tóc đen rối tung rũ xuống, yên lặng đi đến bên người Phong Chiếu, chống lại ánh mắt hắn, từ trong mắt màu đen của hắn, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình. Không có đầu bạc da tuyết cùng răng nanh, tóc đen rũ xuống, rơi ở sau người, thoạt nhìn phá lệ nhu thuận dịu ngoan, chỉ có một đôi con ngươi đen như mực không ánh sáng có vẻ có chút quỷ dị.

Nhìn đến bộ dạng nhu thuận cực có tính lừa gạt của hắn, Phong Chiếu rất vừa lòng, nói: "Phong Ly, những người này muốn cướp tiên thiên thanh khí của ngươi, không cần khách khí, đánh đi."

Phong Ly nga một tiếng, nhìn về phía mọi người ở đây, hồng y tung bay, không nói hai lời liền tiến lên đánh luôn.

Rõ ràng bộ dạng nhu thuận dịu ngoan như vậy, nhưng động tác lại phá lệ hung tàn sắc bén, không cần công cụ khác phụ trợ, chỉ là thân bất tử chịu đòn chịu đánh, khiến cho một đám người tu luyện khi chống lại hắn, biến thành luống cuống tay chân.

Tuy rằng vũ khí đối với người tu luyện mà nói, có thể làm cho họ phát huy sức chiến đấu rất cao, nhưng thân thể cường hãn cũng là một loại vũ khí lợi hại hơn, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người tu luyện ở thời gian tu luyện, chú trọng tôi thể. Phong Ly có thân bất tử, là vũ khí mạnh nhất của hắn, căn bản giết không chết, chém không bị thương.

Phượng Lưu Thanh bị nhóm thuộc hạ Phượng cốc vội vàng bảo hộ đến bên cạnh, kêu lên với Phong Chiếu: "Bản thiếu chủ cái gì cũng chưa làm, ngươi đừng có liên lụy vô tội."

Phong Chiếu tự nhiên không để ý đến hắn, ánh mắt rơi xuống trên người Yến Nhã Chính.

Thấy Phong Chiếu không để ý đến mình, Phượng thiếu chủ không biết vì sao, ngược lại càng phát lên hờn dỗi.

Ở khi Phong Chiếu ra tay, hai người tu luyện Thần Hoàng cảnh bên người Yến Nhã Chính ngang nhiên ra tay, đánh úp lại hướng hắn.

Khi hai người kia ngăn Phong Chiếu lại, Yến Nhã Chính rơi ánh mắt xuống trên người Sở Chước, khi hắn triệu tay, trong tay xuất hiện một quyển sách da đen nạm giấy mạ vàng, bên môi gợi lên một nụ cười tươi như có như không.

Sở Chước nhìn đến quyển sách da đen đó, trong lòng hơi nhảy.

Người tu luyện bình thường đều lấy thẻ ngọc truyền thừa công pháp cùng tư liệu, ít có dùng chất giấy làm sách, trừ phi giống như Khuyết thị Âm Nguyệt tộc, cần dùng chất giấy đặc thù để truyền xuống một ít bí mật không cho người ngoài biết. Nếu là người tu luyện lấy thư sách làm vũ khí, bình thường vũ khí như vậy đều đã vô cùng tà dị, khiến người khó lòng phòng bị.

Yến Nhã Chính mở ra trang bìa sách da đen, lướt người đến Sở Chước.

Sở Chước không dám sơ ý, xuất ra kiếm Lôi Đình, tử điện rung động bùm bùm, nàng vung kiếm đi, kiếm ý giăng khắp nơi, đánh ở trên người Yến Nhã Chính.

Sách da đen trên tay Yến Nhã Chính nổi lên một luồng ánh sáng màu vàng thối nát, thế nhưng ngăn cản kiếm khí của nàng, trực tiếp lao đến.

Sở Chước rùng mình trong lòng, lại vung kiếm vọt lên, bổ ra ánh sáng vàng thoát từ trong sách da đen làm hai, ánh sáng vàng trở nên ảm đạm, vẫn không thuận theo không buông bỏ, Sở Chước lại ra tay, vài cái liền chém vỡ ánh sáng vàng đó, tiêu tán ở trong không khí.

Yến Nhã Chính lại mở ra trang thứ hai, trong sách da đen lại nổi lên một đạo kim quang, kim quang này càng sáng ngời hơn lúc trước, uy lực cũng càng sâu. Mà lúc này, sắc mặt Yến Nhã Chính có chút tái nhợt, hiển nhiên đã tiêu hao thật lớn.

Kim quang nghiền áp lao đến hướng Sở Chước.

Sở Chước hô hấp dồn dập, hoành kiếm ở trước ngực, ngăn cản kim quang đó nghiền áp, nàng có thể cảm giác được, nếu như để cho kim quang này cắn nuốt chính mình, thì nhất định sẽ phát sinh chuyện không tốt.

Đúng lúc này, Phong Ly lướt người tới, che ở trước mặt nàng, móng tay mượt mà đột nhiên biến thành màu đỏ, móng vuốt gấp khúc bén nhọn giống như quái vật, một phen xé vỡ kim quang đó. ChieuNinh tại:

Yến Nhã Chính phun


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp