*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Ở trong Thương Chúc tự thuật, người tu luyện họ Sở nào đó, nghiễm nhiên chính là người thích gây sự, làm trời làm đất làm Hồng Mông chi cảnh, không có gì là hắn không dám trêu chọc.

Sở Chước càng nghe càng cảm thấy hình tượng người tu luyện họ Sở này, nghiễm nhiên chính là vị cha không đáng tin của nàng.

Thì ra cha nàng không gây sự ở Đại Hoang giới, ngược lại chạy đến Hồng Mông chi cảnh để gây sự rồi.

Ngày khác nếu như để cho ông ấy trở lại Đại Hoang giới, chỉ sợ Đại Hoang giới cũng bị ông ấy khiến cho long trời lở đất.

Sở Chước thở dài ở trong lòng, biết được người cha nàng chưa từng gặp mặt có thể gây như vậy, còn vui vẻ nữa, trong lòng nàng là rất vui mừng.

Thương Sí khôi phục thương thế xong, Sở Chước bọn họ cũng lên kế hoạch rời khỏi.

Tuy rằng bị thứ gì đó không biết tên đuổi xuống đoạn nhai, chẳng qua coi như là tránh được một kiếp, nay bọn họ có hai lựa chọn, một là trở lại sườn dốc một lần nữa, tiếp tục đi về phía trước; hai là tìm đường ra khác từ dưới đoạn nhai.

Nếu là lựa chọn cái thứ nhất, thì trở lại sườn dốc một lần nữa, phải phí khí lực không nhỏ, bởi vì dưới đoạn nhai có một loại hấp lực khó hiểu, bọn họ không thể ngự không phi hành ở chỗ cao, ở trong khoảng cách nhất định, sẽ bị hấp lực kéo xuống. Trừ phi bám víu vách đá bò lên trên, nhưng vách đá này cao thẳng đứng, căn bản không thể phán đoán cần thời gian bao lâu mới có thể bò lên được.

Ba người đều lựa chọn đi từ đáy vực.

Đầu tiên, bọn họ phải làm chính là qua sông dưới đáy vực.

Ở trước khi qua sông, bọn họ phải có được công cụ có thể bơi qua trên mặt hồ mà không bị đàn thủy quái kéo xuống nước, Sở Chước cùng hai huynh muội Thương thị đều có thuyền, tuy nói không phải thuyền cấp bậc bảo khí, nhưng phẩm cấp cũng tương đối cao. Nhưng bọn họ thử quăng thuyền đến trong hồ, thuyền mới đi được trong chốc lát, thì đã bị thủy quái thân người đuôi rắn nửa trong suốt trồi ra khỏi mặt nước, ác ý kéo vào trong nước, xé nát.

"Xem ra chúng nó đã nhớ kỹ chúng ta rồi." Thương Chúc dùng một loại giọng điệu giật mình nói.

Sở Chước liếc nhìn hắn một cái, có gì hay mà phải giật mình, ngày đó nàng chém ra một kiếm, hiển nhiên đã chọc giận đám thủy quái này, sẽ chăm chú nhìn bọn họ không phải bình thường sao?

Thương Sí liếc mắt nhìn Sở Chước một cái xin lỗi, xem mặt hồ mờ mịt, nói: "Ca, trừ bỏ đường thủy, không có đường ra khác sao?"

Thương Chúc nhìn thoáng qua Minh Tâm Kính, tiếc nuối lắc đầu: "Minh Tâm Kính cho đường ra là ở trên hồ, hơn nữa trong khoảng thời gian này, chúng ta cũng tra xét qua, đất liền dưới đoạn nhai này không nhiều lắm, đều bị hồ nước vây quanh, nếu muốn rời khỏi, chỉ có thể đi đường thủy."

Cho nên, bọn họ căn bản không được lựa chọn.

Sở Chước hướng ánh mắt xuống dưới vách núi đen nhìn xung quanh, tuy nói bị hồ vây quanh, nhưng mà diện tích đất liền vẫn rất là lớn, ngày đó đã có rất nhiều hoang thú rời khỏi từ nơi này, vượt qua sông hồ cũng không nhiều.

"Không bằng đi vào trong đó nhìn xem có thể có thứ gì trừ khử đám thủy quái này không." Sở Chước chỉ vào địa phương bị sương mù bao phủ cách đó không xa.

Nơi đó cách địa phương bọn họ sống có chút xa, mấy ngày này Thương Chúc và Sở Chước tra xét đáy cốc, đều không đi qua nơi đó, một là khoảng cách quá xa, hai là cứ có cảm giác sương mù đó có chút kỳ quái, bọn họ theo bản năng tránh đi. Nhưng hôm nay phát hiện địch ý của đám thủy quái trong nước đối với bọn họ quá lớn, thuyền lại không thể qua sông, chỉ có thể tìm phương pháp khác.

Trời không tuyệt đường sống, nhất định có thể tìm được đường ra.

Hai huynh muội Thương thị liếc nhau, mặc dù có chút do dự, nhưng lúc này cũng không có lựa chọn khác, đành phải đi đến nơi có sương mù bao phủ.

Thương Chúc nhịn đau rút ra một tia linh thức đưa vào Minh Tâm Kính, đáng tiếc Minh Tâm Kính hiện ra một đoàn sương mù, vẫn chưa chiếu sáng đường ra, đại biểu cho đường dưới đáy cốc, cũng không phải ở chỗ này, quả thật là ở trên hồ.

Ba người lập tức đi đến nơi bị sương mù bao phủ.

Nơi này là chỗ đáy cốc nối liền vết nứt, đi vào nhìn xung quanh, sương mù tràn ngập, mơ hồ có thể thấy được một ít dây leo sinh trưởng trèo lên vách đá, im ắng, không có tiếng vang khác.

Ba người liếc nhau, liền cất bước đi vào trong.

Ở khi bọn họ đường đi tiến nơi vết nứt, sương mù giống như tự có ý thức, vọt tới trên người bọn họ. ChieuNinh:{|}[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d

Bọn họ giống như đặt mình ở trong một nơi kỳ quái nhìn không thấy đường vào, cũng không nhìn tới đường lui, theo bản năng nhìn lại ra sau, quả nhiên đường phía sau đã không còn.

Thương Chúc lôi kéo tay muội muội, rất nhanh lui ra sau một bước.

Lui về phía sau từng bước, cũng là quay lại trước vết nứt, trước mặt như cũ là sương mù dày đặc bao phủ vết nứt.

Đợi hai huynh muội Thương thị bước vào một lần nữa, thì thấy Sở Chước hoàn chỉnh đứng trước vết nứt, trên vai ngồi một con dị chuột lông đỏ, trong tay cầm một thanh chuôi dù, đứng ở đằng kia nhìn bọn hắn.

Thương Chúc cười hì hì nói: "Xem ra sương mù này có cổ quái, cái khác thật ra thì lại không có gì."

Sở Chước thản nhiên đáp ứng một tiếng, đi về phía trước.

Vết nứt ngoài hẹp trong

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play