Cùng Trời Với Thú

Chương 537: Thiếu


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Chân trời hoang cầm bay qua rất nhanh, phủ xuống trên mặt đất một bóng râm.

Cả vùng đất, đồng dạng có một đám hoang thú chủng loại bất đồng băng qua trên đường, cuồn cuộn nổi lên một trận khói bụi.

Ba người Sở Chước tránh ở trong một khe đá hẹp, thu liễm hơi thở tới không còn, nhìn chằm chằm hoang thú lao qua trên đường bên ngoài. Khi hoang thú chạy băng băng hình thành địa chấn nhỏ làm cho bọn họ có một loại ảo giác toàn bộ khe đá có khả năng sụp đổ bất cứ lúc nào, bọn họ có thể cảm giác được hoang thú trên phiến thổ địa này đang khủng hoảng, khiến cho chúng nó chỉ có thể không ngừng mà chạy trốn băng băng, trừ cái đó ra, lại không thể nào dọ thám để biết được loại khủng hoảng này tồn tại.

Ngay cả Thương Chúc vẫn luôn nhìn không đáng tin lúc này vẻ mặt cũng nghiêm túc.

"Nhất định có cái gì đó làm cho chúng nó sợ hãi, nhưng là cái gì..." Hắn nhíu mày lại, không ngừng mà tra xét tình huống bên ngoài, đáng tiếc vẫn là hoàn toàn không thể xem xét.

Sở Chước và Thương Sí không lên tiếng.

Các nàng đang phán đoán, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đáng tiếc bọn họ hiểu biết đối nơi Hoang Trạch thật sự quá ít, hơn nữa bọn họ vừa đến nơi đây, chuyện biết được cũng không nhiều lắm, không thể nào phán đoán. Chỉ là nhóm hoang thú biểu hiện, cũng làm cho bọn họ nặng trịch trong lòng, trực giác có cái nguy hiểm gì đó sắp phát sinh.

Hoang thú chạy qua địa phương bọn họ ẩn thân, chấn động đến mặt đất phát run, hơi thở cường đại cũng làm cho bọn họ không dám nhúc nhích.

Nhưng mà, Thương Chúc lại cắn chặt răng, nói: "Không được, chúng ta không thể ngồi chờ chết!"

Hắn nhìn về phía Sở Chước và muội muội, sắc mặt bởi vì phỏng đoán nào đó mà căng chặt, giọng áp lực hỏi các nàng: "Sở cô nương, muội muội, hay người thấy thế nào?"

Sở Chước không chút do dự nói: "Đi theo chúng nó đi!"

Thương Sí nói: "Đi!"

Có thể sống sót ở Hồng Mông chi cảnh, đều không có kẻ ngu dốt, bọn họ lập tức liền đạt thành nhất trí.

Ba người cẩn thận rời khỏi nơi ẩn thân, bọn họ cũng không có mạo muội đi theo hoang thú, dù sao đám hoang thú này cho dù đang ở trong chạy trốn tối chết, đối với bọn họ mà nói cũng vô cùng nguy hiểm, bọn họ có tính lựa chọn sàng lọc hoang thú, cuối cùng tuyển chọn một con trong đàn hoang thú loại nhỏ, thực lực Thánh Đế cảnh, nếu như nó phát cuồng, bọn họ cũng có thể nhanh chóng thoát đi.

Ba người đặt lên lưng hoang thú, đè thấp thân thể nằm ở trên đó.

Lúc này mặc kệ là bay trên trời, chạy dưới đất, tất cả đều bận rộn chạy trối chết, dường như không có con nào rảnh rỗi quan tâm ba người lẫn vào, cũng làm cho bọn họ yên tâm một ít.

Dị chuột lông đỏ gắt gao dính ở trên người Sở Chước, Sở Chước thấy nó rất sợ hãi, liền nhét nó vào trong túi linh thú.

Lập tức, bọn họ liền nhìn thấy chân trời vốn mênh mông bát ngát lặng yên bò lên một tầng duyên vân.

Duyên vân đè nặng chân trời phía sau bọn họ, giống như biểu thị một trận mưa rền gió dữ tiến đến, nhưng mà khi duyên vân đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lan tràn, làm cho người phát hiện cái này cũng không phải chỉ là một trận mưa rền gió dữ, mà là thứ gì đó càng đáng sợ hơn mưa rền gió dữ.

Khi duyên vân rốt cục đuổi theo một đám hoang thú cuối cùng trong đàn hoang thú, đám hoang thú phát ra một tiếng gào thét đinh tai, nhanh chóng bị duyên vân nuốt hết, không thấy thi cốt. Hoang thú khác giống như cảm giác được sinh mệnh đã bị uy hiếp, chúng nó cùng nhau phát ra một tiếng gào thét chấn thiên, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi phía trước.

Ba người trên lưng hoang thú thiếu chút nữa bị xóc nảy rơi xuống dưới.

Nhưng bọn họ đã mặc kệ hết thảy, tuy rằng bọn họ vẫn chưa nhìn ra duyên vân đến từ chân trời đó là vật ra sao, lại có thể cảm giác được nó nguy hiểm, một loại cảm giác gấp gáp đặt ở trong lòng ba người, làm cho bọn họ không rảnh mà bận tâm cái khác, chỉ có thể giống như tất cả hoang thú chung quanh, liều mạng trốn chạy về phía trước, bắt lấy bất luận cơ hội nào có thể cầu sinh.

Duyên vân có tốc độ quá nhanh, nháy mắt thì đã nuốt hết một nửa hoang thú.

Đàn hoang thú vội vàng chạy như điên về phía trước, chạy qua sơn mạch, bước qua bình nguyên, băng qua sông lội dòng suối.

Duyên vân dần dần đuổi theo, sắp tới đàn hoang thú ở ngay sau bọn họ, đàn hoang thú này đã có một bộ phận bị nuốt trọn.

Sở Chước nhịn không được liếc mắt nhìn một cái, vẫn không thể nhìn ra duyên vân này là thứ gì, chúng nó thoạt nhìn như là một loại thể sương mù, lại giống một đám trùng nào đó ngưng tụ thành, hoặc là loài nấm nào đó biết cắn nuốt sinh mệnh... Tóm lại, khó mà phân biệt chúng nó là cái gì, nhưng lực cắn nuốt của nó lại làm cho da đầu người ta run lên.

"Không được, còn như vậy nữa thì chúng ta sẽ chết!" Thương Chúc lớn tiếng kêu lên: "Chúng ta phải nhanh hơn chúng."

Sở Chước cùng Thương Sí liếc nhau, hai người đồng thời buông tay ra, thân thể giống như một dây cung căng chặt, nháy mắt liền xẹt qua phía trước.

Ba người không hề dựa vào hoang thú, mà là đạp lên lưng hoang thú, nhanh chóng lao đi phía trước.

Giữa bầu trời là hoang cầm đào vong, trên


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp