*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Tay kia thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng, nguyên thần phát ra vầng sáng màu vàng càng làm nổi bậc vẻ hoàn mỹ không tỳ vết của nó.
Nhưng mà, khi cánh tay này nắm lấy quang đoàn, mặc kệ nó giãy dụa như thế nào, cũng không giãy dụa ra khỏi trói buộc của nó, vầng sáng màu vàng trên nguyên thần lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên ảm đạm.
Một màn này làm cho tôn giả Hóa Thần cảnh đó lộ vẻ sợ hãi kinh hoàng, cũng làm cho Vũ Bá Hiền giật mình không thôi.
Vật sương mù màu xám vốn đang vây khốn Vũ Bá Hiền bởi vì nguyên thần màu vàng bị bắt, nên đã thối lui toàn bộ, thân thể Vũ Bá Hiền mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất, một bên đỡ lấy nham thạch sụp đổ bên cạnh ổn định chính mình, một bên nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện.
Đây là một nam tu mặc pháp bào màu trắng, quay lưng lại với hắn, nhìn không tới hình dáng của y, nhưng từ uy áp cường đại trên người y mà có thể cảm giác được, tu vi của người này đều cao hơn đám bọn hắn.
"Ngươi là người phương nào?" Tôn giả Hóa Thần cảnh lớn tiếng kêu lên, thân thể không chịu khống chế mà lui ra sau, rõ ràng cảm giác được lực lượng cường đại trên thân người nam nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện này.
Hắn ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng, còn có vài phần sợ hãi khó mà ức chế. Nhìn đến nguyên thần màu vàng bị nam nhân áo trắng niết ở trong tay, lại lo lắng không thôi, đây chính là nguyên thần Thần tộc thượng cổ, cho dù bị nhốt ở trong thần mộ không biết bao nhiêu năm tháng, cũng không phải người phàm phổ thông có thể tay không đụng chạm được.
Nháy mắt, hắn liền hiểu rõ, người này nhất định không phải là người tu luyện phổ thông.
Nam nhân áo trắng nắm bắt nguyên thần màu vàng dần dần màu sắc trở nên ảm đạm, khinh miệt liếc hắn một cái, vẫy tay một cái thì chính là một linh lực cường đại đánh về phía hắn, tôn giả Hóa Thần cảnh lướt nhẹ bay ngược đi ra ngoài, thân thể nện ở trên một cây rễ thần mộc cách sụp đổ đó không xa, hơi thở trở nên yếu ớt.
Tôn giả Hóa Thần cảnh không nghĩ tới chính mình ngay cả một chiêu của đối phương cũng không tiếp được, trong lòng sợ hãi càng sâu, trong lúc vừa vội lại e sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ quăng nguyên thần màu vàng vào trong một khối dưỡng hồn thạch.
Trong nháy mắt nguyên thần biến mất, toàn bộ hơi thở của thần mộ ngưng đọng, thần lực lưu lại cũng bởi vì nguyên thần biến mất, hoàn toàn hóa thành hư vô, tiêu tán ở trong thiên địa.
Không có lực lượng của chủ nhân chống đỡ, thần cốt đã sớm tử vong rốt cục hoàn toàn mất đi lực lượng, từ màu vàng nhạt biến thành màu xám trắng, cuối cùng hóa thành bột mịn, gốc thần mộc chôn ở trong thần mộ sụp đổ cũng bắt đầu nứt vỡ, cuối cùng hóa thành một thể cùng bụi đất, lại đã không còn thần mộc nữa.
Phiến không gian này cũng bắt đầu sụp đổ.
Vũ Bá Hiền nhìn nam tử áo trắng đó đi qua, chỉ vẫy tay một cái thì tôn giả Hóa Thần cảnh té trên mặt đất đã biến mất không thấy, khi còn đang kinh ngạc, thì người nọ đã quay đầu nhìn qua đây.
Một khuôn mặt tuấn mỹ không gì sánh bằng, tóc đen như quạ, giữa lông mày nhảy lên hỏa diễm màu tím.
Vũ Bá Hiền xác định mình chưa từng gặp qua người này, cũng đoán không ra y rốt cuộc là vị cao thủ Thần Hoàng cảnh nào, càng không thể xác định vì sao y sẽ xuất hiện ở đây.
Đang lúc hắn muốn mở miệng nói gì đó, người này đã xé mở không gian, sau đó một phen nhét hắn vào trong vết nứt không gian, đơn giản thô bạo.
Thẳng đến khi Vũ Bá Hiền từ vết nứt không gian ngã ra ngoài, người đã ngã ở trên bờ cát ánh nắng tươi sáng của Tù Tiên Hải rồi, mà vẫn còn mê mang.
Gió lạnh lùng từ chỗ sâu trong Tù Tiên Hải thổi tới làm cho hắn lấy lại tinh thần, Vũ Bá Hiền vội đứng lên, nhìn nhìn chung quanh, không nhìn thấy vị tiền bối lúc trước đó, không khỏi cười khổ.
Vị tiền bối đó có lẽ là bởi vì nguyên thần Thần tộc trong thần mộ mà đến, không gì hơn cái này cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất không làm cho nguyên thần đó sống lại, chạy ra khỏi thần mộ làm loạn.
Khi nhìn đến thần mộ đã biến thành hố sâu lại sụp đổ một lần nữa, biến thành phế tích, người tu luyện bên liệt cốc rốt cuộc không cảm giác được hơi thở của thần mộ, liền hiểu rõ mộ này đã quay về hư vô, không còn khả năng thăm dò.
Trong lòng người tu luyện Phạm Tiên Vực đều nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần tà mộ này bị hủy, thì tà gốc thần mộc trong mộ đó tự nhiên cũng sẽ không còn xuất hiện nữa, như thế tuy rằng hi sinh phần đông người tu luyện, nhưng cũng đáng giá.
Sở Chước cùng người Tuyết Thần Ccung nhìn xem một màn này thì khẩn trương trong lòng, Vũ Bá Hiền còn ở trong thần mộ mà, chẳng lẽ...
Lúc này, Sở Thanh Sương đột nhiên lấy ra một khối truyền âm thạch, nghe xong tin tức trong truyền âm thạch, khuôn mặt băng lãnh nàng thoáng hòa hoãn, nói với những người khác: "Vũ Bá trưởng lão không sao."
Lời này rõ ràng là nói với Sở Chước, nhưng mà người Tuyết Thần Cung vẫn lộ ra thần sắc thả lỏng. ChieuNinh:{|}
[email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước cũng nhẹ nhàng thở ra trong lòng.
Bọn họ lại kiểm tra ở chung quanh, xác nhận thần mộ đã không còn tồn tại nữa, sau đó mọi người liền rời đi Thiểm Kim Lâm.
Sở Chước bọn họ xen lẫn trong trong đám người, đi theo bọn họ cùng nhau rời khỏi.
Lại đi thêm mấy ngày, thì gặp được những đệ tử