Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Nếu đã biến thành hình người, Phong Chiếu dường như không có dự tính lại biến thành tiểu yêu thú, cứ như vậy tùy tiện trước mặt mọi người, một tấc cũng không rời Sở Chước, tú một phen ân ái.

Đối với cái này, Bích Tầm Châu bọn họ trực tiếp làm như không thấy được, đỡ phải bị thức ăn cho chó nghẹn chết.

Chỉ có Cung Vũ Lương thật sự là thích ứng không nổi, một bên âm thầm đoán thân phận của Phong Chiếu, một bên bị bọn họ khiến cho mặt đỏ tim đập, Hỏa Lân nhìn xem mà vỗ bờ vai của hắn, cảm thán nói trẻ tuổi thật tốt.

Cung Vũ Lương đã hai trăm ba mươi tuổi: "... ..." Có trẻ tuổi đi nữa cũng không so nổi với hai người Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ lớp trẻ tuổi này.

Bởi vì phải bay qua vết nứt, vì phòng ngừa bị cuồng phong thổi đi, bọn họ chuẩn bị một phen công phu.

Bích Tầm Châu và Cung Vũ Lương đều là người tu luyện hệ băng, do hai người mở đường ở phía trước.

Bích Tầm Châu dùng băng tơ cột mọi người lại với nhau, Cung Vũ Lương lợi dụng thuộc tính băng quen thuộc của mình, tìm kiếm đường có thể trèo lên, để tránh chung quanh băng rất trơn trượt, vô ý một cái thì sẽ ngã xuống từ giữa không trung.

"Lão đại đâu? Nếu không lão đại trực tiếp mang bọn ta bay qua đi?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt chờ đợi nhìn Phong Chiếu.

Phong Chiếu liếc nhìn hắn một cái, vui lòng đả kích: "Thực không tiền đồ, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, hiểu chưa?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... Ta chỉ biết là có núi dựa vào thì tìm núi dựa vào, làm chi phải khiến cho mình mệt chứ?"

Rất tốt, rất phong cách lười biếng của luyện đan sư, bình thường lười tu luyện thì thôi, hiện tại loại kinh nghiệm từng trải này cũng lười, nếu không phải thiên phú xếp bày ra đó, chỉ sợ hắn hao hết thọ nguyên cũng không có biện pháp thành thần.

Phong Chiếu không để ý tới hắn, nhưng quay đầu liền tiến đến bên cạnh Sở Chước, khuôn mặt tuấn tú mang cười: "Sáng quắc, muốn ta mang nàng bay qua hay không?"

Sở Chước: "... Không cần, đây là một loại kinh nghiệm từng trải, ta tự mình đến."

Phong Chiếu nghe xong cũng không tức giận, ngược lại cao hứng sờ sờ đầu nàng, vẻ mặt "Sáng quắc nhà ta thật sự là một tiểu cô nương lợi hại ", nhìn xem Sở Chước đầy mặt không được tự nhiên, những người khác thì cả mặt đờ đẫn.

Mọi người: "... . . ." Con thú này không khỏi cũng quá không nguyên tắc đi.

Sở Chước buộc kỹ băng tơ Bích Tầm Châu đưa qua, liền bò lên vết nứt cùng mọi người.

Bọn họ một người tiếp theo một người, năm ngón tay cầm lấy vách tường băng, dùng sức bò lên trên giống như thằn lằn.

Bởi vì vách tường băng quá mức cứng rắn, linh khí không thể xúc động nó chút nào, chỉ có thể tay không trèo lên, không chỉ có phải chú ý vách tường băng trơn bóng, có thể thất thủ hay không, còn phải chú ý cuồng phong tàn sát bừa bãi chung quanh, để tránh bị cuồng phong sinh sôi thổi xuống dưới.

Nếu không phải nơi này tốc độ gió quá mức kịch liệt, bọn họ cũng không cần dùng phương thức nguyên thủy như thế trèo lên, chỉ cần ngự kiếm phi hành bay qua là được.

Đoàn người ép chặt thân thể, cố gắng dựa vào vách tường băng trèo lên trên, mỗi khi một cỗ cuồng phong mãnh liệt thổi qua, thân thể đong đong đưa đưa ở giữa không trung, nếu không phải có băng tơ cột lại, chỉ sợ vô ý một cái, thật sự sẽ ngã từ giữa không trung xuống dưới.

Phong Chiếu không dùng băng tơ, hắn cứ thế mà dễ dàng đi theo bọn họ, chân giẫm vách tường băng, mặc kệ cuồng phong tàn sát bừa bãi chung quanh, lù lù bất động, tiêu sái thản nhiên, một đám người nhìn xem mà thật hâm mộ, nhịn không được âm thầm chờ đợi có một ngày mình cũng có thể đạt tới trình độ cao như hắn, không bao giờ thận trọng bất luận nguy hiểm thế gian nào nữa, làm sao xông qua không được?

Tốn thời gian nửa ngày, bọn họ rốt cục leo đến phía trên vết nứt.

Trên vết nứt gió càng ác liệt, thiếu chút nữa thổi bay bọn họ, ngã xuống từ vết nứt cao cao, ội vàng ép thân thể xuống, gần như dán sát vào vách tường băng. Bọn họ lấy tốc độ rất thong thả đi tới, bay qua vết nứt, cảm giác địa thế chung quanh kéo dài đi xuống, lại đè thấp thân thể đi xuống.

Đi một đoạn đường, đột nhiên, cảm giác được gió tuyết dữ dội lạnh lùng đập vào mặt.

Sở Chước không nghĩ tới sau khi bay qua vết nứt, sẽ có bạo phong tuyết, bọn họ liền giống như thuyền nhỏ dập dềnh trong biển lớn, đong đong đưa đưa đi tiếp.

Thẳng đến khi phát hiện bạo phong tuyết này dường như càng ngày càng mạnh, Sở Chước đành phải truyền âm cho Bích Tầm Châu bọn họ:【Cung đạo hữu, Tầm Châu ca, chúng ta tìm một chỗ nào đó trốn tránh một hồi trước đi.】Bạo phong tuyết lớn như vậy, không thua kém bạo phong tuyết ở cực đông băng dương trên đại lục Ứng Long bao nhiêu, còn tiếp tục như vậy nữa, bọn họ sẽ phải chịu tội.

Chỉ là, muốn tìm được nơi có thể ẩn thân ở loại địa phương này, rất khó khăn.

Bạo phong tuyết không chỉ có che giấu chân tướng thế giới, đồng thời cũng che lấp lại thị giác cùng linh thức tra xét, nếu muốn tìm được nơi trốn tránh ở loại địa phương này, khó càng thêm khó.

Cuối cùng vẫn là Phong Chiếu không đành lòng nhìn Sở Chước trởi nên chật vật như vậy, tìm được một chỗ động băng, dẫn bọn họ đi qua.

Một đám người chật vật ngã vào trong băng động, dùng linh trận ngăn chặn cửa động, đồng thời còn phải chú ý đừng làm cho băng tuyết ngăn chặn cửa động, để tránh bọn họ bị đóng băng ở bên trong, đến lúc đó thì có thể vui rồi.

Bọn họ ngã ngồi dưới đất, miệng to thở dốc, mỗi người đầy cả đầu mặt dính một thân bông tuyết, nhìn rất chật vật.

Phong Chiếu ngồi ở một bên, cẩn thận giúp Sở Chước rũ đi bông tuyết trên đầu tóc, đồng thời lại quăng ra một con tiểu hỏa long, để cho nó sưởi băng động ấm áp hơn một chút. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh

Sở Chước thở phì phò, khuôn mặt bị đông cứng đến trắng bệch, môi phát tím.

Đi đến nơi đây rồi, giống như ngay cả đeo hỏa tinh thạch cũng không nổi được bao nhiêu tác dụng, dưới cực độ băng lãnh, làm cho bọn họ cảm giác được một loại rét cóng đến tận xương, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị tổn thương do giá rét.

Sở Chước nhìn nam nhân lấy bông tuyết ra cho nàng, trong lúc nhất thời cũng không muốn cự tuyệt.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, bọn họ mới chậm rãi hồi sức.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lạnh đến run cầm cập, không khỏi lại thúc giục Bích Tầm Châu làm chút gì đó cho bọn hắn ăn, tránh cho thật sự vẫn luôn đông cứng đông lạnh, đều đóng băng thành quái vật trong băng cung này.

Bích Tầm Châu lúc trước được bọn họ tặng hạt sen, đối với hắn yêu cầu tự nhiên sẽ không phản đối, liền xuất ra công cụ làm thức ăn cho bọn họ, đầu tiên hầm một nồi canh linh quả nóng hầm hập, canh cũng chỉ dùng nước linh tuyền để hầm.

Sở Chước kêu bé rùa cùng Huyễn Ngu trong túi linh thú ra.

Khi hai đứa nhỏ xuất hiện, nhìn nhìn chung quanh, phát hiện không phải lạnh bình thường, vội vàng chen đến bên người Sở Chước.

"Chủ nhân, hiện tại đến làm sao? Tìm được Thanh Từ cô nương chưa?" Huyễn Ngu êm ái hỏi.

Sở Chước ôm tiểu loli, sờ sờ cái đuôi lông xù hồ ly lay động sau mông nàng, cười nói: "Còn chưa tìm được, nơi này bạo phong tuyết quá lớn, chúng ta muốn nghỉ ngơi trong chốc lát." Nói xong, trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, một đường đi tới, hoàn cảnh băng cung càng ngày càng ác liệt, Sở Thanh Từ bọn họ thật sự không có việc gì sao?

Huyễn Ngu cắn ngón tay, đang chuẩn bị an ủi chủ nhân, đột nhiên bị người xách lên, quăng một cái qua Hỏa Lân bên kia.

Mọi người: "... ..."

Phong Chiếu dường như không có việc gì ngồi vào bên cạnh Sở Chước, nắm lấy tay nàng, nói: "Hồ ly có cái gì hay mà sờ? Sờ ta là tốt rồi."

Sở Chước: "... ..."

Sở Chước không cần nhìn cũng biết sắc mặt người chung quanh lúc này, bị hắn khiến cho có chút đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, làm như không nghe được, thăm dò Cung Vũ Lương: "Cung đạo hữu, sau khi năm đại gia tộc các ngươi phát hiện băng cung, tiền bối Hóa Thần cảnh chưa từng đến tra xét sao?"

Cung Vũ Lương nói: "Tiền bối Hóa Thần cảnh đi qua tầng thứ nhất, tầng thứ hai, sau đó xác nhận không có gì nguy hiểm, mới để chúng ta tiến vào thăm dò."

Cho nên, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đại gia tộc biết băng cung có mê cung cùng cấm chế.

Chỉ là những người tu luyện Hóa Thần cảnh không biết, băng cung còn cất dấu nguy hiểm càng đáng sợ, sẽ đồng hóa đóng băng con người trong lúc vô hình. Trừ cái đó ra, băng cung cũng to đến ra ngoài dự kiến của bọn họ.

Sở Chước nghe xong, cũng hiểu rõ cách làm của những người tu luyện Hóa Thần cảnh năm đại gia tộc.

Nhìn chung người tu luyện Hóa Thần cảnh cực ít sẽ nhìn chằm chằm tài nguyên tu luyện của mười tám vực, bọn họ phần lớn sẽ đi tới vực ngoại chi cảnh, hoặc là tìm địa phương tiềm tu, cố gắng đánh sâu vào Thần Hoàng cảnh, bí cảnh gì đó của mười tám vực thì để cho người tu luyện dưới Thánh Đế cảnh đi thăm dò, coi như là một loại rèn luyện đối với hậu bối.

"Lúc trước đến thăm dò tình huống băng cung là người tu luyện Hóa Thần cảnh Cơ gia cùng Nam gia, Hóa Thần cảnh vài gia tộc khác thì còn ở vực ngoại chi cảnh không có trở về." Nói tới đây, Cung Vũ Lương có chút mất mát, những người tu luyện Hóa Thần cảnh thăm dò rõ ràng một chút, có lẽ sẽ không có nhiều người tu luyện ngã xuống ở trong băng cung như vậy.

Nói đến cùng, cũng có liên quan cùng bọn họ không cẩn thận, chẳng trách ai.

Sau khi phát hiện chỗ băng cung này, năm đại gia tộc rất vui sướng, cho dù không có người tu luyện Hóa Thần cảnh hỗ trợ, bọn họ cũng muốn tự mình tiến vào thăm dò, để gia tộc tranh thủ càng nhiều tài nguyên tu luyện, không có khả năng luôn dựa vào tiền bối Hóa Thần cảnh trong gia tộc.

Trong chốc lát sau, Bích Tầm Châu đã nấu xong canh linh quả nóng hầm hập, ăn xong canh linh quả, còn có linh thực phong phú, linh ủ, đều là thịt hoang thú nướng, cái phương thức vây quanh bếp lửa mồm to ăn thịt ở trong trời tuyết lớn, mồm to uống rượu, tuy rằng có vẻ rất giống người phàm, nhưng mà có một phen tư vị khác.

Ăn xong rồi, bọn họ từng nhóm nghỉ ngơi, phái hai người canh giữ ở cửa động, để ngừa có tình huống gì đột phát phát sinh.

Như thế nghỉ ngơi một ngày, Sở Chước nghe tiếng bão táp không ngừng nghỉ bên ngoài, chuẩn bị xuất phát.

Một lần nữa thu Huyễn Ngu cùng bé rùa vào túi linh thú, Sở Chước mở ra linh trận cửa động, cùng Phong Chiếu dẫn đầu đi ra ngoài.

Phong Chiếu đi ở phía trước, chắn đi gió tuyết chung quanh cho nàng, những người khác theo sát sau đó, trên người đều cột băng tơ, để tránh lạc mất ở trong bạo phong tuyết. Ở trước mặt hoàn cảnh tự nhiên nghiêm khắc, cho dù là người tu luyện thủ đoạn thông thiên, cũng chỉ có thể giống như một người phàm bình thường, thật cẩn thận đi tới trước.

Đi như thế không biết một đoạn đường dài bao nhiêu, Phong Chiếu đột nhiên dừng lại.

Sở Chước lấy tay cản trở ánh mắt, nhìn nhìn bạo phong tuyết, hỏi: "A Chiếu, sao vậy?"

Phong Chiếu nói: "Chung quanh có rất nhiều băng sơn, chẳng qua đều bị bạo phong tuyết che giấu."

Sở Chước ừ một tiếng, không biết hắn là ý gì, những người khác cũng nhìn qua đây, gió tuyết quá lớn, bọn họ không thể thấy rõ ràng bộ dạng Phong Chiếu.

Phong Chiếu sau khi nói xong, cũng không vô nghĩa nữa, tiếp tục đi tới, một bàn tay gắt gao lôi kéo tay Sở Chước, cầm lấy bàn tay băng lãnh của nàng đến ấm áp dễ chịu, ngay cả trái tim cũng ấm thành một đoàn.

Sở Chước cảm giác được lực lượng trên tay, nhìn bóng dáng nam nhân phía trước, tuy rằng hắn ở một thời điểm nào đó làm việc tùy hứng lại không theo nguyên tắc, nhưng một đường đi tới này, bởi vì có hắn, nàng chưa bao giờ chùn bước.

Hắn chính là dũng khí của nàng!

Tuy rằng nàng chưa từng nói qua, nhưng hắn quả thật cho nàng dũng khí không gì so sánh nổi, làm cho nàng kiên định đi tới ở trên con đường tu hành, mặc kệ phía trước có nguy hiểm gì, nàng cũng không hề sợ hãi.

"Có cái gì tới đây." Phong Chiếu đột nhiên mở miệng.

Sở Chước đang muốn hỏi là cái gì, Phong Chiếu đã ra tay, khi hắn vẫy tay, gió tuyết chung quanh ngưng tụ thành một cỗ, giống như một con long bạo phong tuyết, rít gào mà đi, đánh rơi thứ gì đó vọt tới bọn họ.

Sở Chước bọn họ tiến lên, đợi khi nhìn thấy thứ đó, đều có chút kinh ngạc.

Bởi vì bọn họ thật sự không thể phân chia đây là cái thứ gì, nó giống một con chim bay, lông chim là tuyết trắng, có ba cái đầu, trên đầu phân biệt mọc ra ba cái mào có ba màu đen trắng xám.

Khi nó bị Phong Chiếu đánh rơi trên mặt đất, vẫn chưa tử vong, ba cái đầu phát ra tiếng gào thét trầm thấp về phía bọn họ, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.

Phong Chiếu lạnh nhạt nhìn nó, nói: "Nghe nói khi đại tuyết phong núi, trong thiên địa sẽ xuất hiện tuyết điểu ba đầu, người tu luyện gặp phải, sẽ bị nó thu lấy nguyên thần, dụ tiến vào nơi tử vong... Ngươi lại phải chứng minh như thế nào rằng mình không phải tới giết bọn ta?"

Tuyết điểu ba đầu nghe được lời hắn nói, miệng phát ra thanh âm gào thét càng thêm thê lương, giống như đang thổ lộ gì đó với hắn.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ nghe không hiểu tuyết điểu ba đầu nói, nhịn không được nhìn về phía Bích Tầm Châu bọn họ.

Trên mặt Bích Tầm Châu cùng Hỏa Lân, Huyền Ảnh lộ ra thần sắc quái dị, lắc đầu với bọn họ: "Chúng ta cũng nghe không hiểu."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nháy mắt ngạc nhiên nghi ngờ: "Các huynh làm sao có thể nghe không hiểu chứ? Nó không phải yêu thú sao?"

"Hẳn là không phải." Huyền Ảnh ngốc ngốc nói: "Nghe nói trên thế giới còn có một loại thông linh thú do thần dùng thần thuật luyện chế ra, chỉ có thần cùng thần thú mới có thể nghe hiểu ngôn ngữ chúng nó. Ta cảm thấy con tuyết điểu ba đầu này, hẳn là một loại thông linh thú."

Nghe nói như thế, Sở Chước bọn họ lắp bắp kinh hãi.

Lại nhìn Bích Tầm Châu và Hỏa Lân, tbiểu trên mặt ình cũng có chút kinh dị, liền biết bọn họ cũng không hề biết được. Còn Huyền Ảnh làm sao biết được, là một con Ứng Long nói cho hắn, khi hắn từng được Ứng Long tuyển làm yêu thú trông coi lối vào long mạch, từng có Ứng Long nói cho hắn một ít chuyện cổ xưa. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@

Ở lúc bọn họ nói chuyện, Phong Chiếu đã nói chuyện xong với con tuyết điểu ba đầu, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "A Kỳ, cho nó một viên Thiếu Dương Ích Khí đan."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ a một tiếng, nhìn về phía Phong Chiếu, tưởng hắn nói giỡn.

Chẳng qua hắn vẫn chưa nghi ngờ Phong Chiếu quyết định, lấy từ trong túi càn khôn ra một viên Thiếu Dương Ích Khí đan, chỉ thấy ba cái đầu của con tuyết điểu ba đầu nháy mắt liền duỗi qua, ánh mắt sáng ngời theo dõi Thiếu Dương Ích Khí đan trên tay hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút khó xử, hỏi: "Lão đại, đút cho cái đầu nào thì được?" Đầu nhiều lắm, con chim này ăn cái gì có thể đánh nhau hay không vậy?

Phong Chiếu làm sao không thấy ra luyện đan sư đang lo chuyện không đâu, bất giác buồn cười, lười biếng nói: "Cho cái chính giữa."

Đầu chính giữa là mào màu xám.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, liền đưa cho đầu chính giữa, hai cái đầu bên cạnh thấy thế, hung ác muốn mổ qua, bị Phong Chiếu một cước đá đi, giọng điệu  không chút để ý: "Thành thật chút, nếu không vặn đầu của các ngươi xuống."

Tuyết điểu ba đầu bị hắn hung tàn uy hiếp sợ tới mức vội rụt hai cái đầu về, do cái đầu chính giữa duỗi qua, mổ đi viên Thiếu Dương Ích Khí đan đó.

Nuốt vào Thiếu Dương Ích Khí đan, tuyết điểu ba đầu phát ra ba tiếng kêu to, thanh âm phá tan bạo phong tuyết, xa xưa kéo dài.

Tuyết điểu ba đầu lập tức liền hùng tráng uy vũ đứng lên, run run lông chim tuyết trắng trên người, ba cái đầu yêu quý dùng ba cái miệng thuận lông vũ trên người, bộ dạng tự kỷ đó, Phong Chiếu nhìn xem nhịn không được lại một cước đá đi qua.

"Dẫn đường."

Tuyết điểu ba đầu rốt cuộc sợ hắn, rụt rụt đầu, kêu khóc một tiếng, núp dưới thân thể.

Trên mặt Phong Chiếu lộ ra thần sắc như cười như không: "Ngươi xác định ngươi có thể chở hết chúng ta nhiều người như vậy?"

Tuyết điểu ba đầu nghe được hắn nói, xoay chuyển ba cái đầu, chỉnh tề xoát xoát nhìn chằm chằm Sở Chước bọn họ, tuy rằng nhìn không ra cảm xúc mặt chim, nhưng Sở Chước bọn họ rõ ràng có thể cảm giác được tâm tình nó không tình nguyện. Xem ra ở trong lòng nó, người nó nguyện ý chở, chỉ có Phong Chiếu.

Tuyết điểu ba đầu tuy rằng khổng lồ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chở ba bốn người, trên bốn người, khả năng nó không bay nổi.

Phong Chiếu lại đá nó một cước, kiêu ngạo nói: "Ngươi đi ở phía trước, đừng quá nhanh."

Tuyết điểu ba đầu liếc hắn một cái, run run lông chim đứng lên, bước hai cái chim chân như hai cây  gậy, thật sự đi ở trong gió tuyết.

Mọi người: "... ..."

Phong Chiếu cũng có chút cạn lời, không nghĩ tới con tuyết điểu ba đầu vụng về như thế, kêu nó đi thì nó thật sự đi, có thể lựa chọn bay, bay chậm một chút là được.

Mắt thấy tuyết điểu ba đầu đi ở trong bạo phong tuyết, Phong Chiếu lôi kéo Sở Chước theo sau, những người khác đành phải mang theo cả đầu mờ mịt đuổi kịp.

Sở Chước không hiểu ra sao hỏi: "A Chiếu, con tuyết điểu ba đầu đến từ nơi nào? Nó muốn mang bọn ta đi nơi đâu?"

Phong Chiếu không chút để ý nói: "Nó là thông linh thú mà chủ nhân băng cung lưu lại, vừa vặn nơi này là địa bàn của nó, mang chúng ta đi tìm bảo tàng của chủ nhân băng cung lưu lại."

Mọi người: "... ..."

Hết chương 402.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play