Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sở Chước quan sát, cũng có chút không hiểu nổi tay hắn làm sao lại xui xẻo bị dính chặt như, thật sự thần kỳ.

Không chỉ có là nàng, những người khác cũng giống vậy, trên mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, lại có chút muốn cười, nhịn vô cùng vất vả.

Chung quanh đường rất chật hẹp, không dễ hành động, ngay cả thanh trường kiếm cũng không thi triển ra được, bọn họ cũng không cách nào đi qua hỗ trợ, chỉ có Sở Chước ở phía trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ tới gần, cẩn thận nhìn xuống tay hắn dính ở trong băng, thế nên vừa nhìn, cảm thấy băng này giống như là tự động giam nhốt tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ, không cho hắn rời khỏi.

Cái này đương nhiên là không có khả năng, chẳng qua vì sao trên vách đá băng san bằng bóng loáng lại xuất hiện một cái hố, chẳng lẽ là gió chung quanh tạo thành?

Tuy rằng khó hiểu, Sở Chước cũng chưa suy nghĩ sâu xa, quyết định lấy tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ ra rồi nói sau.

Sở Chước so sánh độ rộng chung quanh, từ trong túi càn khôn lấy ra một thanh dao găm ngắn, đào mở dọc theo vách tường băng chung quanh tay hắn.

Chỉ là vách tường băng này cũng không phải là một thanh linh khí có thể đào ra được, nếu không khi ở tầng mê cung thứ nhất, Toái Tinh kiếm cũng sẽ không cách nào lưu lại dấu vết trên mặt. Trình độ cứng rắn của vách tường tầng băng thứ ba, cùng so sánh với tầng thứ nhất, cũng không kém bao nhiêu.

Thẳng đến khi Sở Chước cả người đầy mồ hôi, như cũ không thành công cứu vớt ra tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang bị dính chặt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ biểu tình đã biến thành khóc không ra nước mắt, có chút lo lắng nói: "Băng cứng rắn như thế, sẽ không phải là muốn chặt bỏ tay của ta mới được chứ?"

Không gian rất chật hẹp, không dùng được vũ khí khổng lồ, đối với chuyện này thật sự không có biện pháp.

Sở Chước nghĩ nghĩ, nói: "Huynh đừng lo lắng, không phải còn có A Chiếu sao? A Chiếu, huynh tới thử xem."

Phong Chiếu: "... . . ."

Phía sau Cung Vũ Lương nghe được Sở Chước nói, thiếu chút nữa bị sặc.

Nếu lúc trước không biết Phong Chiếu là thần thú mà nói, hắn cũng hiểu được Sở Chước phân phó là không thành vấn đề, nhưng hiện tại đã biết, để cho một con thần thú đi móc băng, có phải đại tài tiểu dụng hay không? Tưởng tượng hình ảnh thần sắc của con thần thú ra tay, không biết vì sao, Cung Vũ Lương có chút không nỡ lòng nhìn.

"Lão đại, cầu xin huynh." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội nói, đội mắt thiết tha tiểu yêu thú nhìn trên vai Sở Chước.

Tiểu yêu thú liếc hắn một cái, vẻ mặt ghét bỏ, hắn không có ngốc đến thực sự cứ như vậy mà cào qua một móng vuốt, đưa tay ra đào giúp hắn, tư thế này cũng quá khó coi, tuyệt bức không làm chuyện ngu như vậy.

Phong Chiếu từ bả vai Sở Chước nhảy xuống, ngay sau đó, Sở Chước liền cảm giác được mình thiếu chút nữa đã bị người đột nhiên xuất hiện chen chúc đến dính lên trên tường băng, sau đó bị một bàn tay kịp lúc nắm ở thắt lưng nàng, ôm nàng vào trong một lòng ngực lửa nóng, cả người nhất thời ấm áp dễ chịu, rốt cuộc không cảm giác chung quanh rét lạnh.

Sở Chước chỉ là ngẩn ra, lập tức buông lỏng thân thể, nằm ở trong lòng hắn.

Phong Chiếu thấy nàng không phản đối, trong lòng vui rạo rực, đột nhiên cảm thấy nơi này chật hẹp thật tốt.

"Thật vô dụng."

Phong Chiếu không khách khí phun luyện đan sư một câu, một tay ôm cả Sở Chước, một tay áp vào cạnh tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị kẹt, không chờ người chung quanh phản ứng kịp, bỗng dưng trên tay dùng sức một cái, một quyền đánh ở trên vách đá băng.

Chỉ nghe được một tiếng ầm vang, mặt tường băng kẹp Mặc Sĩ Thiên Kỳ nứt nẻ, sụp đổ, khối băng ầm ầm sụp đổ ra sau, lộ ra một cái không gian tối om, một cỗ gió lạnh theo cửa động thổi tới.

Mọi người trợn tròn mắt.

Cung Vũ Lương đều choáng váng cả người, nếu không phải nơi này rất chật hẹp, hắn đều hận không thể kiễng cổ nhìn xem người đột nhiên nói những lời "Thật vô dụng" này là ai, trong bọn họ sao lại đột nhiên toát ra một thanh âm xa lạ?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng giải cứu bàn tay ra, tay đã đông cứng đến chết lặng lùi về che ở trong áo choàng, giật mình nhìn cái cửa động bị Phong Chiếu một quyền đánh sập, nói lắp bắp: "Lão đại, thì ra nơi này là trống không." Mệt đến bọn họ qua lại đều chen chúc con đường nhỏ như vậy, nếu biết cách vách là trống không, trực tiếp đào mở rộng con đường rồi đi.

Phong Chiếu làm như biết hắn suy nghĩ cái gì, lướt nhẹ đến một câu: "Bọn mi có bản lĩnh đào sao?"

Lời này làm cho người ở đây không thể phản bác được.

Nếu có bản lĩnh đào đó, bọn họ cũng sẽ không nghẹn khuất làm ổ ở chỗ này như vậy, đã sớm một đường đả thông các thông đạo. Không nói bọn họ, cho dù là người tu luyện Thánh Đế cảnh, cũng không thể làm gỉ được tường băng trong băng cung, bởi vì băng này thật sự đủ cứng rắn, còn cứng rắn hơn cả tảng đá.

Phong Chiếu cảm giác được hơi thở nào đó từ trong gió chỗ cửa động thổi tới mang theo, nheo lại ánh mắt, nói: "Đi thôi, đi vào nhìn một cái."

Phong Chiếu một cước đá văng khối băng chặn đường dưới chân, cứ như vậy một tay nắm tay Sở Chước, kiêu ngạo rảo bước tiến vào trong động bị hắn một quyền đánh vỡ. Trùng hợp đèn lồng trong tay Sở Chước phát ra ánh sáng màu u lam, chiếu sáng lên đường ở dưới chân.

Thấy bọn họ dẫn đầu đi vào trước, những người khác cũng không rơi ở phía sau, đều đuổi kịp.

Bị Phong Chiếu đánh vỡ động băng đồng dạng chỉ chứa một người thông qua, chẳng qua sau động băng cũng là có động tiên khác, một cỗ hơi thở càng rét lạnh hơn bên ngoài đập vào mặt, ngay cả trên người cũng không khỏi bao trùm một tầng băng sương. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Phong Chiếu đạp mạnh một chân, lấy hắn làm trục tâm, một con hỏa long thật nhỏ bay lượn ở chung quanh, nơi hỏa long đi qua, băng hàn bị xua tan bốn bề, xuyên thấu qua ánh sáng hỏa long phát ra, bọn họ cũng thấy rõ ràng tình huống bên trong động tiên này, sau đó lại hít ngược một hơi.

"Đó là cái gì?" Cung Vũ Lương nhịn không được tiến lên.

Mọi người thấy trung ương băng động, vài cọng tuyết liên duyên dáng yêu kiều cắm rễ ở bên trong vũng nước cạn, trong nước hiện ra từng đợt từng đợt băng sương mù màu trắng, băng sương mù lượn lờ, làm nổi bật hoa sen trong suốt long lanh trong vũng nước đọng, như ẩn như hiện, tăng thêm vài phần thần bí.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được nuốt miệng nước miếng, nói: "Đây là băng liên."

Nháy mắt, tầm mắt mọi người đều rơi xuống trên người hắn, dính cái tay cũng có thể dính ra vài gốc Ngũ Linh Thánh Liên trong băng liên, vận khí này cũng thật tốt quá đi?

Phong Chiếu liếc mắt nhìn băng liên trong vũng nước đọng một cái, trong đó có một gốc băng liên sắp thành thục, nói: "Vận khí không tệ, băng liên sắp kết quả rồi."

Trong vũng nước, tổng cộng có ba gốc băng liên, một gốc cây cao cỡ nửa trượng, bầu bạn bên cạnh là hai gốc lùn hơn, gốc cao đó sớm đã nở hoa, đang chuẩn bị kết quả. Hai gốc lùn chỉ có nụ hoa, không biết khi nào mới có thể nở rộ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời mặt mày hớn hở: "Có phải băng liên sắp muốn kết quả, mới có thể hấp dẫn chúng ta vào hay không?"

Mọi người: "... ..." Hắn nói cái gì thì là cái đó đi, dù sao bọn họ đã biết vận khí vị này.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lúc này làm sao còn nhớ rõ vừa rồi mình thê thảm khi bị dính kẹt tay, tròng mắt đều phải dính chặt ở trên băng liên, hận không thể liền canh giữ tại chỗ này không đi đâu cả.

Những người khác cũng không vội vả mà đi, mắt thấy băng liên sắp kết quả, tự nhiên phải đợi nó kết quả xong rồi lại đi.

Băng liên là một trong Ngũ Linh Thánh Liên, giống như hỏa liên lúc trước gặp được ở Hỏa Hạc Sơn, nó cũng là thánh vật thuộc tính băng cho người tu luyện chữa thương đến tấn cấp, chỉ có ở cực hàn chi địa mới có thể dựng dục. Bởi vậy có thể thấy được, nhiệt độ băng cung này có bao nhiêu băng hàn, mới có thể dựng dục ra băng liên.

"Là chủ nhân băng cung trồng đi?" Sở Chước suy đoán.

Phong Chiếu tùy ý nói: "Có khả năng, nơi này quả thật thích hợp dựng dục băng liên."

Nghe được thanh âm của hắn, Cung Vũ Lương sau một lúc lâu mới dời được tầm mắt từ băng liên quý hiếm chuyển đến trên người Phong Chiếu, vừa thấy, không khỏi sửng sốt, không nghĩ tới nam nhân giọng điệu kiêu ngạo lại tùy ý đó, thế nhưng bộ dạng xinh đẹp như vậy, làn da hoàn mỹ, dĩ nhiên đã vượt qua người tu luyện bình thường. Trừ cái đó ra, hỏa long treo ở đỉnh đầu bọn họ, xua tan hàn ý chung quanh, cũng không khỏi tỏ thực lực của rõ nam nhân này.

Chẳng lẽ... Hắn chính là con thần thú đó?

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn bất giác rơi xuống trên tay nam nhân đó nắm tay Sở Chước, phát hiện bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ, rõ ràng thực lực cách xa, lại là thần sắc tự nhiên, giống như bọn họ trời sinh nên sóng vai mà đứng như thế, trong tư thế lộ ra vài phần vô cùng thân thiết, trong nháy mắt khiến cho người ta hiểu rõ quan hệ của hai người.

Cung Vũ Lương nhớ tới lúc trước lời Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảnh cáo hắn, bỗng nhiên hiểu ra.

Thì ra Sở Chước cùng con thần thú là quan hệ bạn cùng tu!

Hiểu rõ rồi, hắn lại có chút rối rắm, đặc biệt nghĩ tới nam nhân này lúc trước giống con yêu sủng, không phải ngồi xổm ở trên vai Sở Chước, chính là oa ở trong lòng nàng làm nũng, nào có dáng vẻ của một người tu luyện cao cấp, thật sự là... một lời khó nói hết.

Cung Vũ Lương thần sắc biến ảo không ngừng, lúc này tầm mắt mọi người đều rơi xuống trên thân mấy cây băng liên, không chú ý tới.

Thời gian chờ đợi băng liên kết quả có chút lâu, chẳng qua lúc này không có ai oán giận, cho dù bởi vì là băng liên, nhiệt độ không khí trong băng động tương đối thấp, nhưng có hỏa long của Phong Chiếu, miễn cưỡng cũng không lạnh.

Sở Chước nhìn một lát, nhìn về phía Phong Chiếu, hỏi: "A Chiếu, băng liên này có tác dụng với Tầm Châu ca không?"

Từ sau khi biết Bích Tầm Châu thiếu nửa yêu đan, trong lòng Sở Chước vẫn luôn nhớ việc này, chẳng qua khi rời đi Bạch Ly Sơn, Phong Chiếu từng nói qua, nếu không được, phải đi tìm luyện đan sư cấp mười hai ở Đại Hoang giới giúp Bích Tầm Châu luyện chế Yêu Nguyên đan, bổ túc yêu đan của hắn là được.

Sở Chước vốn là dự tính tìm được Sở Thanh Từ, liền đi tìm luyện đan sư hỗ trợ luyện chế Yêu Nguyên đan, nào biết đâu lại gặp được băng liên ở chỗ này.

"Tất nhiên, hắn là yêu tu thuộc tính băng, băng liên đối vớ hắn có ích không có hại." Phong Chiếu dừng lại, lại nói: "Chẳng qua dù cho băng liên hiệu quả trị liệu có tốt hơn nữa, cũng không thể bổ túc yêu đan."

Sở Chước nghe xong cũng không đáng tiếc, chỉ cần có tác dụng với Bích Tầm Châu là tốt rồi.

Bích Tầm Châu bọn họ cũng nghe được hai người đối thoại, đều nhìn qua.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào băng liên lập tức nói: "Nếu có lợi đối với Tầm Châu ca, vậy đều cho Tầm Châu ca đi." Dừng lại, hắn nhìn về phía Cung Vũ Lương, nói: "Cung tiền bối, chúng ta lấy cái khác đổi với ngươi, được không?"

Ai gặp thì có phần, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua Cung Vũ Lương, ấn theo tình huống lúc trước, là muốn ấn đầu người đến chia đều. Nhưng hiện tại Bích Tầm Châu cần nó, Mặc Sĩ Thiên Kỳ là người lấp liếm, quyết định đều đưa băng liên cho Bích Tầm Châu, chỉ có thể bù lại cho Cung Vũ Lương từ phương diện khác. Chẳng qua đối với bọn họ có thể lấy ra thứ gì đánh đồng cùng Ngũ Linh Thánh Liên, Mặc Sĩ Thiên Kỳ hiện tại tạm thời không có ý tưởng.

Cung Vũ Lương vội nói: "Không cần như thế, nếu không có Mặc Sĩ công tử cùng vị tiền bối này, chúng ta cũng không cách nào phát hiện băng liên."

Nghe nói như thế, mọi người đồng loạt cùng nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nghĩ đến bọn họ sở dĩ sẽ phát hiện băng liên, bởi vì tay hắn đột nhiên bị dính chặt, Phong Chiếu là vì cứu vớt tay hắn, mới đánh vỡ tường băng, lộ ra động tiên sau tường băng, mới có thể phát hiện băng liên núp ở nơi đây.

Vừa nghĩ như vậy, cho dù đám người Sở Chước đã thói quen vận khí quỷ dị của Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn cảm thấy rằng, vận khí gia hỏa này thật sự là có thể so với Tầm Bảo Thử, rõ ràng chính là thể Tầm Bảo Thử kết hợp cùng Linh Mục Hầu.

Tuy rằng Cung Vũ Lương nói như vậy, nhưng mọi người cũng không nghĩ tới bắt nạt hắn, nên cho vẫn sẽ cho.

Như thế đợi tròn trịa một ngày, băng liên vẫn luôn duy trì trạng thái nở rộ rốt cục hút đủ hàn khí cùng linh khí chung quanh, đóa hoa điêu tàn, hương sen trong không khí càng ngày càng nồng nàn, hương sen thanh lãnh tràn ngập ở trong  không gian nho nhỏ, cũng tràn ngập tới bên ngoài băng động, khuếch tán bốn phương tám hướng. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Cá Lam Tê ở hàn sông cách vách cảm giác được hương sen trong không khí, không còn ẩn núp dưới đáy nước làm tảng đá, đều nhảy lên từ giữa sông, một chút một chút rơi vào trong nước, rất náo nhiệt.

Khi toàn bộ đóa hoa rơi rụng, băng liên rốt cục thành thục.

Nơi này không có người tu luyện cướp đoạt băng liên với bọn họ, bọn họ không cần căng chặt mà vội vã ngắt lấy giống như lần trước hỏa liên thành thục. Ngửi hương sen trong không khí, Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngưng tụ ra một lưỡi dao linh lực, thật cẩn thận cắt xuống đóa đài sen đó.

Trên đài sen có tất cả chín hạt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cắt bỏ đài sen đưa cho Bích Tầm Châu: "Tầm Châu ca, cho huynh."

Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, phát hiện luyện đan sư coi linh thảo như mạng lúc này lại là thật tâm thực lòng muốn cho hắn, không có một chút không nỡ cùng miễn cưỡng, lại nhìn những người khác, cũng là như thế, trong lòng có chút xúc động, chỉ có thể mím chặt môi, khàn khàn nói: "Cảm ơn, cho ta bốn hạt sen là được."

"Bốn hạt sen là được?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nói.

Bích Tầm Châu ừ một tiếng, không nhiều lời, thật cẩn thận móc ra bốn hạt băng liên, dùng hộp ngọc tới đựng kỹ, thừa lại giao cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ, để cho hắn đi phân phối.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không biết Bích Tầm Châu cần bao nhiêu, đành phải nhìn về phía Sở Chước và Phong Chiếu.

Đối với Phong Chiếu và Sở Chước mà nói, Ngũ Linh Thánh Liên quả thật hiếm có, nhưng cũng không làm khó bọn họ cần vì nó mà làm ra việc vi phạm tâm ý, để cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ tự mình đi phân phối, không cần hỏi bọn họ.

Sở Chước lôi kéo Phong Chiếu đi đến bên vũng nước quan sát một lát, nói: "A Chiếu, không gian của huynh còn có thể trồng băng liên không?"

Phong Chiếu thoáng sửng sốt, đáp rất nhanh: "Có thể."

Sở Chước liền hưng trí bừng bừng lấy ra một cái xẻng ngọc, chuẩn bị nhảy đến trong vũng nước, đều đào ba gốc băng liên này, trồng đến trong không gian của Phong Chiếu, nếu như trồng tốt, về sau bọn họ muốn ăn băng liên thì ăn băng liên, không muốn ăn thì dùng để nghịch.

Phong Chiếu không để cho nàng vào trong nước, bởi vì nước đó thật sự cực lạnh, hắn tự mình nhảy xuống, đào băng liên ra, ngay cả vũng nước, cũng ném vào trong một cái hàn đàm trong không gian.

Làm xong hết thảy, chỉ thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã phân phối xong băng liên, đưa ba viên băng liên cho Cung Vũ Lương, thừa lại hắn thu, về sau luyện chế thành linh đan, mỗi người đều có phần. Còn vì sao rộng rãi cho Cung Vũ Lương ba hạt như thế, bởi vì Phong Chiếu bọn họ lấy đi ba gốc băng liên, liền bổ sung cho hắn ở phương diện này.

Cung Vũ Lương đối với cái này không có ý kiến.

Không chỉ có không có ý kiến, ngược lại có chút được yêu thương mà lo sợ, lúc trước có thể chia phần được một đám đá Lam Tê đã rất không tệ, bây giờ còn được ba hạt băng liên. Có ba hạt băng liên này, có thể giao cho gia tộc thử gieo trồng, không chừng về sau Cung gia cũng có thể đào tạo ra Ngũ Linh Thánh Liên.

Bởi vì đồng hành cùng bọn họ, mới có thu hoạch thật lớn này, một chuyến lữ hành băng cung này, đã rất đáng giá.

Thu hoạch xong băng liên, bọn họ tìm kiếm ở chung quanh, không phát hiện cái gì nữa, mới vòng lại đường cũ.

Xuyên qua thông đạo tối tăm chật hẹp, bọn họ một lần nữa trở lại nơi cuồng phong tàn sát bừa bãi, chung quanh khắp mọi nơi đều là vết nứt lớn nhỏ không đồng nhất, căn bản tìm không thấy đường khác.

Một đám người lại trốn vào trong huyệt động cản gió, thương lượng kế tiếp đi như thế nào.

Đến nơi đây, nhìn như không đường, nhưng đường đi cất dấu khắp nơi, hơn nữa còn chưa gặp được đệ tử Khuyết thị, có thể thấy phía trước vẫn có đường, nói không chừng phía trước còn có bảo vật không tưởng được gì đó chờ bọn họ đấy.

Trong lúc nhất thời, ngay cả Cung Vũ Lương cụng thiếu chút nữa thì quên hắn đi theo tới đây là tìm người, tìm bảo vật chính là kèm theo.

"Chủ nhân, kế tiếp đi như thế nào?" Huyền Ảnh làm phụ trách mở đường, hỏi Sở Chước.

Lời này vừa ra, mọi người đều nhìn về phía Phong Chiếu bên cạnh Sở Chước, bên trong cuồng phong như thế, pháp bào màu trắng trên người hắn như cũ dính chặt mà rũ xuống ở trên người, không hề động chút nào. Đây là một loại áp chế của người tu luyện cao cấp đối với linh lực chung quanh, cho dù là cuồng phong, cũng là một loại linh lực trong tự nhiên.

Cung Vũ Lương cẩn thận phát hiện một màn này, trong lòng hơi chấn động, nhịn không được đoán nam tử kêu là Phong Chiếu này rốt cuộc là tu vi gì, phỏng chừng nhất định không dưới Hóa Thần cảnh.

Phong Chiếu nhìn nhìn chung quanh, nói: "Đi lên trên đi."

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, đi lên trên, chẳng phải là muốn trèo lên qua hang đá, sẽ bị cuồng phong thổi đi hả?

Tuy rằng lo lắng trong lòng, nhưng không ai nghi ngờ Phong Chiếu quyết định.

Hết chương 401.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play