Editor: ChieuNinh_dd.LQD
Giữa bầu trời, lôi vân dầy đặc, chớp giật sấm đánh, ngẫu nhiên sấm sét như cánh tay thô người trưởng thành đánh rơi ở trên mặt biển, nước biển nổ tung, nhấc lên sóng to gió lớn, động vật biển tránh né xa xa.
Khu Lôi Trạch là nơi hung hiểm nổi tiếng gần xa Thiên Thượng Hải, bởi vì quanh năm sấm sét không ngừng, mặt biển không thấy đá ngầm đảo nhỏ, phóng mắt nhìn lại, đều là một mảnh hải vực lóe ra quang điện.
Một đám người đứng ở trên tàu ngầm trôi nổi ở trên mặt biển, xa xa nhìn khu Lôi Trạch nguy hiểm.
Nghe nói Huyền Ảnh muốn biến hóa, trừ bỏ Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Nguyệt Thụ như cũ không lộ diện ra, những người khác đều cùng tới đây, Cung Ngọa Vân cũng không ngoại lệ.
Cung Ngọa Vân cũng không phải là người thích náo nhiệt, năm đó hắn dưới cơ duyên xảo hợp, cứu Nguyệt Kiến bị bắt làm hại, bởi vì phần ân cứu mạng này, khiến cho hắn trở thành bạn của Nguyệt Nữ tộc. Mấy năm nay, Cung Ngọa Vân vì giải quyết huyết vụ trên Tuyết Bình Châu, thường xuyên quay lại Thiên Thượng Hải, cũng nhận được Nguyệt Nữ tộc trợ giúp rất nhiều, trong bất tri bất giác, trong lúc hắn và Nguyệt Nữ tộc ở chung, đã thay đổi hương vị.
Mấy ngày này, Sở Chước làm sao không phát hiện tình cảnh Cung Ngọa Vân và Nguyệt Kiến cùng tiến cùng ra, đối với Cung Ngọa Vân xuất hiện ở trong này, trong lòng hiểu rõ.
Sở Chước nhìn xem khu lôi vân bị bao phủ ở trong lôi kiếp, nói với Huyền Ảnh: "Huyền ảnh, kế tiếp liền xem bản thân của đệ."
Huyền Ảnh như cũ là bộ dạng một con hải báo nhỏ gật đầu với nàng, động tác vẫn chậm rì rì, dường như tuyệt không gấp, người xem mà buồn cười.
Sở Chước cũng có chút buồn cười trong lòng, theo nàng, bên người nhiều yêu thú như vậy, tính ra chỉ có Huyền Ảnh cực kỳ bình tĩnh, mặc kệ làm cái gì đều là chậm rì rì, ung dung từ từ. Cho dù trời sập xuống chỉ sợ cũng yên lặng phóng lớn bản thể chống đỡ, tiếp theo nên làm cái gì thì làm cái đó, rất có tính cách.
Nàng đưa mấy bình linh đan cho nó, nói: "Cái này cho đệ bổ sung nguyên khí, trên đường nếu như chịu không nổi, liền uống nuốt mấy viên, chúng ta ở chỗ này chờ tin tức tốt của đệ."
Hỏa Lân và mấy con yêu thú Huyễn Ngu cũng ở bên cạnh động viên nó.
Bích Tầm Châu nói: "Chờ mi biến hóa trở về, buổi tối ăn tiệc hải sản tươi ngay tại bờ cát."
Huyền Ảnh còn chưa phản ứng, Hỏa Lân cùng đám Huyễn Ngu, Huyền Uyên, Nguyệt Hưởng đã là vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đều ồn ào lao nhao kêu Huyền Ảnh biến hóa nhanh chút, bọn họ sẽ chờ nó mở tiệc hải sản.
Cung Ngọa Vân: "... ..."
Nguyệt Kiến hé miệng mà cười, dung mạo một mảnh ý cười trong suốt, rất thích náo nhiệt nơi này.
Sở Chước vẻ mặt bình tĩnh, làm như không thấy được thần sắc Cung Ngọa Vân, dù sao đám thú bên người nàng đều là ham ăn, nàng đã quen rồi.
Huyền Ảnh nhận lấy linh đan, dùng đầu lông xù cọ cọ tay Sở Chước, lại lên tiếng chào hỏi cùng nhóm đồng bạn, ở trong một đám đồng bọn chú mục, chậm rì rì chuyển đến biên tàu ngầm, bùm một tiếng lọt vào trong nước.
Tiến vào trong biển, thân thể Huyền Ảnh nhanh chóng biến lớn, biến thành bộ dạng con bá vương thú biển sâu khi mới gặp, thân thể cao lớn vừa hơi hơi động, liền nhấc lên từng cơn sóng to ở trong nước, quăng xuống một bóng râm.
Tàu ngầm bồng bềnh ở mặt biển đã lắc lư không ngớt ở trong sóng to.
Huyền ảnh thú từ trong nước thò ra nửa cái đầu, liếc mắt nhìn một cái mọi người trên mặt biển, giống như đang chào hỏi cùng bọn họ, tiếp theo mới tiến vào trong nước, hướng tới khu Lôi Trạch cách đó không xa.
Huyền Ảnh rất nhanh liền tiến vào khu Lôi Trạch.
Nó cũng không phải là động vật biển tính lôi thuộc, tiến vào khu Lôi Trạch, không ít sấm sét rơi xuống trên người nó, theo thân thể nó nhảy lên đi qua, trong nước biển cũng tùy ý có thể thấy được điện xà, nhìn mà khiến cho lòng người sợ hãi. Nhưng nó giống như không có cảm giác, chọn một địa phương, chậm rãi trồi lên mặt biển. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Nguyên hình của huyền ảnh thú khổng lồ vô cùng, cho dù khoảng cách xa, đám người Sở Chước cũng có thể tinh tường nhìn thấy bóng dáng của nó.
Không biết Huyền Ảnh khi nào thì có thể có thể biến hóa, dưới nhàm chán, mọi người liền lấy ra một đống đồ ăn chuẩn bị tốt từ trước vừa đợi vừa ăn.
Cung Ngọa Vân nhìn xem mà có chút cạn lời.
Nhóm người này... Thú giống như không có lúc nào là không đang xì xụp ăn, có thể ăn trong biển, đều bị bọn họ ăn một lần. Hơn nữa thực lực của bọn họ cường đại, chỉ cần muốn ăn, trong biển có thể lấy được đều dễ dàng lấy ra.
Nhưng mà Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng đợi xem cũng bộ dạng yêu thích, hắn không nói cái gì, an tĩnh ngồi ở bên cạnh, làm một người đứng xem không có cảm giác tồn tại, cũng không quấy rầy ai.
"Chủ nhân, lão đại, miếng cá hương cay này ăn ngon." Hỏa Lân đưa qua miếng cá nướng cháy thơm ngon chứa ở trong giỏ.
Sở Chước tiếp nhận, trước chuyển một khối cho A Chiếu, thấy nó không khó chịu, tầm mắt rơi xuống trên người mấy con yêu thú đang vùi đầu khổ ăn, phát hiện tiểu loli ngồi ở bên nước đang nâng một khối cá khô nhỏ gặm nhấm, đột nhiên nói: "Huyễn Ngu, đợi Huyền Ảnh biến hóa xong, muội cũng đi khu Lôi Trạch mộc lôi tôi thể đi."
Tiểu loli đang ăn ngon lành dừng lại, nâng lên một gương mặt dính đầy dầu mỡ cùng hương liệu, ngốc hồ đồ đáp ứng một tiếng.
Sở Chước nhìn bộ dạng của nó, làm sao không biết con huyễn hồ ly lúc này trong đầu chỉ có ăn, phỏng chừng mình nói cái gì nó cũng không để ở trong lòng. Nàng thật sự không quá hiểu rõ, vì sao hai đời huyễn hồ ly mười đuôi đều là một đứa ham ăn, chỉ cần trước mặt có ăn, việc gì cũng không quá nhạy bén, giống như trước kia bị ai bạc đãi vậy.
Hay là Tầm Châu ca làm gì cũng ăn ngon như vậy, cứng rắn thay đổi bản chất bọn họ?
Đợi Huyễn Ngu rốt cục ăn xong cá nhỏ khô trong giỏ, mới nhớ tới lời vừa rồi Sở Chước nói, nhìn nhìn lại khu Lôi Trạch đó, trên mặt không khỏi thêm vài phần sợ hãi.
Khi nó biến hóa dùng là cỏ biến hóa, vô cùng thuận lợi, nhưng mà cỏ biến hóa cũng có khuyết điểm, không trải qua lôi kiếp biến hóa, đối với yêu thú rốt cuộc không tốt, vẫn cần mộc lôi tôi thể. Chính là nhìn lôi trong khu Lôi Trạch, bổ ở trên người phỏng chừng nhất định rất đau, nhưng cũng không thể bởi vì sợ đau mà không đi.
Tiểu loli rốt cục không còn tâm tình rối rắm ăn.
Đột nhiên, chân trời vang lên một tiếng sấm đánh ầm vang.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đều đứng lên, phát hiện phía trên không khu Lôi Trạch biết khi nào đã ngưng tụ một mảnh lôi kiếp hình thành lôi vân, lôi vân dầy đặc, thanh thế lớn, mang đến một loại thiên uy hủy thiên diệt địa.
Sắc mặt Sở Chước đột nhiên có chút ngưng trọng.
Trên mặt Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng, Cung Ngọa Vân cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, theo oai uy lôi kiếp này cũng biết, con huyền ảnh thú sắp sửa biến hóa đó tu vi quả thật cực cao, lúc này đây uy lực lôi kiếp biến hóa cũng muốn đáng sợ hơn lôi kiếp yêu thú tầm thường biến hóa.
Hỏa Lân và Bích Tầm Châu đồng dạng ngưng mắt nhìn lại, bọn họ cũng kinh ngạc oai uy lôi kiếp Huyền Ảnh biến hóa, chẳng lẽ là vì Huyền Ảnh vẫn luôn áp chế tu vi đến Tinh Linh cảnh hậu kỳ, như cũ không thể biến hóa, cho nên khi có thể biến hóa, lôi kiếp mới có thể cường đại như vậy?
Đây cũng thật nói được thông.
Hỏa Lân đột nhiên thêm vài phần lo lắng: "Huyền Ảnh không có việc gì đi?"
Bích Tầm Châu thần sắc lạnh nhạt, tuy rằng cũng lo lắng, nhưng không nói gì thêm, hắn liếc mắt nhìn A Chiếu đứng ở trên vai Sở Chước một cái, thấy nó bình tĩnh nhìn, phỏng chừng hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Rốt cục, giữa bầu trời khi lôi vân ngưng tụ được không kém, đạo thiên lôi thứ nhất rơi xuống.
Ở trong ánh mắt lo lắng của đám người Sở Chước, chỉ thấy thiên lôi tráng kiện nóng sáng bổ vào trên người động vật biển đang di động trên mặt biển phía dưới, thân hình cực đại của động vật biển lù lù bất động, cứng rắn thừa nhận một lôi kiếp này.
Đám người Sở Chước nhìn xem mà tâm đều níu chặt.
Huyễn Ngu kéo chặt tay áo Sở Chước, sợ hãi nói: "Chủ nhân, vì sao Huyền Ảnh cũng không động? Nó không đau sao?"
Sở Chước: "... Ta không hiểu biết." Trong lòng lại cảm thấy, chớ không phải là Huyền Ảnh ngay cả phản ứng biến hóa đều muốn chậm hơn yêu thú tầm thường một chút?
Hỏa Lân đột nhiên nói: "Ta cảm thấy Huyền Ảnh da dày thịt béo, chút lôi kiếp ấy đối với nó hẳn là không có gì đi?"
Huyền Ảnh chính là bá vương thú biển sâu xưng bá một phương trong cực đông băng dương đại lục Ứng Long, thành danh đã lâu, nguyên hình lại khổng lồ vô cùng, khi chiến đấu, chỉ dựa vào bản thể có thể nghiền người tu luyện cùng giai đến nửa chết nửa sống, quả thật xứng được với da dày thịt béo, Hỏa Lân nói như vậy cũng đúng.
Sở Chước, Bích Tầm Châu và A Chiếu, Huyễn Ngu đều nhớ tới một trận chiến tính hí kịch đó ở đại lục Ứng Long, nhất thời không lời nào để nói.
Trừ bỏ A Chiếu ra, Huyền Ảnh quả thật là yêu thú bản thể cường đại mà bọn hắn chứng kiến qua, ngay cả Hỏa Lân hóa thuồng luồng đều so ra kém nó.
Mấy người Nguyệt Kiến không biết rõ tình hình, thấy bọn họ đột nhiên trầm mặc, còn tưởng rằng bọn họ lo lắng, Nguyệt Kiến do dự hỏi: "Sở cô nương, muốn chúng ta bố trí vài đạo kết giới cho Huyền Ảnh, để cho nó ít chịu điểm tội hay không?"
Sở Chước rất nhanh liền cự tuyệt đề nghị của nàng, thanh âm ấm áp nói: "Xưa nay yêu thú biến hóa, đều cần phải trải qua một kiếp này, nếu như người khác nhúng tay, chỉ sợ uy lực lôi kiếp sẽ biến lớn theo, thậm chí lan đến gần mọi người."
Nguyệt Kiến cũng biết đạo lý này, lúc này đây không nói ra trước, hiện nay bị Sở Chước cự tuyệt, đành phải thôi.
Bọn họ tiếp tục quan sát lôi kiếp trên không trung.
Bình thường lôi kiếp, đều là trước dễ sau khó, khó nhất là ba tầng lôi kiếp cuối cùng.
Đạo thiên lôi thứ hai rất nhanh liền đánh xuống, bổ tới trên người huyền ảnh thú trong nước, nó như cũ không nhúc nhích.
Thẳng đến đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm...
Càng ngày càng nhiều thiên lôi đánh xuống, huyền ảnh thú trong nước bị bổ đến da tróc thịt bong, thương tích đầy mình, nhìn thấy ghê người. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, nó như cũ di động ở trên mặt biển, lù lù bất động.
Ngay cả bé rùa xưa nay tâm tư lớn đều nhịn không được duỗi đầu ra coi, một bên hỏi:【Lão đại, Tầm Châu ca, Huyền Ảnh ca vì sao vẫn luôn không nhúc nhích? Nó không đau sao?】ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Bích Tầm Châu nào có biết Huyền Ảnh có đau hay không, nó vẫn luôn không phản ứng, cứ an an tĩnh tĩnh như vậy mà chờ sét đánh, hắn căn bản không biết phán đoán từ đâu. Bích Tầm Châu liên tưởng tình huống mình biến hóa năm đó, lôi kiếp biến hóa bổ ở trên người, nào có để ý đau hay không? Thậm chí rất nhiều yêu thú chính là vì không chịu nổi oai uy lôi kiếp biến hóa, cuối cùng bị bổ đến hồn phi phách tán, vô duyên với biến hóa.
Cho nên, Huyền Ảnh phản ứng này theo hắn, cũng rất là kỳ quái.
Hỏa Lân cùng Huyễn Ngu chỉ dùng cỏ biến hóa để đến biến hóa, bọn nó không trải qua lôi kiếp biến hóa, không thể bình luận.
A Chiếu như cũ thập phần bình tĩnh, nói:【Hơi thở cảu nó không có biến hóa gì, còn có thể chống đỡ nữa.】
Nghe xong, tất cả yêu thú nhìn về phía con huyền ảnh thú trong khu Lôi Trạch, đều bị bổ thành như vậy, nó thật sự có thể chống đỡ nữa sao? Biến hóa là khảo nghiệm quan trọng nhất của thiên đạo đối với yêu thú, chỉ có trải qua lôi kiếp biến hóa trưởng thành, mới có thể chân chính bước vào hàng ngũ tu hành, nếu như không thể biến hóa, cho dù đã mở trí, cũng không khác gì súc sinh.
Giữa bầu trời lôi vân cuồn cuộn, uy lực so với lúc trước càng sâu.
Yêu thú biến hóa tổng cộng có chín tầng thiên lôi, mỗi tầng ba đạo, thực lực càng mạnh, oai lôi kiếp càng sâu, nay chẳng qua tầng thiên lôi thứ ba, huyền ảnh thú đã thương tích đầy mình, bởi vậy có thể thấy được thiên đạo khảo nghiệm đối với yêu thú, so với nhân tu càng thêm hà khắc.
Nhưng mà dưới trải qua trùng điệp đau khổ yêu thú sau biến hóa, thực lực lại cũng không phải là nhân tu cùng giai có thể đuổi kịp, đây cũng là một loại khác ưu ái của thiên đạo.
Ngay tại khi đám người Sở Chước tập trung tinh thần chú ý tình huống khu Lôi Trạch bên kia, bọn họ đột nhiên quay đầu, chỉ thấy rầm một tiếng, một con thuyền giống như thùng nước từ trong biển toát ra.
Nguyệt Nữ tộc chế tạo thuyền lúc nào cũng là không có cảm giác nghệ thuật như vậy.
Khi thủy thuyền mở ra, chỉ thấy Nguyệt Thụ và Mặc Sĩ Thiên Kỳ bò ra.
Hai mắt Hỏa Lân sáng ngời, ngự kiếm bay qua, cười nói với bọn họ: "Nguyệt Thụ, A Kỳ, sao hai người đến đây?"
Nguyệt Thụ ngại ngùng cười.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉnh chỉnh vạt áo, dường như không có việc gì nói: "Huyền Ảnh muốn biến hóa, chúng ta tự nhiên phải tới đây nhìn xem rồi."
Sở Chước bọn họ cũng nhìn qua, từ lúc Nguyệt Thụ đưa Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi Thiên Diệp đảo rót canh gà tâm linh, bọn họ cũng rất lâu không gặp hắn, cũng không biết canh gà tâm linh Nguyệt Thụ đổ được thế nào. Nay xem thôi, phát hiện tuy rằng biểu tình trên mặt hắn cũng không nhiều, nhưng ánh mắt đã mất đi hung ác nham hiểm lãnh khốc quấn quanh không rời, giống như trong một đêm, hắn buông bỏ tất cả thù hận cùng thô bạo, cả người trở nên hờ hững bình thản.
Kỳ thực cái gọi là "Thù hận" này, chẳng qua là trong huyễn tâm kính bóp méo ký ức bịa đặt, đều không phải là là thật, nếu là hắn có thể phân rõ ảo cảnh cùng sự thật, muốn đi ra thì vô cùng dễ dàng. Khó là khó ở ký ức bị bóp méo hoàn toàn, thân ở trong đó, dễ dàng bị lạc mất bản thân.
Đúng theo như lời Kính, hắn có thể làm đến trình độ này, đã không dễ.
Sở Chước vừa cẩn thận liếc hắn một cái, phát hiện ảnh hưởng của Nguyệt Thụ đối với hắn quả nhiên là lớn nhất, trong đầu cũng có vài phần thoải mái.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ thủy thuyền tới đến trên tàu ngầm bọn họ, trông ngóng động vật biển trong khu Lôi Trạch, nhíu mi hỏi: "Hiện tại là tầng lôi kiếp thứ mấy rồi? Còn chưa kết thúc?"
"Tầng thứ ba vừa chấm dứt." Bích Tầm Châu hồi đáp.
Biểu tình Mặc Sĩ Thiên Kỳ trở nên nghiêm túc, hắn cũng biết số lượng lôi kiếp yêu thú biến hóa, càng là yêu thú thực lực cường hãn, oai thiên lôi càng mạnh, huyền ảnh thú nhiều năm như vậy bị nhốt ở cực đông băng dương, tu vi sớm đạt tới điều kiện biến hóa, lại bởi vì cực đông băng dương không có lôi kiếp, chậm chạp không thể biến hóa, như vậy trì hoãn xuống dưới, tu vi càng thêm tinh tiến cường đại, cần phải biến hóa, oai lôi kiếp khó mà tưởng tượng.
"Sớm biết vậy ta hẳn là luyện chút linh đan cho nó." Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút ảo não nói. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Sở Chước mỉm cười với hắn: "Không trách huynh, ta đã cho nó mấy bình linh đan, không nghĩ tới lôi kiếp biến hóa này sẽ lợi hại như vậy."
Hai người tùy ý nói vài câu, giống như lại nhớ tới trước kia, ngay cả Bích Tầm Châu cùng Huyễn Ngu, Huyền Ảnh đều nhịn không được nhìn qua.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ giống như không thấy được tầm mắt bọn họ, từ trong túi càn khôn tìm linh đan, tìm tới tìm lui, phát hiện linh đan thích hợp huyền ảnh thú dùng cũng không nhiều, không khỏi thở dài: "Luyện đan thuật của ta vẫn là rất thấp, không có linh đan thích hợp cho yêu thú Tinh Linh cảnh."
"Không ngại, tin tưởng Huyền Ảnh, nó rất có khả năng." Sở Chước an ủi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ừm một tiếng, không thèm nhắc lại, cùng nhau nhìn huyền ảnh thú ở khu Lôi Trạch đang thừa nhận lôi kiếp công bằng với mọi người.
Khi lôi kiếp tầng thứ tám đánh xuống, thương tích trên người huyền ảnh thú đã sâu có thể thấy được xương cốt, nước biển xanh biếc bị máu trên người nó nhiễm hồng, trong không khí bay tới vị huyết tinh dày đặc, hấp dẫn rất nhiều săn bắn giả trong biển.
Nhưng mà đám săn bắn giả này ở khi cảm giác được oai thiên lôi bên này, sợ tới mức nhanh chóng nhảy lên mà trốn đi.
Thần sắc mọi người cũng từ ngay từ đầu thoải mái trở nên ngưng trọng.
Cung Ngọa Vân nhìn xem lôi vân giữa bầu trời, lại nhìn xem bốn phía, may mắn nơi này là hải vực do Nguyệt Nữ tộc kết giới hình thành, nếu không nếu như để cho lôi kiếp cường đại như vậy đánh xuống, đại lục Thiên Thượng Hải phỏng chừng phải chịu tội. Không chỉ có là đại lục Thiên Thượng Hải, phàm là đại lục Linh thế giới, phải thừa nhận thiên lôi uy lực như vậy, chỉ sợ hậu quả cũng sẽ không rất tốt.
Hắn đột nhiên hiểu rõ vì sao Sở Chước lựa chọn ở Thiên Thượng Hải để cho Huyền Ảnh biến hóa, nếu không có kết giới của Nguyệt Nữ tộc, bọn họ chỉ có thể chọn một đại lục không có sinh linh gì, lấy cái này giảm bớt một ít tổn thất.
Khi tầng lôi kiếp thứ chín hạ xuống, toàn bộ thiên địa đều run rẩy.
Tuy nói có kết giới Nguyệt Nữ tộc, nhưng loại thiên uy này, người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải làm sao không cảm giác, đều từ các nơi chạy đến, ngẩng đầu trông ngóng phương hướng Thiên Thượng Hải, thần sắc ngưng trọng.
Không biết là yêu thú nào biến hóa ở Thiên Thượng Hải, mang đến thanh thế lớn như thế.
Đáng tiếc mặc kệ trong lòng bọn họ tưởng như thế nào, Thiên Thượng Hải phong bế như cũ, ngăn cản tất cả ánh mắt tìm kiếm của người tu luyện.
Thẳng đến một thiên lôi cuối cùng rớt xuống, lôi vân rốt cục chậm rãi tán đi.
Trên mặt biển, lúc này đã không thấy bóng dáng huyền ảnh thú, chỉ dư bị máu loãng màu đỏ sậm nhuộm dần nước biển.
Hết chương 326.