Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Tàu phi hành lao ra mặt biển, vẫn chưa dừng lại, tiếp tục phi hành ở trên mặt biển.

Thiên Thượng Hải không có người tu luyện nên bình tĩnh an ninh, ngay cả gió nhẹ lướt qua nổi lên sóng biển đều có vẻ phá lệ ôn nhu, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hải ngư nhảy ra từ trong nước biển, bầy cá ánh sáng màu sặc sỡ bơi qua thành đàn ở trong nước biển xanh thẳm.

Ở trong phiến hải vực ngăn cách, ngay cả các loại động vật thủy sinh trong biển đều trở nên lớn mật rất nhiều.

Sau đi đến Thiên Thượng Hải, Huyền Uyên cùng Huyền Ảnh đều từ túi linh thú bò ra.

Hỏa Lân và Huyễn Ngu bọn họ sớm bỏ chạy đến bên kia tàu phi hành, ghé vào bên cửa sổ mạn tàu quan sát hải vực bên ngoài, đối với cái gì cũng là bộ dạng mới lạ, người sáng suốt vừa thấy liền biết mấy con này chưa thấy qua cảnh đời gì, chỉ là tu vi bọn nó rất cao, cho dù biểu hiện được có chút quê mùa, cũng không khiến người nào dám cười nhạo.

Cảm giác được hơi thở Huyền Ảnh, thân thể Cung Ngọa Vân hơi không thể thấy mà buộc căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Sở Chước hơn vài phần tìm tòi.

Hắn từng từ chỗ La Phong Vũ cùng Nguyệt Thụ bọn họ nghe nói qua đám người Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Ở trong miệng La Phong Vũ, Sở Chước là một người tu luyện tư chất không tầm thường, vận khí cũng không tệ, năm đó nếu không có bọn họ phát hiện âm mưu của Tuyết Y Lâu cùng người tu luyện ngoại lai, trước tiên lộ ra Thiên Thượng Hải nguy cơ cho La Phong Vũ, chỉ sợ mình cũng sẽ không phản ứng kịp lúc như vậy.

Mà ở trong mắt Nguyệt Thụ bọn họ, đám người Sở Chước là ân nhân cứu mạng kiêm bằng hữu của Nguyệt Nữ tộc, là khách nhân trọng yếu Thiên Thượng Hải, cho dù Sở Chước bọn họ là người tu luyện ngoại lai, vẫn làm cho ba Nguyệt Nữ tộc còn sót lại vô cùng tín nhiệm.

Đây cũng là nguyên nhân hắn không nói hai lời, mang bọn họ tiến đến Thiên Thượng Hải.

Nhưng mà, hắn nhớ rõ La Phong Vũ từng nói, trước khi Sở Chước mất tích, tu vi cũng không cao, nhưng hôm nay Sở Chước đã là Nhân Hoàng cảnh, ngắn ngủn vài năm, có thể tu luyện đến Nhân Hoàng cảnh, tư chất bậc này, đã là kinh thế hãi tục. Trừ bỏ có thể cảm giác được tu vi của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cái khác thì không thể hiểu hết, từ trên người bọn họ mơ hồ tiết lộ hơi thở cũng biết, tu vi bọn họ chỉ cao không thấp, ở phía trên mình.

Đặc biệt là con động vật biển đột nhiên xuất hiện, hơi thở trên người càng cường hãn đến đáng sợ, giống như vô tận vực sâu, không thể tìm được đáy.

Xem ra thực lực mấy người này quả thật không tầm thường, hơn nữa vận khí cũng không phải người thường có thể có được.

Tàu phi hành một đường đi tới ở mặt biển, thỉnh thoảng có thể nhìn đến đảo nhỏ phơi bày ở trên mặt biển.

Sở Chước không khỏi nhớ tới đảo từng dựng dục âm cát dị thủy, nàng thăm dò qua Nguyệt Thụ bọn họ, biết đảo trên Thiên Thượng Hải trừ bỏ cái đảo Nguyệt Nữ tộc sinh sống, cái khác đều là đảo vô chủ ở trong vô số năm tháng chậm rãi hình thành.

Cho nên, cho dù là Nguyệt Nữ tộc, kỳ thực cũng không biết âm cát dị thủy là ai dưỡng ở nơi này.

Bởi vậy có thể phỏng đoán ra, có lẽ là người tu luyện từng có thực lực cường hãn khi đi qua đại lục Thiên Thượng Hải, phát hiện âm cát dị thủy, riêng biệt bày ra linh trận ở nơi này, trợ nó trưởng thành.

Âm cát dị thủy cũng không phải là có ai cố ý dưỡng ở đằng kia, sau đó bị Sở Chước ngoài ý muốn phát hiện, coi như là người hữu duyên có được.

"Cung phường chủ, Nguyệt Thụ bọn họ bây giờ còn ở tại khu Lôi Trạch sao?" Sở Chước đột nhiên hỏi.

Cung Ngọa Vân liếc nhìn nàng một cái, nói: "Từ lúc Thiên Thượng Hải phong bế, bọn họ không cần lại tránh né kẻ địch, đã không còn ở khu Lôi Trạch."

Sở Chước nghe xong, trong lòng cao hứng vì Nguyệt Nữ tộc.

Thiên Thượng Hải bởi vì Nguyệt Nữ tộc mà tồn tại, chỉ có Nguyệt Nữ tộc có thể chi phối kết giới Thiên Thượng Hải, chỉ cần bọn họ không muốn, không người nào có thể vào ra đại lục Thiên Thượng Hải được.

Nguyệt Nữ tộc sống ở Thiên Thượng Hải, Thiên Thượng Hải tại Nguyệt Nữ tộc, giống như tộc địa gia tộc nhân tu.

Nguyệt Nữ tộc vô điều kiện mở ra vì người tu luyện, tùy ý người tu luyện tiến vào đại lục Thiên Thượng Hải tìm kiếm tài nguyên tu luyện, nhưng mà có được cũng không phải là cảm kích, mà là thiếu chút nữa bị diệt tộc. Cho dù Nguyệt Nữ tộc tâm tính lương thiện, cũng sẽ bởi vậy cảm thấy trái tim băng giá, tuy nói bọn họ sẽ không thật sự oán hận tất cả nhân tộc, nay Thiên Thượng Hải vẫn phong bế, có thể thấy thái độ của bọn họ.

Tuy nhiên có người tu luyện vì thế mà bất bình, cảm thấy bọn họ vẫn chưa làm sai, giống như Tuyết Y Lâu từng cấu kết người tu luyện ngoại lai.

Tàu phi hành phi hành ở Thiên Thượng Hải thời gian nửa ngày, rốt cục đi đến mục đích. ChieuNinh:{\|}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

Rất xa, Sở Chước bọn họ liền nhìn thấy ba tòa đảo lớn tương liên trên mặt biển, lấy ba tòa đảo lớn làm trục tâm, chung quanh đảo nhỏ dựa vào không đếm được, chính như từng chứng kiến ở khu Lôi Trạch, ba tộc nhân Nguyệt Nữ tộc còn sót lại dời đảo của bọn họ ở đây, sau đó vẫn chưa tách ra.

Tàu phi hành đi đến trước hòn đảo trung gian rồi dừng lại.

Khi Sở Chước bọn họ từ tàu phi hành bước ra, liền thấy ba Nguyệt Nữ tộc đang đứng ở trên bờ cát trông ngóng.

"Sở Chước tỷ tỷ, Mặc Sĩ ca ca, Tầm Châu ca, Huyền Uyên..." Như cũ là nam hài Nguyệt Thụ kích động kêu, cao hứng chạy tới bọn họ.

Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng đứng ở trên bờ cát, trên mặt cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ.

Nguyệt Thụ vẻ mặt sáng lạn tươi cười, kích động nhào qua Mặc Sĩ Thiên Kỳ bên người Sở Chước.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ là người năm đó nó tỉ mỉ lựa chọn vì mộc linh chi tâm, đồng thời cũng là nhân loại đầu tiên cứu tế cho thiện ý với nó, lại mang cho nón rất nhiều khoái hoạt, là bằng hữu nó thích nhất.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ sững sờ nhìn nó, thẳng đến khi bị nam hài ôm vào lòng, như cũ không phản ứng kịp, cả mặt mờ mịt.

Sở Chước đang hàn huyên cùng Nguyệt Kiến, Nguyệt Hưởng thoáng nhìn thấy một màn này, trong lòng nhịn không được than thở.

"Vừa rồi khi đệ cảm giác được mộc linh chi tâm, còn tưởng rằng mình nghĩ sai rồi, không nghĩ tới thật là Mặc Sĩ ca ca. Mặc Sĩ ca ca, mọi người đã lâu không có tin tức, đệ nghe Cung đại ca nói, lần trước sau khi chiến đấu kết thúc, liền không thấy bóng dáng của mọi người, cùng nhau biến mất với Huyết Ma, khả năng đã rời khỏi đại lục Thiên Thượng Hải. Mấy ngày này, chúng ta đều rất lo lắng cho mọi người..."

Nguyệt Thụ dưới kích động, không khỏi nói đâu dong dài, chính là nói dong dài đến một nửa, nó đột nhiên phát hiện Mặc Sĩ Thiên Kỳ căn bản không phản ứng, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, khi nhìn đến Mặc Sĩ Thiên Kỳ mờ mịt luống cuống, tâm tình kích động của Nguyệt Thụ nháy mắt phục hồi lại.

Tuy rằng tính tình ngây thơ hiền lành, nhưng cũng không có nghĩa là nó ngu dốt.

"Mặc Sĩ ca ca, huynh làm sao vậy?" Nguyệt Thụ lo lắng nhìn hắn, không hiểu vì sao Mặc Sĩ Thiên Kỳ phản ứng kỳ quái như vậy.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ như cũ là vẻ mặt mờ mịt luống cuống, hắn nhìn xem Sở Chước bọn họ, lại nhìn xem Nguyệt Thụ dắt tay áo hắn thân thiết thăm dò, trên mặt không bị ký ức bức ra đến thâm trầm lãnh khốc, chỉ còn lại có bị ký ức thác loạn lường gạt mà mờ mịt cùng bối rối.

Hắn sờ sờ ngọn cây mầm nhỏ trên đầu Nguyệt Thụ, nhẹ giọng hỏi: "Nguyệt Thụ, thật là đệ?"

"Đúng vậy, Mặc Sĩ ca ca, huynh làm sao vậy?" Nguyệt Thụ kỳ quái hỏi, cây mầm nhỏ trên đầu khi bị người đụng chạm, lá cây mặt trên nhịn không được nhẹ nhàng mà run lên.

Không biết khi nào, Sở Chước bọn họ đã ngừng nói chuyện, đều nhìn hai người này.

Cung Ngọa Vân và Nguyệt Kiến bọn họ cũng phát hiện bọn họ khác thường, Cung Ngọa Vân vẫn chưa gặp qua Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hiểu biết cùng nhận thức đối với bọn họ đều là từ trong miệng La Phong Vũ và mấy người Nguyệt Thụ kể lạit, lúc trước liền thấy cảm giác Mặc Sĩ Thiên Kỳ mang cho hắn tuyệt không phải là luyện đan sư đơn thuần lương thiện, tính cách sáng sủa giống như trong miệng Nguyệt Thụ.

Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng nhịn không được nhìn về phía Sở Chước, Nguyệt Kiến nhỏ giọng hỏi: "Sở cô nương, Mặc Sĩ công tử có phải phát sinh chuyện gì hay không?"

Sở Chước đáp nhẹ một tiếng, đơn giản nói cho bọn họ tình huống của Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Tuy nói chỉ là đơn giản kể rõ, nhưng chuyện đề cập đến trong đó không ít, thời gian kể rõ có vẻ dài, ngay cả Nguyệt Thụ vốn đang lo lắng thăm dò Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều nhịn không được nhìn qua, vãnh tai lắng nghe.

Nghe xong Sở Chước nói, đám người Cung Ngọa Vân đều biến sắc, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng hiện lên một suy đoán.

Nếu lúc trước đoàn người Sở Chước không có sai sót ngẫu nhiên lỡ tiến vào đại lục Thiên Thượng Hải, không có bọn họ giúp, có lẽ kết cục mà đại lục Thiên Thượng Hải đối mặt, tựa như Mặc Sĩ Thiên Kỳ ở trải qua huyễn tâm kính, cuối cùng đi tới hủy diệt, trừ bỏ Mặc Sĩ Thiên Kỳ ra, tất cả người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải đều chết thảm trong đó.

Trên mặt Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng lộ ra thần sắc bi thương, không chỉ có là vì Mặc Sĩ Thiên Kỳ gặp phải, cũng vì những Nguyệt Nữ tộc uổng mạng.

Nguyệt Thụ ngẩng đầu nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhìn hắn như cũ là cả mặt mờ mịt, trong mờ mịt lại lưu lại bồi hồi không mất hung ác nham hiểm lãnh khốc, làm sao còn có lúc trước khi lần đầu tiên gặp mặt, cái loại hơi thở đơn thuần tốt đẹp, lạc quan sáng sủa thuần túy, cũng nhịn không được khổ sở lên.

Nó co rút khụt khịt, giữ chặt tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nghiêm túc nói: "Mặc Sĩ ca ca, đại lục Thiên Thượng Hải không có bị hủy, chúng ta cũng không có việc gì, lúc trước bởi vì có mọi người tương trợ, chúng ta mới có thể may mắn sống sót. Mặc Sĩ ca ca, đây là thật sự, không phải ảo cảnh, huynh không cần lại bị ảo cảnh lừa gạt..."

Ánh mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút chua chát, nhịn không được trừng mắt nhìn, không muốn để cho đại biểu yếu đuối nào đó chảy ra.

Hắn nhìn xem Nguyệt Thụ, lại nhìn xem người chung quanh, sau đó trầm mặc.

Sở Chước bọn họ cũng trầm mặc xuống.

Huyễn Ngu cúi đầu, chậm rãi lui đến phía sau Sở Chước.

Trong lòng nó hiểu rõ, Mặc Sĩ Thiên Kỳ sẽ biến thành như vậy, kỳ thực là huyễn tâm kính tạo thành. Tuy nói cái này chẳng trách nó, nhưng huyễn tâm kính là chí bảo của bộ tộc huyễn hồ ly mười đuôi, hiện tại người kiềm giữ huyễn tâm kính là nó, lúc trước cũng là nó quăng bọn họ vào huyễn tâm kính...

Nó biết Sở Chước bọn họ sau đó đều không có trách nó, từ lúc nó cùng Sở Chước khế ước, những người này cũng coi nó làm đồng bạn, không có lại hở ra liền đánh nó, nhưng khi phát hiện bọn họ vì Mặc Sĩ Thiên Kỳ gặp phải mà lo lắng, trong lòng nó cũng là khổ sở.

Nếu lúc trước nó không kéo bọn họ vào huyễn tâm kính thì tốt rồi.

Trong thiên địa một mảnh an tĩnh, chỉ có gió biển vang lên phần phật.

Sau một lúc lâu, Sở Chước đột nhiên nói với Nguyệt Kiến: "Nguyệt Kiến cô nương, chúng ta hiếm khi đến Thiên Thượng Hải, khả năng phải nấn ná ở Thiên Thượng Hải đoạn thời gian." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Trên mặt Nguyệt Kiến lộ ra thần sắc cao hứng, vội nói: "Sở cô nương không cần khách khí, từ lúc Thiên Thượng Hải phong bế, trừ bỏ Cung đại ca ra, không có những người khác đến, chúng ta cũng cảm thấy quá lạnh lẽo, mọi người có thể ở lại tự nhiên không thể tốt hơn."

Sở Chước cười cười với nàng, chỉ vào ghé vào huyền ảnh thú trên vai Bích Tầm Châu: "Kỳ thực lần này chúng ta đến Thiên Thượng Hải, trừ bỏ để cho A Kỳ gặp được mọi người, còn muốn để cho Huyền Ảnh lúc này biến hóa."

Đám người Nguyệt Kiến chuyển ánh mắt tới trên người huyền ảnh thú ghé vào trên vai Bích Tầm Châu.

Bích Tầm Châu vai trái một con rùa nhỏ, vai phải một con tiểu hải báo hình nho nhỏ, mặc dù một thân thanh lãnh, nhưng hình tượng này vẫn là rất ngộ nghĩnh, một đám người nhìn xem mà buồn cười.

Ba người Nguyệt Nữ tộc coi Sở Chước bọn họ trở thành bằng hữu, chẳng qua là để cho con động vật biển biến hóa, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Được Nguyệt Nữ tộc đồng ý, Huyền Ảnh nhếch miệng cười với ba Nguyệt Nữ tộc, làm nổi bật gương mặt hải báo manh manh, không cần nói có bao nhiêu đáng yêu.

Nguyệt Hưởng thiếu niên choai choai có chút ngại ngùng sáp đi qua, dò hỏi: "Ngươi kêu Huyền Ảnh sao? Ta có thể sờ sờ ngươi không?"

Huyền Ảnh không nói hai lời, liền nhảy đến trên vai Nguyệt Hưởng, bộ dạng mặc cho sờ mặc cho ôm.

Bích Tầm Châu không đành lòng nhìn thẳng, chẳng qua nghĩ đến huyền ảnh thú giống như Nguyệt Nữ tộc, đều là tồn tại kỳ ấu sinh dài lâu lại trường thọ, nói không chừng giữa bọn họ có chủ đề chung để nói thì sao?

Kế tiếp, Nguyệt Hưởng mang theo mấy con yêu thú lục sinh chơi điên ở trong đảo, Nguyệt Thụ lôi kéo Mặc Sĩ Thiên Kỳ trầm mặc đi đến đảo Thiên Diệp của nó rót canh gà tâm linh, cần phải để cho hắn khôi phục lại.

Nguyệt Kiến mang Sở Chước bọn họ đi phòng cây trên đảo.

Sở Chước nhìn ở ba đứa Hỏa Lân nhảy loạn lên trên đảo, hỏi A Chiếu oa ở trong lòng nàng: "Ngươi muốn cùng nhau chơi với bọn họ hay không?"

A Chiếu vươn ra móng vuốt lông ghét bỏ cự tuyệt, đại gia nó cũng không phải thằng nhóc ham chơi, coi thường đùa giỡn cùng bọn họ khắp nơi.

Lời này được Bích Tầm Châu quăng cho một ánh mắt hoài nghi.

Sở Chước xoa bóp móng vuốt lông của nó, hé miệng cười, không nói gì thêm.

Đi đến một phòng cây sáng sủa sạch sẽ, Nguyệt Kiến ngâm nước trà linh quả, thỉnh Sở Chước và Bích Tầm Châu ngồi vào bàn.

Cung Ngọa Vân tự nhiên mà ngồi ở vị trí bên người Nguyệt Kiến, thần sắc hờ hững, nhìn thấy ánh mắt của Sở Chước lại trở nên quỷ dị.

Nguyệt Kiến bị nàng nhìn được có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, nói: "Từ sau khi nghe nói Sở cô nương mọi người mất tích, chúng ta đều rất lo lắng, tưởng rằng mọi người phát sinh chuyện gì, cũng để cho Cung đại ca hỗ trợ tìm kiếm mọi người, nay nhìn đến mọi người bình an vô sự, chúng ta đều rất cao hứng."

Sở Chước cười nói: "Cảm ơn Nguyệt Kiến cô nương quan tâm, chúng ta không có việc gì, ngày đó phát sinh nhiều chuyện lắm, Huyết Ma đó không thể dùng phương pháp bình thường chém giết, chúng ta đành phải mang nó đi Ô Vân sơn..."

"Quả thật là các người!" Cung Ngọa Vân đột nhiên mở miệng, hai mắt sáng quắc nhìn Sở Chước và Bích Tầm Châu, đột nhiên đứng lên, xá dài thi lễ với bọn họ, thanh âm thành khẩn: "Cảm ơn các vị đẽ làm hết thảy vì đại lục Thiên Thượng Hải ở."

Cho dù từng đoán, Huyết Ma là Sở Chước bọn họ mang đi, nhưng không có chính mắt nhìn thấy, không thể xác định.

Hắn lại nghĩ đến suy đoán vừa rồi kia, nếu Sở Chước bọn họ chưa từng đến đại lục Thiên Thượng Hải, kết quả đại lục Thiên Thượng Hải sẽ như thế nào, có thể nghĩ.

Sở Chước vội nói: "Cung phường chủ không cần như thế, A Kỳ và Nguyệt Nữ tộc đều là bằng hữu của chúng ta, giúp bằng hữu là nên làm. Hơn nữa... Đám người đeo mặt nạ kia thật là mất trí, chỉ cần người có lương tri, cũng không sẽ ngồi xem mặc kệ."

Mặc kệ như thế nào, Cung Ngọa Vân và Nguyệt Kiến đều là cực kì cảm kích Sở Chước bọn họ tương trợ.

Kế tiếp, Cung Ngọa Vân cũng hợp thời thăm dò một ít Sở Chước trải qua ở bên ngoài, khi biết được Sở Chước cũng từng gặp qua hậu duệ thượng cổ trăm tộc, trong lòng Cung Ngọa Vân khẽ động, nhịn không được nhìn về phía Nguyệt Kiến. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Nguyệt Kiến ngạc nhiên nói: "Thì ra còn có hậu duệ thượng cổ trăm tộc, ta từng nghe nói qua từ chỗ một ít trưởng bối, thời kì thượng cổ, trăm tộc tụ tộc mà cư, khi đó không người nào dám bắt nạt trăm tộc. Chính là sau đó, không biết vì sao, chúng ta rời khỏi từ trăm tộc tụ cư, lưu lạc đến các đại lục, nay đã không biết hậu duệ trăm tộc khác như thế nào..."

Nói tới đây, Nguyệt Kiến nhịn không được than thở.

Nếu bọn họ vẫn giống như thời kì thượng cổ, trăm tộc tụ tộc mà cư, các hiển thần thông, bọn họ như thế nào sẽ bị hãm hại như vậy? Không chỉ có Nguyệt Nữ tộc bọn họ, xem ra tình huống hậu duệ trăm tộc khác cũng không tốt lắm, giống Vu Linh tộc, tộc nhân bọn họ vốn cũng không ít, nhưng trăm năm trước, như cũ bị diệt tộc, nay chỉ còn lại có một gã tộc nhân.

"Sở cô nương, cô xác định ra tay đối với trăm tộc, là cùng một thế lực?" Cung Ngọa Vân đột nhiên thăm dò.

Sở Chước vâng một tiếng: "Tuy rằng ta tra được không nhiều lắm, nhưng ta cảm thấy bọn họ hẳn là cùng một thế lực, bọn họ ra tay đối với trăm tộc, hãm hại đến nỗi này, khẳng định là có âm mưu gì đó."

Cái đề tài này có chút trầm trọng, ngay cả Cung Ngọa Vân cũng không biết nói cái gì.

Hắn tuy rằng là nhân tộc, nhưng cùng Nguyệt Nữ tộc cùng nhau thủ hộ đại lục Thiên Thượng Hải, trong lòng hắn cũng thiên hướng trăm tộc, cũng đồng tình trăm tộc nay gặp phải, đồng thời cũng nhịn không được đoán, đám người ra tay với trăm tộc, rốt cuộc có mục đích gì.

Ở khi bọn họ trầm mặc, A Chiếu ngẩng đầu nhìn qua Sở Chước trầm tư, khoác móng vuốt lên trên cánh tay của nàng, trong mắt xẹt qua mấy phần u lãnh.

Nghỉ tạm ở Thiên Thượng Hải mấy ngày sau, Sở Chước liền lên chương trình hội nghị việc Huyền Ảnh biến hóa.

Sở Chước chọn xong nơi cho Huyền Ảnh biến hóa ở khu Lôi Trạch.

Đám yêu chơi điên mấy ngày sau, đều bị Sở Chước triệu hồi trở về, nghe nói Huyền Ảnh muốn biến hóa, tỏ vẻ muốn đi theo, cũng muốn nhìn Huyền Ảnh sau biến hóa sẽ là bộ dáng gì .

Hết chương 325.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play