Editor: ChieuNinh

Nghe xong đại khái chuyện Nguyễn Diệu Cầm kể, Sở Chước nhìn về phía Vu lão tam bị dây Thất Tinh Hỏa Tinh trói. 

Vu lão tam chỉ là cười lạnh nhìn bọn họ, bộ dạng hồn nhiên không sợ, làm cho người ta ngứa ngáy tay chân, nhịn không được chỉ muốn ngược hắn vài cái, để cho hắn hiểu rõ ràng tình cảnh hiện tại mình của, lúc này hắn cũng không có vốn để kiêu ngạo.

Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ trực tiếp động thủ.

Hắn lấy ra một thanh linh kiếm cấp ba từ trong túi càn khôn, học động tác đánh người hay làm của Sở Chước, cứ như vậy đập một kiếm lên đầu hắn ta.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ rốt cuộc không phải là người tu luyện dùng kiếm, kiếm kia chụp ở trên thân người, không hiệu quả giống như khi Sở Chước ra tay, không tổn thương đến da thịt, chỉ có thể tổn thương thể diện và tự tôn.

Quả nhiên Vu lão tam vừa tức vừa giận trừng trừng nhìn hắn, hắn ta thế nhưng lưu lạc đến nỗi bị một tiểu bối Linh Quang cảnh bắt nạt nhục nhã.

Thật sự là buồn cười!

"Những tà tu đó làm chuyện gì?" Sở Chước không để ý Mặc Sĩ Thiên Kỳ hành động, tiếp tục hỏi.

Nguyễn Diệu Cầm nhếch miệng lên, có chút chần chờ nói: "Cũng không phải là ta không chịu nói cho cô nương, mà là..." Nàng cúi đầu, có chút thương tâm nói: "Lần này là ta liên lụy các người, khi ta chạy đến, cũng không biết các ngươi nghỉ ngơi ở trong này, cũng không phải là cố ý liên lụy các ngươi, may mắn các ngươi không có việc gì..."

Nàng thở dài, nhìn về phía Sở Chước: "Những tà tu này người đông thế mạnh, toan tính thật lớn, ta không muốn liên lụy cô nương."

Tuy rằng nàng ấy nói được rất thành khẩn, Sở Chước vẫn cất giọng lạnh lùng nói: "Từ sau khi ngươi trốn đến nơi đây, đã liên lụy chúng ta rồi."

"Đúng vậy." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói phụ họa: "Nếu không phải những tà tu này chuẩn bị Phệ Âm Ma Trùng, tự làm tự chịu, không chừng kết cục của chúng ta sẽ rất thảm." Đương nhiên, có A Chiếu và Sở Chước ở đây, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy bọn họ hẳn là không có việc gì, nhưng loại chuyện này cũng không nhất định nói với một người ngoài thiếu chút nữa liên lụy bọn họ.

Nguyễn Diệu Cầm càng thêm áy náy.

Sở Chước lại nói: "Nói đi, dù sao chuyện cũng đã như vậy."

Nguyễn Diệu Cầm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, than thở một tiếng, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực ta biết được cũng không nhiều, chỉ biết là có một đám tà tu hoạt động ở Cô Nguyệt nhai, bọn họ bí mật thu nạp yêu thú và người tu luyện chung quanh, lấy máu tươi sống ngay tại Cô Nguyệt nhai... Cha ta và huynh trưởng cũng bởi vậy mà chết..."

Nói tới đây, Nguyễn Diệu Cầm nhịn không được hốc mắt lại đỏ lên.

Chỉ cần nghĩ đến phụ thân cùng huynh trưởng của mình thế nhưng bị tà tu rõ ràng lấy máu tươi sống, thì hận không thể giết chết những tà tu mất trí này, báo thù cho bọn họ.

Thật giận nàng chỉ có một mình, lực lượng mỏng manh, thậm chí bị những tà tu này phát hiện, thiếu chút nữa đã bị diệt khẩu.

Thần sắc Sở Chước hơi ngưng trọng, không khỏi nghĩ đến Tôn Đồng gặp được ở đại lục Thiên Thượng Hải, hắn lúc ấy dùng Cửu U Tử Diễm khống chế một đám bán hàng rong âm thầm bắt giữ yêu thú, nói thẳng cần lấy máu tươi sống, hành động cùng tà tu hiện tại là tương tự cỡ nào.

Chẳng lẽ Tôn Đồng là người đại lục Nghiễm Nguyên?

Hiển nhiên A Chiếu cũng nghĩ tới điểm này, dùng cái đuôi quét quét cổ Sở Chước.

Sở Chước phục hồi tinh thần lại, lại hỏi: "Ngươi có biết vì sao bọn họ như thế? Có mục đích gì?"

Nguyễn Diệu Cầm lắc đầu, cười khổ nói: "Ta ẩn vào Cô Nguyệt nhai không lâu, đã bị bọn họ phát hiện, căn bản không kịp tra xét được cái gì."

Sở Chước lại thăm dò vài câu, Nguyễn Diệu Cầm nói hết những gì mình biết được rồi, Sở Chước thấy hỏi không ra cái gì, thì nhìn về phía Vu lão tam.

"Ngươi gọi là Vu lão tam à?" Sở Chước cười khanh khách hỏi.

Vu lão tam vô cùng kiên cường ngồi ở đằng kia, mặt âm trầm, cười lạnh nhìn nàng, giống như đang chê cười nàng có thể làm gì hắn.

Vu lão tam này kỳ thực tuổi cũng không lớn, có một dáng vẻ rất hời hợt, nhưng bởi vì là tà tu, thân thể bị tà khí ăn mòn, bộ dạng đẹp cũng sẽ bị hủy thành Vô Diệm, trở nên cực kì xấu xí, không có cái loại hơi thở người tu luyện được linh khí nuôi dưỡng ra, có vẻ rất tà ác.

Sở Chước thấy hắn dầu muối không vào, nhịn không được nở nụ cười, hòa khí nói: "Ta thích nhất người kiên cường."

Bởi vì ngược đến vô cùng thích thú nha!

Vu lão tam ha ha cười lạnh một tiếng, căn bản không để nàng vào mắt, nếu không phải nàng có linh khí thuộc tính lôi,khắc chế âm tà hơn nữa lọ bạch cốt Phệ Âm Ma Trùng quấy rối, làm sao hắn sẽ rơi xuống tình cảnh này?

Cho dù như thế, một người tu luyện Linh Quang cảnh, hắn còn không để vào mắt.

Khi Sở Chước lật tay, trong tay nhiều ra một thanh trọng kiếm, không chút khách khí đập tới mặt Vu lão tam.

Tuy nói đánh người không vả mặt, nhưng mà đối với Sở Chước mà nói, nàng thích nhất loại chuyện vả mặt này.

Quả nhiên có chủ nhân thế nào thì có yêu thú thế đó.

Nguyễn Diệu Cầm và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều có chút sợ hãi nhìn Sở Chước quăng một kiếm lại một kiếm đến trên người Vu lão tam, bọn họ nhìn xem đều đau thay hắn, cuối cùng thật sự là khó chịu, đành phải dời tầm mắt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ liếc mắt nhìn mặt mũi Nguyễn Diệu Cầm đã bẩn đến nhìn không ra ngũ quan một cái, nghe xong chuyện nàng trải qua rồi, trong lòng cũng có chút đáng thương cảnh ngộ nàng. Nghĩ đến thân nhân của nàng đều bị tà tu giết, không khỏi liên tưởng đến chính mình, không khỏi thở dài, lấy một viên Vạn Nguyên đan từ trong túi càn khôn ra đưa cho nàng.

"Ăn đi."

Nguyễn Diệu Cầm bị một đám tà tu đuổi giết, bị thương rất nặng, trong túi càn khôn đã không còn linh đan chữa thương gì, lập tức cũng không khách khí, nói một tiếng cảm ơn với hắn, rồi tiếp nhận linh đan nuốt vào.

Ở khi Nguyễn Diệu Cầm ăn linh đan ngồi thiền trị liệu, Sở Chước cũng ngược Vu lão tam đến không kém lắm, từ chỡ hắn biết được một việc.

Tên của Vu lão tam vốn kêu là Vu Khánh, đến từ một bộ tộc thần bí, sau đó bởi vì một ít chuyện mà lưu lạc thành tà tu, bị gia tộc và người tu luyện đuổi giết, vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết.

Dưới cơn giận dữ, hắn quyết định báo thù, muốn giết hết linh tu thiên hạ.

Vì thế hắn ở dưới nhân duyên trùng hợp, gia nhập một thế lực từ tà tu tạo thành—— Tà Tu Minh, cũng làm việc cho Tà Tu Minh.

Từ lúc mấy trăm năm trước, Tà Tu Minh đã bắt đầu mưu đồ một chuyện, bọn họ cần thu thập thật nhiều máu tươi từ yêu thú đến người tu luyện, lấy cái này mở ra một cái động phủ Thượng Cổ Đại Năng nào đấy để lại.

Cô Nguyệt nhai là một trong cứ điểm của Tà Tu Minh ở đại lục Nghiễm Nguyên, bọn họ phát hiện Nguyễn Diệu Cầm thế nhưng tra xét đến Cô Nguyệt nhai, bị nàng phát hiện bí mật của Cô Nguyệt nhai, tự nhiên muốn giết nàng diệt khẩu.

Cũng đã đào được gần hết tin tức Vu Khánh biết, Sở Chước chụp qua một kiếm, đầu Vu Khánh nghiêng đi, lại hôn mê.

Nguyễn Diệu Cầm mở mắt từ trong tọa thiền, nhìn đến thân thể Vu Khánh sưng lên gấp đôi, không khỏi im lặng.

Tà tu vốn là gầy, da bọc xương giống như que củi, nhưng hiện tại nhìn Vu Khánh giống như sưng lên gấp đôi, có thể thấy được Sở Chước không có thủ hạ lưu tình, nhất thời có chút hả giận, lại có chút rối rắm.

Nàng phát hiện, Sở Chước cũng không phải một người dễ đối phó, cho dù nàng ấy bộ dạng mềm mại nhu nhược, trên mặt vẫn luôn lộ vẻ tươi cười.

Nguyễn Diệu Cầm không khỏi cẩn thận hơn vài phần, nói: "Vị cô nương này, đã hỏi rõ ràng rồi?"

Sở Chước ừ một tiếng, nhìn Nguyễn Diệu Cầm, đột nhiên mỉm cười nói: "Ta gọi là Sở Chước, hắn là Mặc Sĩ Thiên Kỳ."

Nguyễn Diệu Cầm vội vàng cung kính thi lễ, cảm tạ ân cứu mạng của bọn họ, càng thêm cẩn thận hơn.

Sở Chước nhìn chằm chằm nàng ta, nói cho nàng tin tức có được từ chỗ Vu Khánh, cuối cùng hỏi: "Không biết kế tiếp Nguyễn cô nương có kế hoạch gì?"

Nguyễn Diệu Cầm cười khổ nói: "Ta không muốn chết, nếu như có cơ hội, tự nhiên muốn giết hết tà tu thiên hạ, báo thù cho phụ huynh, chỉ là..."

Ngày đó nàng trà trộn vào Cô Nguyệt nhai, không ít tà tu gặp qua nàng, chỉ sợ ngày sau nàng cũng đã trở thành đối tượng tà tu đuổi giết, thậm chí ngay cả Nguyễn gia cũng không dám trở về, chỉ lo lắng sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho gia tộc. Nàng cũng không phải không nghĩ tới hướng xin Kiền Thiên tông giúp đỡ, chỉ là lần này nàng đi Cô Nguyệt nhai, đã muốn đánh rắn động cỏ, những tà tu đó đã làm chuẩn bị an toàn, chắc chắn đã rút khỏi Cô Nguyệt nhai, tiêu diệt dấu vết.

Cũng không đủ chứng cứ chính xác, cũng không đủ để lấy tín nhiệm của Kiền Thiên tông.

Hơn nữa làm sao Kiền Thiên tông sẽ tin tưởng lời nói một đệ tử tiểu gia tộc phụ thuộc? Kết quả cuối cùng, cũng chỉ là không xin được giúp đỡ thôi.

Nghĩ đến đây, lòng càng phát ra chua xót, nàng nói với Sở Chước: "Lần này cảm tạ ân cứu mạng Sở cô nương, ngày khác nếu như có cơ hội, chắc chắn sẽ báo đáp các ngươi."

Sở Chước đánh giá nàng sau một lúc lâu, chậm rãi nói: "Chúng ta sắp sửa đi Thánh Đan phường, nếu như Nguyễn cô nương không ghét bỏ, không bằng đi Thánh Đan phường cùng chúng ta? Hiện tại Nguyễn cô nương hẳn là cũng không có chỗ để đi, không phải sao?"

Nguyễn Diệu hơi kinh ngạc nhìn nàng, dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất trên mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nhưng lập tức hắn liền khôi phục bình tĩnh, trầm mặc tùy Sở Chước an bài, thì cũng hiểu rõ ràng trong hai người này, người làm chủ hẳn là Sở Chước.

"Nhưng mà... Ta sẽ mang đến phiền toái cho các ngươi." Nguyễn Diệu Cầm ít nhiều có chút cố kỵ.

Người ta cứu nàng một mạng, nàng cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, biết lúc này mình đã bị Tà Tu Minh để mắt, sau này chỉ có thể trải qua ngày tháng trốn đông chạy tây, không thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt người khác, càng không thể đồng hành cùng bọn họ, để tránh mang đến phiền toái cho bọn họ.

Sở Chước hờ hững nói: "Không có việc gì, ăn một viên Dịch Dung đan là được." Nàng quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hỏi: "Thiên Kỳ, huynh luyện Dịch Dung đan được không?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gãi gãi mặt, có chút mặt đỏ nói: "Dịch Dung đan là linh đan cấp tám, ta còn chưa thử qua." Hơn nữa Dịch Dung đan bị phân loại là linh đan bàng môn tà đạo, cũng không nhận được của yêu thích luyện đan sư, ở chợ thực sự ít có bán ra Dịch Dung đan.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, Dịch Dung đan cũng không phải vạn năng, người tu luyện cao cấp phía trên Nhân Hoàng cảnh, rất dễ dàng có thể phát hiện dấu vết dịch dung. Tuy rằng có thể che giấu dung mạo, nhưng cũng làm cho người ta có lòng khả nghi, dù sao một người tu luyện tốt lành, vì sao phải dùng Dịch Dung đan thay đổi dung mạo?

Đó không phải rõ ràng nói cho người đời, có mờ ám sao?

"Vậy có rảnh thì thử nhìn xem, trước luyện một viên Dịch Dung đan hạ cấp nhìn xem tình huống."

"Cũng được, coi như luyện tập đi."

Nguyễn Diệu Cầm nghe được mà đen, chẳng lẽ về sau nàng phải làm người thí nghiệm luyện tập linh đan?

Quyết định hoàn việc này xong, Sở Chước liền thương lượng bố trí Vu Khánh.

"Hắn làm qua chuyện xấu chưa?" Sở Chước chỉ vào Vu Khánh còn đang hôn mê hỏi thăm Nguyễn Diệu Cầm.

Nguyễn Diệu Cầm không hiểu vì sao nàng hỏi như thế, trên mặt lộ ra hận ý: "Những tà tu này căn bản không coi người tu luyện trở thành người, vô số người tu luyện bị bọn họ lấy máu tươi sống, người tu luyện chết ở trong tay bọn họ lại càng không ít."

"Còn có yêu thú." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói bổ sung, sau đó quay đầu sang A Chiếu cười lấy lòng.

Sở Chước nghe xong, rõ ràng lưu loát chấm dứt mệnh Vu Khánh, đã là người tội ác tày trời, giết cũng không sợ trời phạt.

Giết chết Vu Khánh rồi, mấy người Sở Chước bắt đầu thu thập hiện trường, xóa hết toàn bộ dấu vết chiến đấu, đồng thời dùng hỏa linh phù thi đốt thành tro thể Vu Khánh cùng với những đoạn xương bị Phệ Âm Ma Trùng cắn nuốt còn lại.

Kiểm tra hiện trường lại một lần, không có dấu vết gì, bọn họ mới ngồi trên xe yêu thú rời khỏi rừng cây nhỏ suốt đêm.

Hừng đông hôm sau, bọn họ đi đến một tòa thành trấn, vào thành trong tìm khách điếm nghỉ trọ.

Để Nguyễn Diệu Cầm một thân chật vật đi rửa mặt rồi, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước ngồi ở trong phòng, thương lượng chuyện lần này.

"Sở tỷ, vì sao tỷ muốn dẫn nữ nhân đó?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.

Sở Chước có hứng thú nhìn hắn: "Thế nào, huynh không thích nàng à?" Không thích còn có lòng tốt đưa linh đan cho nàng ấy?

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bĩu môi, nói: "Vừa mới quen biết, chưa nói tới thích hoặc chán ghét, tuy rằng nàng thoạt nhìn rất đáng thương, nhưng trên thế giới có không ít người đáng thương. Trừ cái này ra, mang theo nàng phiền toái cũng không ít."

Chỉ là Nguyễn Diệu Cầm đã có tên ở chỗ Tà Tu Minh, khiến cho người ta đau đầu.

Sở Chước nâng chung trà lên, uống trà linh quả vào miệng, thấy A Chiếu duỗi móng vuốt chạm chạm vào chén trà, rất tự nhiên đút trà linh quả chưa uống xong cho nó.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng không cảm thấy hành vi này có cái gì không đúng.

Bên cạnh, bé rùa đang ngoan ngoãn ngâm linh thủy Ngũ Hành Hoạt thấy thế, vội vàng bò tới, dùng đầu cọ cọ tay Sở Chước, nói:【Chủ nhân, đệ cũng muốn uống trà, cho đệ đi.】

A Chiếu vừa nghe, vội dùng cái đuôi quét nó ra:【Kêu luyện đan sư đút ngươi.】

【Không cần, đệ chỉ muốn chủ nhân đút.】Bé rùa dùng đầu của mình tiếp tục cọ tay Sở Chước.

Sở Chước tưởng nó cũng muốn uống linh trà, đổ một ly cho nó, tiếp tục nói chuyện Nguyễn Diệu Cầm với Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

"Còn nhớ rõ khi ở Thiên Thượng Hải, chuyện ta gặp được Tôn Đồng không? Lúc ấy Tôn Đồng làm những chuyện như vậy, vô cùng tương tự với Tà Tu Minh, lòng ta nghi kỳ thực Tôn Đồng cũng là người Tà Tu Minh." Sở Chước giải thích.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình: "Sở tỷ, tỷ là muốn biết rõ ràng chuyện này?"

Cho nên mới sẽ mang theo Nguyễn Diệu Cầm, muốn thông qua Nguyễn Diệu Cầm để điều tra rõ việc này.

Sở Chước cười nói: "Nếu như không có gặp cũng không sao, hiện tại gặp, cũng muốn làm cho rõ ràng." Trừ cái này ra, nàng không quen nhìn chuyện của những người đó làm đối với yêu thú.

Lấy máu tươi sống, quá trình này có bao nhiêu thống khổ tuy rằng nàng không lĩnh hội qua, lại nghe nói qua, cho nên không muốn nhìn thấy yêu thú chịu khổ như vậy.

Làm một người Sở gia, trong đó chung quy sẽ có duyên phận khó hiểu cùng yêu thú, Sở Chước không thể ngồi xem mặc kệ.

Đương nhiên, làm những thú này điều kiện tiên quyết là, trước tiên phải bảo vệ tốt bản thân, còn cần mưu đồ một phen.

Nguyễn Diệu Cầm lập tức thì rửa mặt chải đầu xong, mặc vào y phục sạch sẽ đi tới.

Nguyễn Diệu Cầm tuổi không lớn, cũng chỉ sắp ba mươi tuổi, tu vi ở Nhân Vương cảnh tầng hai, bề ngoài nhìn vẫn là một đại cô nương như hoa như ngọc, có thể thấy được tư chất không tệ. Dung mạo xinh đẹp, tuy rằng không được tinh xảo mỹ lệ như Sở Chước, coi như là một mỹ nhân thanh tú mỹ lệ, trên người có một loại khí chất cứng cỏi, rất là hấp dẫn người khác.

Tu vi của nàng cao hơn Sở Chước một cảnh giới lớn, nhưng mà sức chiến đấu không chắc tốt như Sở Chước, tối hôm qua chiến đấu đã chứng minh, cho nên Nguyễn Diệu Cầm ở trước mặt Sở Chước cũng không dám sơ ý.

Sở Chước âm thầm đánh giá nàng ấy, thấy ánh mắt nàng ấy có sầu nhẹ, ánh mắt sáng ngời thanh chính, xem ngôn hành này, phẩm hạnh coi như không kém.

Nếu như nhân phẩm một người không tốt, Sở Chước cũng sẽ không mang theo.

Sắc mặt Nguyễn Diệu Cầm có chút trắng bệch, tuy rằng ăn qua Vạn Nguyên đan, nhưng lần này nàng bị thương rất nặng, trong cơ thể còn lưu lại tà khí vũ khí tà tu lưu lại, tạm thời sẽ không thể trừ bỏ.

"A Kỳ, kiểm tra cho nàng một chút." Sở Chước nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đáp ứng một tiếng, nói với nàng ấy: "Nguyễn cô nương, đắc tội rồi."

Nguyễn Diệu Cầm mỉm cười nói: "Là ta làm phiền Mặc Sĩ công tử mới đúng." Dứt lời, thì vươn tay qua, tùy linh lực của Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến vào trong cơ thể kiểm tra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play