Editor: ChieuNinh

Soạt một tiếng, dù màu đỏ thẫm mở ra, cản trở một kích này.

Vòng bạch cốt bay đi trở về, rồi lập tức lại đánh đến hướng Sở Chước. Cán dù bay lên cao cao, mép dù sắc bén đánh nát vòng bạch cốt quay về đó, tiếp theo cán dù xoay tròn, một lần nữa rơi xuống trên một bàn tay trắng ngần.

Mặt dù đỏ thẫm khẽ giương lên, lộ ra một dung nhan xinh đẹp điềm tĩnh.

Nhìn đến vòng bạch cốt bị đánh nát, thần sắc tà tu đó hung ác nham hiểm, nổi giận quát một tiếng, rút ra một cốt kiếm xám trắng hiện ra tà khí từ trong túi càn khôn, lại đâm tới hướng Sở Chước.

Tà tu khác mắt lạnh nhìn, tà tu ra tay là Nhân Vương cảnh, Sở Chước chỉ là Linh Quang cảnh, ai mạnh ai yếu vừa nhìn là biết ngay.

Ở trong mắt bọn họ, một nhóm người Sở Chước đã bị định là người chết, chẳng qua khác nhau là chết sớm hoặc chết trễ thôi. Ai kêu hai người xui xẻo xuất hiện ở đây, hơn nữa gặp được việc này, cho dù hai người này không muốn xen vào, bọn họ cũng sẽ không để cho hai người còn sống rời khỏi nơi này, phải giết người diệt khẩu.

Bọn họ quả thật là tà tu, từ xưa đến nay chính tà bất lưỡng lập, mà bởi vì tà tu làm việc âm độc, không tuân theo thiên đạo, vì linh tu chính đạo cũng không được, đại đa số tà tu đều là ám muội, nếu bị phát hiện, tà tu đều sẽ giết người diệt khẩu.

Cho nên, hiện tại vấn đề đã không phải là Sở Chước bọn họ có xen vào không.

Sau khi biết này nhóm người là tà tu, Sở Chước cũng không dám ủy  lơ là, đổi sang dùng dù Toái Tinh.

Quả nhiên, qua mấy chiêu cùng đó tà tu rồi, Sở Chước liền phát hiện vũ khí của hắn có càn khôn khác, tà khí trên thân cốt kiếm giống như vật sống, mỗi một lần đều giống như muốn chui đến mặt nàng.

Sở Chước theo bản năng không dám để cho tà khí đó dính vào trên người.

Mặt dù Toái Tinh mở ra, khi cốt kiếm đâm tới, vừa mới đâm đến mặt dù, tà khí trên thân cốt kiếm như sói như hổ đánh tới, nhưng mà vừa chạm đến mặt dù, đột nhiên một tia điện màu trắng nhảy qua, tà khí trên thân cốt kiếm bị sấm sét cắn nuốt, hóa thành hư vô.

Tà tu đó chấn động, thừa dịp hắn hết sức kinh ngạc, Sở Chước thu dù làm kiếm, kiếm quang sắc bén lành lạnh xẹt qua, cuốn sạch hết thảy, ngực tà tu đó lập tức đã bị xé rách một lỗ hổng, huyết dịch màu đen nồng đặc thấm ra.Tà tu cuống quít lui ra phía sau, vết thương chỗ ngực phát ra tiếng xèo xèo rất nhỏ, đột nhiên đau đớn khó nhịn.

Lúc này, cách đó không xa một tà tu thờ ơ lạnh nhạt vội quát: "Vu lão tam, cẩn thận, vũ khí của ả là linh khí thuộc tính lôi."

Sắc mặt Vu lão tam nháy mắt liền thay đổi, không nghĩ tới nữ nhân này thế nhưng có một thanh linh khí thuộc tính lôi.

Mọi người đều biết, linh khí thuộc tính lôi chuyên khắc vật âm tà, vô cùng bất lợi cho tà tu.

Sở Chước cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, rút kiếm lại đánh qua, thừa dịp khi tà tu này vì cố kỵ Toái Tinh dù mà bó tay bó chân, lại chế tạo vài miệng vết thương ở trên người hắn.

Miệng vết thương này đều bị phát ra tiếng vang xèo xèo, giống như gặp được khắc tinh. Vu lão tam đau đớn khó nhịn, biết hôm nay là gặp được khắc tinh, tu vi của nữ nhân này tuy rằng không cao, kiếm thuật đại mở đại hợp, vô cùng sắc bén, càng không cần phải nói trên tay nàng có một thanh vũ khí thuộc tính lôi chuyên môn khắc tà...

Cũng không biết đây là đệ tử danh môn chính phái nào, thế nhưng bị bọn họ xui xẻo gặp phải.

Lúc này Vu lão tam đã bắt đầu nảy sinh ý thoái lui.

Bên kia trước đống lửa, nữ nhân xụi lơ trên mặt đất nhìn thấy một màn này, chết lặng trên mặt nhất thời bắt đầu sinh hy vọng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường, tay không tự giác mà nắm chặt, còn phải bận tâm gà nướng trên lửa, không khỏi có chút luống cuống tay chân. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Tà tu khác nhìn tới đây, sắc mặt càng phát ra âm trầm.

"Vu lão tam sắp không chịu được, chúng ta đều lên đi, cùng giết hết đi, đỡ phải đêm dài lắm mộng." Một tà tu âm trầm nói.

Mấy tà tu khác không ý kiến, đều lấy vũ khí ra.

Tuy rằng Sở Chước chuyên tâm đối phó tà tu đó, nhưng cũng chú ý chung quanh, phát hiện mấy tà tu bên kia xuất ra vũ khí, trong đó trên tay một tà tu cầm một cái lọ bạch cốt, trong lòng chuông báo động phát ra mãnh liệt, đang muốn nhắc nhở Mặc Sĩ Thiên Kỳ chú ý, đột nhiên thấy tà tu cầm lọ bạch cốt đó không hiểu sao bay ngược đi ra ngoài, lọ bạch cốt trong tay ngã trên mặt đất, nắp bình phốc một cái bị mở ra...

Ngay tại trong nháy mắt hết thảy phát sinh đó, căn bản không làm cho người ta phản ứng kịp.

Người ở đây thậm chí ngay cả tà tu đó bị người đánh trộm bay ngược đi ra ngoài như thế nào cũng không thấy rõ. Chỉ là khi nhìn thấy lọ bạch cốt thế nhưng rơi trên mặt đất, hơn nữa mở nắp, mặt gầy xấu xí của mấy tà tu đó thế nhưng lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Giống như sau khi nắp bình mở ra, sẽ thả ra một con ma quỷ.

Ngay tại khi những tà tu đó hoảng sợ, một luồng sương đen từ trong bình bay ra, ngưng tụ thành một đoàn ở giữa không trung, nhào tới tà tu gần nhất.

Trên mặt tà tu đó lộ ra thần sắc hoảng sợ, khi muốn chạy trốn, đã bị sương đen mở ra bao lấy.

Tà tu bị sương đen bao lấy phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, chỉ thấy sương đen đó quay cuồng, không ai có thể thấy rõ ràng tình huống tà tu bị khóa lại trong sương đen, chỉ có thể từ trong tiếng kêu gào thê thảm thê lương mà phán đoán chuyện hắn đang trải qua.

Tiếng kêu thảm thiết lập tức im bặt, sương đen quay cuồng dần dần bình tĩnh trở lại.

Tiếp theo, sương đen phun ra một khối xương trắng thê thảm, bay lên không trôi nổi ở giữa không trung, sau đó bay nhanh nhào đi qua một tà tu gần đó.

Mấy tà tu đó đều biết sương đen này lợi hại, sắc mặt chợt đại biến, bất chấp thu thập Sở Chước, đều xoay người bỏ chạy.

Chỉ là tốc độ của bọn hắn làm sao so được với sương đen đó, sương đen đều bao lấy cắn nuốt mấy tà tu gần kề, phun ra từng khối xương cốt trắng hếu.

Chỉ trong nháy mắt, mấy tà tu liền biến thành xương trắng thê thảm, một màn này làm người xem mà da đầu run lên.

Mà sương đen đó cắn nuốt xong mấy tà tu rồi, rốt cục bay tới chỗ mấy người Sở Chước.

Tà tu Vu lão tam đang bị Sở Chước áp đánh thấy thế, hoảng sợ quát to một tiếng: "Đừng tới đây!"

Nói xong, hắn nhào đi qua chỗ lọ bạch cốt, muốn dùng lọ bạch cốt này phong ấn thứ đó một lần nữa, nếu không hôm nay tất cả bọn họ đều phải chết ở chỗ này.

Sở Chước thấy thế, cũng hiểu rõ ràng lọ bạch cốt đó có lẽ là vật chứa nào đó, dùng để phong bế đoàn sương đen đáng sợ này, lập tức nhảy vọt đi qua, bung Toái Tinh dù ra, trùng hợp cản trở sương đen đánh về phía Vu lão tam.

Một âm thanh vang lên, khi sương đen chạm đến Toái Tinh dù, Toái Tinh dù phát ra quang điện màu trắng, làm cho sương đen đó có chút cố kỵ.

Thừa dịp này, Vu lão tam đã nhặt lọ bạch cốt quán lên, miệng lẩm bẩm. Sương đen cố kỵ Toái Tinh dù, không có đánh tới, một cái chần chờ như vậy, đã bị thu hồi đi vào lọ bạch cốt, Vu lão tam vội vàng đậy nắp lại.

Sau đậy nắp lọ bạch cốt rồi, Vu lão tam xoay người liền muốn dùng sương đen trong lọ bạch cốt đối phó Sở Chước, không nghĩ tới nghênh diện đã bị cốt kiếm đánh tới, vừa đúng lúc đập ở trên mặt hắn, đánh đến da mặt hắn phát sưng, mắt không thấy rõ lắm, lọ bạch cốt trong tay bay ra ngoài.

"A..."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng nữ nhân đó đều cất tiếng kinh hô, khẩn trương không thôi, lo lắng lọ bạch cốt này lại rơi đến trên đất, nắp mở ra thả ra thứ sương đen đáng sợ gì đó cắn nuốt người.

Ngay tại lúc này, một bóng dáng màu đen lướt trên, cái đuôi vỗ ra, đánh bay lọ bạch cốt muốn rơi xuống đất ra ngoài, bay đến trên cây bên cạnh, vừa đúng lúc mắc ở trên nhành cây.

Vu lão tam thấy thế, thì muốn bay qua đoạt lấy.

Làm sao Sở Chước sẽ cho hắn cơ hội, Toái Tinh dù đảo qua ở trước mặt hắn, Vu lão tam thiếu chút nữa đã bị chém trúng, khó khăn lắm mới tránh được, lại bị Sở Chước áp đánh.

Rốt cuộc tim Mặc Sĩ Thiên Kỳ rơi xuống, nhịn không được nhìn về phía A Chiếu rơi xuống trên đất một lần nữa, hai mắt sáng lấp lánh.

Thời điểm mấu chốt, vẫn là A Chiếu cực đáng tin.

Bên cạnh, nữ nhân nhìn xem nhìn không chuyển mắt, khẩn trương đến hai bàn tay đều cuộn chặt, thẳng đến khi thấy Sở Chước áp đánh Vu lão tam, cả trái tim mới chậm rãi bình tĩnh lại, trên mặt lộ ra thần sắc sống sót sau tai nạn, lại thêm vài phần thoắt buồn thoắt vui, vô cùng quái dị.

Cuối cùng Sở Chước chế trụ tà tu đó, bản thân mình cũng mệt mỏi ra một thân mồ hôi.

Cái người tà tu gọi là Vu lão tam này là Nhân Vương cảnh tầng hai, tu vi cao hơn nàng một cái đại cảnh giới, nếu như không phải nàng có kinh nghiệm chiến đấu kiếp trước và Toái Tinh dù chuyên môn khắc tà, không chừng một trận chiến này còn phải đánh càng gian nan.

Vì phòng Vu lão tam giở trò xấu, Sở Chước dùng dây Thất Tinh Hỏa Tinh trói hắn lại.

Dây Thất Tinh Hỏa Tinh này ngay cả Huyết Ma có thể trói được, phải ngoan ngoãn, huống chi chỉ là một tà tu Nhân Vương cảnh.

Khi Vu lão tam bị dây Thất Tinh Hỏa Tinh trói lại, thì cảm giác được dây thừng trói hắn tương khắc với tà khí trong cơ thể hắn, thoáng muốn điều động tà khí trong thân thể, thì cả người vô cùng đau đớn, làm cho hắn sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Diendanlequydon~ChieuNinh

Một phen chiến đấu xuống, linh khí trong cơ thể Sở Chước hao hết không ít, sắc mặt có chút tái nhợt.

Nàng nuốt vào một viên Hồi Linh đan, tiếp theo thật cẩn thận đi lấy lọ bạch cốt bị mắc ở trên nhành cây xuống.

Lúc trước đã kiến thức được sự lợi hại của sương đen trong lọ bạch cốt, tất nhiên Sở Chước không dám lơ là. Lúc ấy nếu không có A Chiếu quyết định thật nhanh, đánh lén tà tu lấy ra lọ bạch cốt, khiến cho sương đen trong lọ bạch cốt chạy đến, xem bọn họ giống như đồ ăn mà cắn nuốt, nếu không thì đám tà tu đó đã khống chế sương đen tới giết bọn họ.

Chỉ có thể nói, tà tu rơi vào cái trận này, cũng là tự làm tự chịu, hại người thành thành ngược lại hại mình.

"Sở tỷ, tỷ cẩn thận."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hô lên, chỉ lo lắng sương đen trong lọ bạch cốt chạy đến, Sở Chước là người đầu tiên sẽ bị ngộ hại.

Sở Chước quan sát nó một lần, bên ngoài lọ bạch cốt phát ra hơi thở âm tà làm cho nàng rất không thoải mái, hơn nữa địa phương ngón tay tiếp xúc cùng lọ bạch cốt âm lãnh dị thường, thì biết thứ này có bao nhiêu đáng sợ.

Chẳng trách loại tồn tại tà tu này khiến người người kêu đánh, thứ đáng sợ như vậy cũng có thể làm ra, cũng không biết bao nhiêu người bị bọn họ hại chết.

Sở Chước đặt lọ bạch cốt tới trên đất, nói với A Chiếu: "A Chiếu, thiêu nó."

A Chiếu lười biếng liếc nhìn nàng một cái, vô cùng nể tình phun lửa tới bạch cốt.

Vu lão tam bị trói thấy thế, mặt lộ vẻ cười nhạo, khàn khàn mở miệng: "Đây chính là Phệ Âm Ma Trùng, không pải ngươi và yêu hỏa của tiểu yêu thú có thể tổn thương..."

Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy tiểu yêu thú phun ra một luồng hỏa diễm màu tím, trong hỏa diễm ẩn chứa bạch diễm nhè nhẹ, nháy mắt thì bò lên lọ bạch cốt, thì lọ bạch cốt lập tức hòa tan ở trong hỏa diễm. Sương đen bên trong muốn lao ra, lại không thoát khỏi trói buộc của hỏa diễm, chỉ có thể bị đốt cháy thành tro ở trong yêu hỏa, phát ra thanh âm xèo xèo, giống như sâu bị hỏa thiêu chết.

Vu lão tam nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin được.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng là vẻ mặt không dám tin, sương đen này thế nhưng là một đám ma trùng? Đây rõ ràng chính là một đoàn sương đen, căn bản thì nhìn không ra làm sao giống sâu, chẳng lẽ sâu này quá mức nhỏ bé, ngưng tụ cùng một chỗ nhìn giống sương mù?

Ở trong của yêu hỏa A Chiếu, lọ bạch cốt và Phệ Âm Ma Trùng đều bị cháy sạch không còn một mảnh.

Ánh mắt Vu lão tam trừng thật lớn, tầm mắt chậm rãi chuyển tới trên người A Chiếu nhảy đến trên vai Sở Chước ngồi, mặc kệ hắn nhìn thế nào, con yêu thú này cũng chỉ là một con tiểu yêu thú cấp thấp.

Sở Chước không để ý đến hắn, thấy lọ bạch cốt bị cháy sạch không còn một mảnh, rốt cục thở dài một hơi, trở lại trước đống lửa.

"A Kỳ, gà nướng sắp khét." Nàng nhắc nhở một tiếng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía gà nướng trên lửa, phát hiện vừa rồi quá mức khiếp sợ, gà nướng đã có một đoạn thời gian không có xoay trở, một phần bụng sắp bị nướng khét, thì vội vàng luống cuống tay chân xoay trở nó.

Sở Chước nhìn về phía nữ nhân tê liệt ngồi dưới đất như cũ, nói: "Sao lại thế này?"

Nữ nhân đó thù hận nhìn Vu lão tam, giọng căm hận nói: "Bọn họ là một đám tà tu chết tiệt! Bọn họ lừa gạt người nhà của ta, hại chết bọn họ, còn muốn giết ta..." Nói xong, không khỏi từ trong bi thương, lên tiếng khóc lớn.

Tiếng khóc này có thống khổ đau đớn mất thân nhân, cũng có thả lỏng tìm được đường sống trong chỗ chết, lại càng mờ mịt nhiều hơn.

Sở Chước thấy thế, quyết định trước để cho nàng khóc đủ, tiếp tục tiếp nhận con gà nướng. Diendanlequydon~ChieuNinh

Gà nướng chín rất nhanh, Sở Chước đặt gà nướng tới trong khay, trước đều lấy các loại sơn trân trứng chim trong bụng gà ra. Sau đó dùng dao ăn đặc chế xé thịt gà nướng, xé hai cái chân gà ra đặt tới trước mặt A Chiếu, lại cho bé rùa một khối thịt ức kèm với bầu bạn các loại thức ăn chay chín khác được nhét trong bụng gà, cái khác là khẩu phần của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Thấy bọn họ ăn được thơm ngon như vậy, hoàn toàn không có ý tứ để ý đến mình, làm cho nữ nhân đó rốt cuộc khóc không được.

Nàng còn tưởng rằng hai người này trước sẽ hỏi chuyện giữa nàng cùng đám tà tu, nào biết thế nhưng kệ nàng khóc, hoàn toàn không có ý tứ quan tâm, điều này làm cho nàng có chút xấu hổ, nhịn không được mà cân nhắc, có phải bọn họ ghi hận chuyện vừa rồi nàng chạy trốn đến nơi đây, mang đến nguy hiểm cho bọn họ hay không.

Nữ nhân đó ngồi dưới đất như cũ, trông mong nhìn bọn họ.

Vu lão tam bị trói đồng dạng tối tăm nhìn bọn họ, trong mắt lóe ra thần sắc âm ngoan, rõ ràng đang đánh chủ ý phá hoại nào đó.

Thẳng đến khi giải quyết bữa tối xong, Sở Chước uống ngụm linh quả trà xua tan đầy mỡ trong miệng, nhìn về phía nữ nhân đó, thản nhiên nói: "Nói đi."

Lúc này cảm xúc của nữ nhân đó đã vững vàng rất nhiều, mở miệng nói: "Ta gọi là Nguyễn Diệu Cầm, lúc trước đa tạ mấy vị cứu giúp."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được hừ hừ một tiếng: "Ngươi cũng đã chạy tới, lúc ấy chúng ta trừ bỏ ra tay ra, còn có thể như thế nào?"

Trên mặt Nguyễn Diệu Cầm lộ ra thần sắc xấu hổ, biện giải: "Ta thực sự không phải cố ý..."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại hừ hừ một tiếng, rốt cuộc không tiếp tục rối rắm ở loại chuyện này.

Từ chỗ Nguyễn Diệu Cầm, bọn họ biết được nàng là đệ tử một tiểu gia tộc phụ thuộc vào Kiền Thiên tông.

Kiền Thiên tông ở đại lục Nghiễm Nguyên thuộc loại một trong những tông môn thế lực lâu đời, vô số gia tộc nương tựa làm môn hạ, lại không ít loại tiểu gia tộc giống như Nguyễn gia này. Thực lực Nguyễn gia không cao, nếu không phải từng có tiền bối đảm nhiệm trường kì gây dựng trụ cột ở Kiền Thiên tông, trù bị cho hậu nhân, chỉ sợ lúc này Nguyễn gia thực lực nhỏ bé đã sớm bị loại bỏ ra khỏi Kiền Thiên tông.

Vài năm trước, phụ huynh (cha và anh trai) của Nguyễn Diệu Cầm đáp ứng lời mời của bằng hữu mà đi xa nhà một chuyến, sau đó không lâu, người nhà phát hiện linh vị bản mạng của phụ huynh để ở trong gia tộc đột nhiên bể nát.

Chợt nghe thấy tin dữ này, người Nguyễn gia tự nhiên không thể tin được, nhiều lần tra xét, lại không có thể tra ra cái gì.

Trong lòng Nguyễn Diệu Cầm biết khác thường, ngầm tra xét cái chết của phụ huynh.

Nàng tốn thời gian vài năm, rốt cục biết rõ sở dĩ phụ huynh mất đi, chính là mấy tên tà tu xuống tay, mà nàng cũng bởi vì ngẫu nhiên biết được tà tu làm việc, đám kia tà tu sợ nàng nói rõ ra ngoài, quyết định muốn giết nàng diệt khẩu.

Vì thế, mới vừa có chuyện lúc trước.

Hết chương 120.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play