Thân Đồ Dạ thật lâu mới lấy lại tinh thần, Hoắc Phi Vân bất an hỏi:
– Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Thân Đồ Dạ im lặng một chút, nói với Hoắc Phi Vân:
– Chuyện em biết, đừng tiết lộ ra ngoài.
– Hửm?- Hoắc Phi Vân kinh ngạc, hoài nghi hỏi- Cuộc gọi anh mới nhận có liên quan gì đến chuyện này à?
Thân Đồ Dạ nhướng mày, Hoắc Phi Vân ý thức mình thất thố, lập tức bào chữa:
– Xin lỗi, em không nên hỏi nhiều, anh yên tâm, em sẽ không tiết lộ đâu.
Thân Đồ Dạ im lặng, tiếp tục lái xe.
Trên đường, Hoắc Kiều Cương nhận được điện thoại, Nhan Nhược Hi đã
được đưa đến bệnh viện, Thân Đồ Dạ lập tức chuyển hướng chạy đến bệnh
viện.
Vào đến bệnh viện, Hoắc Vân Phong đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu,
vành mắt đỏ hoe, bộ comple cắt may vừa người giờ đây đầy máu, toàn thân
gần như suy sụp.
Thân Đồ Dạ nhìn thấy anh thế này, không đành lòng trách anh.
Lúc Nhan Nhược Hi mang thai, bác sĩ đã nói rất nguy hiểm, với tình
hình sức khỏe của cô hiện giờ hoàn toàn không thích hợp mang thai sinh
con, Hoắc Vân Phong cố gắng khuyên nhủ cô bỏ cái thai đi, nhưng cô không chịu, nhất định phải giữ lại đứa bé.
Hiện giờ bị sảy thai rồi, không giữ lại được đứa bé, bản thân cô cũng nguy hiểm đến tính mạng.
Tình hình này, khiến cho mọi người càng thêm lo lắng.
***
Trren đường về, Tần Tuệ lòng nóng như lửa đốt:
– Làm sao đây? Làm sao đây? Ngài Thân Đồ nhất định sẽ không tha cho chúng ta, nhất định không!!!
– Thân Đồ Dạ là một người rất nguyên tắc, anh ta sẽ không đụng đến
chúng ta, thế nhưng…- Cung Thiên Long nhíu mày thật chặt- Chỉ e anh ta
sẽ trút hết oán giận lên người Thanh Mặc!
– Vậy phải làm sao?- Tần Tuệ sốt ruột- Ngài ấy sẽ trừng phạt anh Lãnh thế nào? Ngài ấy, ngài ấy sẽ không giết anh Lãnh chứ???
– Không, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ấy có chuyện- Cung Thiên Long mặt biến sắc- Tuyệt đối không để anh ấy có chuyện.
– Vậy làm sao đây?- Tần Tuệ vô cùng hoảng loạn- Chúng ta bây giờ nên làm gì?
Cung Thiên Long im lặng hồi lâu, đột nhiên nảy ra chủ ý:
– Có một người có lẽ sẽ cứu được anh ấy.
– Là ai?- Tần Tuệ vô thức hỏi.
– Lăng Tuyết!- Cung Thiên Long nheo mắt- Hiện tại cũng chỉ có mỗi cô ta mới có thể xoay trở cục diện này.
– Hả?- Tần Tuệ vô cùng kinh ngạc- Tôi không hiểu, cô ta chỉ là nhân vật nhỏ bé, làm sao có năng lực lớn như vậy?
– Chị nhầm rồi- Cung Thiên Long cười nhạt- Chị còn nhớ câu nói tối
qua của Thân Đồ không? Anh ấy nói anh ấy thích tôi, thật ra, người anh
ấy thích là Lăng Tuyết, anh ấy tưởng Lăng Tuyết ra ngoài bí mật hẹn hò
với Lăng Ngạo, cho nên mới tức giận như vậy, biểu hiện đó của anh ta
chính là ghen tuông.
– Nghĩ lại cũng đúng- Tần Tuệ thở dài nói- Tuy rằng Lăng Tuyết tưng
tửng, hành sự không theo lẽ thường, tôi cũng không hiểu cô ta tốt chỗ
nào, nhưng từ đầu đến cuối tôi chứng kiến sự phát triển giữa ngài Thân
Đồ và cô ta, rất rõ ràng, ngài Thân Đồ đã động lòng rồi.
– Vậy thì tốt- Cung Thiên Long đè thấp giọng, nói- Chuyện này dù sao
cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, thời gian đó tôi bị hôn mê, nếu nói là chủ ý của tôi, Thân Đồ nhất định không tin đâu. Còn chị,
chẳng qua chỉ là một quản gia nhỏ bé, không thể gánh vác thay Thanh Mặc. Chỉ có Lăng Tuyết, lúc này nếu cô ta đứng ra nói với Thân Đồ, ngay từ
lúc bắt đầu, là cô ta chủ động yêu cầu thay thế tôi để tiếp cận anh ta,
vậy thì vụ này sẽ khác rồi! Thân Đồ Dạ cho dù có trừng phạt Thanh Mặc,
cũng sẽ nhẹ tay hơn!
– Đã hiểu!- Tần Tuệ bỗng nhiên ngộ ra- Cô nói rất đúng, chuyện này
nếu đổ hết lên người Lăng Tuyết thì hợp lý rồi, dù sao xưa giờ chúng ta
chưa từng uy hiếp cô ta, hết thảy đều do cô ta tự nguyện, hơn nữa cô ta
cũng có động cơ mà, cô ta làm vậy chẳng phải để cứu Lăng Ngạo và cô nhi
viện sao? Chúng ta có chứng cứ có thể chứng minh điều đó. Hơn nữa, chính miệng cô ta từng cầu xin ngài Thân Đồ cứu Lăng Ngạo, những chuyện này
đều là thật, ngài Thân Đồ không thể không tin.
– Thế nhưng, phải dùng cách gì thuyết phục Lăng Tuyết?- Cung Thiên
Long vô tình hỏi- Sự an nguy của Thanh Mặc, cô ta sẽ coi trọng sao?
– Nhất định sẽ, cô ta có một sự quan tâm đặc biệt tới anh Lãnh!- Tần Tuệ buột miệng nói.
– Thật ư?- Cung Thiên Long nhếch môi cười, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán- Vậy còn Thanh Mặc đối với cô ta thế nào?
– Chuyện này- Tần Tuệ nhìn sắc mặt cô, cẩn thận đáp- Anh Lãnh cũng
rất bảo vệ cô ta, mỗi khi cô ta mắc sai lầm, tôi thì tức điên lên, nhưng anh Lãnh đều bảo vệ cô ta, nhưng mà cũng dễ hiểu thôi, anh Lãnh là sợ
cô ta tức giận bỏ mặc, chúng ta sẽ gặp phiền phức lắm.
– Ừ- Cung Thiên Long gật đầu- Được rồi, tôi biết rồi, chị tìm cách thức liên lạc với Lăng Tuyết rồi giao cho tôi.
– Vâng!
***
Ban đêm ở New York thật rực rỡ, bận rộn cả một ngày, Lăng Tuyết và
Ngũ Ca cuối cùng cũng thuận lợi đón được hai đứa trẻ về nhà thuê, sau đó gọi điện cho viện trưởng Quách, báo tin tốt này với họ.
Viện trưởng Quách cùng những đứa trẻ khác nghe vậy liền kích động không thôi, mọi việc đều ổn thỏa, hết thảy sẽ tốt đẹp hơn.
Bận cả ngày, cuối cùng cũng xong.
Ngũ Ca nấu cho bọn trẻ bữa tối rất phong phú, muốn gọi Lăng Tuyết ra
ăn cùng, chỉ là Lăng Tuyết nằm xuống giường liền ngủ, Ngũ Ca không đành
quấy rầy cô, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cho bọn nhỏ ăn cơm trước, rồi bỏ thức ăn vào bình giữ nhiệt, dẫn bọn trẻ cùng đến bệnh viện đưa cơm
cho Lăng Ngạo và anh em Hàn Bắc.
Lăng Tuyết thực sự quá mệt, ngủ mê man, còn mơ thấy ác mộng, mơ Thân
Đồ Dạ tìm được cô, bóp cổ cô chất vấn tại sao lại gạt anh, cô bị anh bóp đến ngạt thở, cảm giác mình sắp chết đi, rồi đột nhiên tỉnh giấc.
Sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thở dồn, ánh mắt vô hồn mở lớn
nhìn trần nhà, trong đầu toàn là hình bóng của Thân Đồ Dạ, trái tim,
từng cơn đau nhói.
Xem đồng hồ treo tường, mười giờ tối, hiện tại theo giờ Bắc Kinh
Trung Quốc là hai giờ chiều, hôm nay nên là ngày Thân Đồ Dạ cùng cô,
không đúng, là Lăng Tuyết kết hôn, chỉ là cô đi rồi, hôn lễ kia có thể
thuận lợi tiến hành không?
Có lẽ không thể rồi!
Vậy nhà họ Cung phải làm sao? Thân Đồ Dạ sẽ thế nào?
Không, chuyện này chả liên quan gì đến cô, cô không nên nghĩ tới nữa.
Lăng Tuyết day trán, cảm thấy đầu như muốn vỡ ra.
Lúc này, điện thoại trong trong nhà đổ chuông, là điện thoại của Ngũ
Ca, điện báo là Hàn Bắc gọi đến, cô cầm điện thoại ra phòng khách tìm,
trong nhà ngoại trừ một mình cô ra thì không có ai, vì thế cô nghe máy:
– Hàn Bắc!
– Là anh, Ngũ Ca- Ngũ Ca thân thiết nói- Trong nhà không có điện
thoại bàn, em lại không có điện thoại di động, anh lo em thức dậy không
thấy bọn anh, vì thế để lại điện thoại của anh ở nhà cho em dùng.
– À, Ngũ Ca suy nghĩ thật chu đáo- Lăng Tuyết ôm cái trán đang nóng lên- Mọi người đến bệnh viện à?
– Ừ, anh đưa Mao Mao Đậu Đậu đến thăm Lăng Ngạo- Ngũ Ca nói- Trong
nồi còn thức ăn, em ăn đi, dạ dày vốn không tốt, không nên để bụng đói.
– Dạ- Lăng Tuyết cảm động, mấy năm nay, những người bạn này hệt như
người thân trong nhà ở bên cô, chăm sóc cô, không giận không bỏ cô lại,
cô thật sự rất cảm kích- Em biết rồi, cám ơn Ngũ Ca!
– Con nhỏ ngốc này, đều là người một nhà, khách sáo gì chứ- Tối nay
anh ở lại đây với Lăng Ngạo, lát nữa Hàn Bắc và Hàn Giai sẽ đưa bọn
chúng về ngủ, em bận cả ngày rồi, đừng nghĩ gì nữa, ăn xong thì ngủ tiếp đi.
– Tình hình Lăng Ngạo thế nào rồi?
– Đang điều trị, bệnh viện sắp xếp rất thỏa đáng, em đừng lo.
– Em biết rồi.
– Cúp đây.
– Dạ.
Cúp máy, Lăng Tuyết rót cho mình một ly nước ấm, uống xong điện thoại lại đổ chuông, là Vương Hân- vợ của Ngũ Ca- gọi tới, Lăng Tuyết vội
vàng nhận máy:
– Chị dâu!
– Em… Lăng Tuyết hả?- Vương Hân ngây ra một lúc mới có lại phản ứng- Em khỏe không?
– Em khỏe lắm, chị dâu, xin lỗi chị, lần này xảy ra nhiều chuyện, lại làm phiền đến Ngũ Ca, chị sắp sinh rồi, anh ấy còn phải lo chuyện của
bọn em…
– Người một nhà cả, đừng khách sáo với chị- Vương Hân là người rất
hiểu chuyện, nói- Tuy rằng chị không biết bọn em xảy ra chuyện gì, nhưng chị biết, nếu là chuyện nhỏ, các em sẽ không phiền đến anh Đoạn Ngũ.
– Cám ơn chị dâu, chị tốt quá- Lăng Tuyết vô cùng cảm động, cũng rất
áy náy- Thực sự bên đây cũng dàn xếp ổn rồi, ngày mai em sẽ nói Ngũ Ca
về đó chăm sóc chị, ngày dự sinh của chị còn có mấy ngày, không có ai
bên cạnh sao được.
– Chuyện này không cần vội, trong nhà có bảo mẫu, chị không có gì
đáng ngại đâu- Vương Hân nói- Thực ra chị gọi cho anh ấy là có chuyện
cần nói, anh ấy không có ở đó chị nói với em cũng được, lát nữa em nói
lại với anh ấy giúp chị.
– Sao vậy chị? Xảy ra chuyện gì?- Lăng Tuyết hỏi.
– Mấy hôm nay luôn có người lân la đến điều tra tin tức của bọn em,
trước khi đi Đoạn Ngũ có gọi điện cho chị, kêu chị không cần quan tâm,
có người đến quấy rầy chị cứ báo cảnh sát, chị thì không sao, chỉ là…
– Chỉ là sao chị?- Lăng Tuyết hỏi- Có người uy hiếp chị à?
– Không phải, những người đó chỉ thu thập tin tức thôi, không có gây
rối gì, hơn nữa, Đoạn Ngũ có sắp xếp vài anh em bảo vệ chị, chị không
sao hết. Chuyện là thế này, thực ra hôm nay lúc chị đứng trên ban công
phơi quần áo, nhìn thấy một chiếc Bugatti, chạy mấy vòng dưới khu nhà
em, như đang tìm kiếm gì đó, không biết có phải đang tìm em không?
Nơi Đoạn Ngũ sống là tòa nhà liền kề với tòa nhà của Lăng Tuyết, cho nên Vương Hân ở trên lầu thấy như vậy cũng không lạ.
– Bugatti? Là xe của Hàn Vũ Thần à?
Người đầu tiên Lăng Tuyết nghĩ đến là Hàn Vũ Thần, từ sau khi diễn
chung sân khấu với anh ta, cô bỗng biến mất, còn dẫn theo hai thành viên đắc lực trong ban nhạc của anh ta, anh ta đến tìm cô cũng không có gì
lạ.
– Không phải, xe của Hàn Vũ Thần chị biết, loại xe, màu sắc không
giống, hơn nữa, chiếc xe này gắn rất nhiều hoa cưới, là một chiếc xe
hoa.
– Xe hoa???
Lăng Tuyết cả kinh, đột nhiên nhớ đến hôm cùng Thân Đồ Dạ trên đỉnh
núi ngắm mặt trời mọc, lúc xuống núi anh cõng cô, hỏi cô muốn hôn lễ
kiểu nào, cô nói cô muốn tự lái Bugatti làm xe hoa.
Lúc ấy anh nói cô lắm chiêu trò, nhưng vẫn đồng ý chiều theo cô.
Hôm nay là ngày thành hôn của họ, hay là anh thật sự đã chuẩn bị
Bugatti tặng cô làm xe hoa, nhưng cô không đến, nhất định là anh rất đau lòng, rất hụt hẫng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT