Cừu Tiềm đứng bên cạnh như phát hiện ra hướng nhìn của Bạch Lãng.
Gã nhìn theo thì vừa hay Cừ Toàn cũng nhìn sang.
Sau đó một nụ cười thân thiết xuất hiện trên khuôn mặt Cừ Toàn, và nhạt dần đi khi nhìn sang Bạch Lãng ở bên. Giống như một lời chào hỏi thông thường và không có gì khác lạ, nhưng vẫn khiến Bạch Lãng cảm thấy lạnh lùng.
Chẳng qua đây cũng là chuyện đương nhiên, Bạch Lãng và Cừ Toàn không quen biết nhau, anh dời tầm mắt tiếp tục quan sát hội trường, quả nhiên đúng như Cừu Tiềm nói, Dung Tư Kỳ không tham gia bữa tiệc này.
Cừu Tiềm cúi sát vào tai Bạch Lãng, cười hỏi, “Nhìn gì vậy? Cừ Toàn vừa chào hỏi chúng ta đấy.”
Hôm nay Cừu Tiềm mặc bộ suit ba lớp chính thống hiếm hoi, vest màu tro kết hợp cùng sơ mi đen và caravat tím, vậy mà trông vẫn bất cần đời như thường. Có lẽ vì không quen nên chiếc caratvat đã bị xô lệch đi.
“Với anh thôi, không phải chúng ta.” – Bạch Lãng để ý xung quanh và khi đã xác định góc mà hai người đứng khá khuất tầm nhìn, anh mới vươn tay chỉnh lại caravat và bẻ lại cổ áo cho gã.
Cừu Tiềm hơi ngửa cổ lên phối hợp, rất chi là hài lòng với hành động của anh.
“Về Cừ Toàn, em hỏi, anh trả lời. Không hỏi chứng tỏ không muốn biết.”
Bạch Lãng vuốt lại áo ngoài cho Cừu Tiềm, động tác này anh đã được học tại cửa hiệu Âu phục Phúc Hoa, “Em còn tin anh.”
“Còn?” – gã nắm tay anh, “Nghĩa là còn xem xét hở?”
Bạch Lãng nhẹ nhàng đáp, “Tin là tin thôi, có và không, không có gì khác.”
Nói tới đây, Bạch Lãng lại như lạc vào cõi xa xăm.
Lại như những lần điều tra trước đó, mờ mịt và mông lung, Cừu Tiềm vẫn không thể nhìn thấu Bạch Lãng. Vậy nên gã biết, mình phải chọc thủng được lớp giấy ngăn cách này, nếu không giữa họ vẫn khó có thể hợp thành.
Cừu Tiềm nắn bàn tay trong tay mình, giờ gã phải nắm chắc.
“Rồi, đi chào chủ nhân bữa tiệc thôi.”
Bạch Lãng gật đầu, Cừu Tiềm không buông tay anh ra mà dắt thẳng đến trung tâm hội trường.
Ban đầu Bạch Lãng còn chần chừ, sau rồi cũng nhanh chân đuổi kịp.
Bạch Lãng cười khổ, công khai thế này chẳng phải kiếp trước đến chết anh vẫn không có được hay sao? Đời này chẳng tha thiết lại bị ép phải tiếp nhận.
***
Bữa tiệc tối nay được tổ chức theo hình thức buffet.
Tự chọn thức ăn và đồ uống sau đó mang đến khu vực dùng bữa được bố trí cho khách mời.
Hình thức này có ưu điểm ở chỗ mọi vị khách đều có thể tự do giao tiếp mà không bị hạn chế bởi vị trí ngồi, nhưng nếu không tìm được đối tượng để tán gẫu, một mình tham dự nhất định sẽ rất tẻ nhạt. Vậy nên trong thiệp mời mới ghi rõ hoan nghênh khách mời dẫn người đi cùng, và sau khi nhìn thấy vài ba nghệ sĩ cũng được dắt theo đến bữa tiệc, Bạch Lãng mới yên tâm. Chẳng qua, người đi kèm này thuộc loại nào thì mỗi người một suy nghĩ.
Hôm nay là lễ mừng thọ của Dung Ái, lúc này ông đang được đám con cháu vây quanh lần lượt đón nhận lời chúc mừng từ các tân khách. Vừa nãy Dung Ái đã lên phát biểu đôi lời cảm ơn đơn giản coi như khai mạc bữa tiệc, sau đó thì không có ai khác lên nữa, bởi trong bữa tiệc toàn là những người có tiếng, ai lên, ai không lên, đều có thể trở thành nguyên nhân gây mích lòng, vì thế chỉ có chủ nhân bữa tiệc là đủ rồi, mà Dung gia là tập đoàn số một cả nước về vận tải hàng không, có địa vị này thật.
Hôm nay Dung Ái mặc một chiếc áo tơ tằm vàng theo phong cách đời Đường, tuy thân hình gầy gò và hơi lùn, nhưng trông ông rất có tinh thần.
Bạch Lãng và Cừu Tiềm đi đến cũng là lúc Dung Ái vừa đi chào hỏi Hồng Ngụ ngồi xe lăn về. Người có thể được chủ Dung gia đích thân đến cảm ơn trong đây chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dung Ái cười tủm tỉm cả tối nay, vừa thấy Cừu Tiềm thì chủ động vươn tay ra, “Ôi, Tiểu Cừu đây mà? Hoan nghênh hoan nghênh, thanh niên các cậu chịu đến mừng sinh nhật làm lão thấy mình trẻ hẳn ra nhé.”
Cừu gia nắm hải vận, Dung gia thao túng không vận, hai lĩnh vực vốn có liên quan với nhau từ lâu. Mấy năm trở lại đây, Cừu Tiềm đại diện gia tộc điều hành mảng vận tải biển nên cũng qua lại với Dung gia khá thường xuyên.
Cừu Tiềm cười tiến lên bắt tay, “Chúc Dung lão gia vạn thọ vô cương, phúc như đông hải.”
“Còn gì bằng, cũng cảm ơn mấy chậu kim quất của cậu nhé, tươi tốt và rất đẹp, tôi thích lắm.” – Dung Ái vừa cười khà khà vừa tiện thể nhắc đến món quà Cừu Tiềm gửi biếu từ trước, bản lĩnh ngoại giao vô cùng tinh tế.
“Dung lão gia thích là mừng rồi,” – gã cười bảo, “Ngài đừng chỉ ngắm không, hái xuống dùng cũng tốt cho cơ thể lắm đấy, về cách dùng thì, Bạch Lãng em giới thiệu cho Dung lão gia đi?” – đề tài chuyển sang Bạch Lãng rất tự nhiên.
“Cháu chào Dung tiên sinh, về cách dùng, ngài rửa sạch mang đi hãm trà, có thể giúp lưu thông khí huyết, tiêu độc, tiêu đờm, tiêu thực,” – Bạch Lãng chỉ ngạc nhiên chút đỉnh rồi tiếp lời ngay, dù sao món quà này cũng do chính anh chọn, “Nhưng ngài phải tránh dùng các sản phẩm từ sữa trước một tiếng mới dùng được.”
Dung Ái có đôi chút bất ngờ. Dù sao có vài người thích dẫn văn nghệ sĩ đi cùng, cũng giống như phụ nữ thích xài hàng hiệu thôi, ông gặp nhiều cũng thành quen, thế nhưng vì dắt theo tạm thời, người tham gia đều tự hiểu ngầm không để nhân vật đính kèm tham gia vào câu chuyện. Cừu Tiềm cũng không phải không biết, trước dẫn theo cũng rất giữ quy củ, lần này…
“Ra là thế,” – đều là người từng trải, ông lập tức cười với Bạch Lãng, “Hoan nghênh Bạch tiên sinh. Hình như Tư Kỳ nhà tôi được Bạch tiên sinh quan tâm rất nhiều, còn chưa cảm ơn Bạch tiên sinh đây.” – rồi ông vươn tay ra tỏ ý coi anh như một vị khách thực thụ.
Bạch Lãng cẩn thận bắt tay ông, “Có gì đâu ạ, đều là vì công việc thôi.”
“Khà khà, tốt lắm, thanh niên trai tráng làm gì cũng được, miễn là cố gắng hết mình,” – Dung Ái gật đầu cười rồi nhìn xung quanh, “Lão đại, hôm nay Tư Kỳ không đến à?”
Một người trung niên có khuôn mặt nghiêm túc tiến lại đáp, “Dạ không, tối nay có tiết học.”
“Nghỉ một buổi cũng không sao, gọi nó đến đây tâm sự với Bạch tiên sinh,” – Dung Ái từ tốn dặn dò, “Hôm nay không có mấy người trẻ tuổi, để Bạch tiên sinh cảm thấy buồn chán là không tròn bổn phận đâu.”
Vừa thấy Dung Ái tỏ rõ thái độ, một người phụ nữ trong bộ váy vàng nhạt gần đó – vừa thấy cũng biết làm một người thành đạt – che miệng mỉm cười nói khẽ, “Gia gia không biết chứ Bạch tiên sinh còn rất thân với Tiểu Tán nữa. Lần trước có mang điểm tâm đến thăm, Tiểu Tán không nói ra nhưng rất nhớ đấy ạ.”
Dung Ái càng thêm bất ngờ, “Ái chà, có thể khiến Tiểu Tán nhớ là hiếm lắm đấy.”
Nhắc đến đám trẻ, Bạch Lãng nhẹ nhõm rất nhiều, “Vừa hay là hàng xóm, Tiểu Hải thường đòi đến chơi với Tiểu Tán, làm phiền gia đình mới phải.”
Dung Ái khó hiểu, “Tiểu Hải?”
Cừu Tiềm cười đáp, “Con cháu, Cừu Tiểu Hải, cùng lớp với Dung Tán.”
“Trùng hợp thế cơ à? Thế mà không ai nói cho ta biết,” – Dung Ái ngạc nhiên xong bật cười, “Vậy thì có duyên quá rồi, hôm nào chọn ngày mọi người tụ họp làm bữa cơm cái nhỉ, kha khà, lão già này rất muốn được gặp người có thể chiếm được tình cảm của thằng chắt mặt lạnh nhà lão đấy nhé.”
Câu chuyện chuyển hướng về gia đình, không khí hòa hợp hẳn, cho đến khi một âm thanh nhã nhặn chen vào cuộc đối thoại của mọi người.
“Có chuyện gì mà rôm rả thế, bát đệ,” – chỉ thấy một gã trung niên béo tốt, bên cạnh là nữ hoàng điện ảnh Phỉ Hồng lộng lẫy trong bộ váy dài, đang mỉm cười tiến đến.
Bạch Lãng nhận ra hắn ta. Hắn là một trong những người tranh giành ghế chủ gia tộc với Cừu Tiềm, đứng hàng thứ ba, Cừu Khoát. Mấy năm sau bị Cừu Tiềm đạp lên, chuyện khi đó còn được lên hẳn mặt báo.
Cừu Khoát lịch thiệp nói, “Trong bữa tiệc mà cứ quấn lấy chủ nhân là bất lịch sự lắm, làm anh, anh phải nhắc chú một câu, không người ngoài lại tưởng Cừu gia ta không hiểu phép tắc.”
Cừu Tiềm vẫn mỉm cười, nhưng đáy mắt đã lạnh đi. Nói vậy ai chẳng nghe ra là đang móc mỉa Cừu Tiềm không được dạy dỗ.
Nhắc đến cha của Cừu Tiềm, hay chính là chủ nhân đương thời của Cừu gia, Cừu Ân Tân. Ngoài bản lĩnh trong vận hành vận tải và casio ra thì thành tích nổi bật khác của ông ta chính là có đến bốn bà vợ. Thế nhưng Cừu Tiềm lại con ngoài dã thú chẳng phải của bà nào, đến khi lớn mới được nhận về nuôi. Gia đình có quan hệ hầm bà lằng như thế đương nhiên cũng nổi tiếng cả nước.
Thế nên Cừu Tiềm chẳng nể nang gì, thản nhiên bảo, “Chỉ biết đẻ mà chẳng biết nuôi, lão già đấy cũng trăm công nghìn việc quá nhờ.”
Chỉ một câu đã chụp mũ bêu xấu gia đình lên đầu Cừu Khoát khơi mào trước.
Cừu Khoát sượng mặt, chỉ đành húng hắng cho qua, xoay người trịnh trọng chào Dung Ái, “Để Dung tiên sinh chê cười rồi. Hậu bối Cừu Khoát, con thứ ba trong Cừu gia, lần này thay mặt phụ thân đến chúc mừng lão tiên sinh. Kính chúc Dung lão tiên phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn. Hậu bối theo cha đi học nhiều năm thường xuyên được nghe người nhắc đến Dung lão tiên sinh, vốn đã ngưỡng mộ từ lâu, lần này được thay cha đến cũng là hy vọng có cơ hội học hỏi Dung lão tiên sinh, mong ngài chỉ bảo cho hậu bối.”
Dung Ái mỉm cười, rất bình đẳng vươn tay ra bắt tay với Cừu Khoát, “Ra đều là con cháu Cừu gia, hoan nghênh, hoan nghênh.”
Cừu Khoát dùng cả hai bàn tay và gập người bảy mươi lăm độ, thái độ cung kính vô cùng.
Thế nhưng Dung Ái cũng chưa kịp thu tay về, bên cạnh đã vươn ra một bàn tay nhỏ nhắn trắng phau, cùng với nụ cười trong veo mong đợi của Phỉ Hồng, “Tiểu bối Phỉ Hồng cũng kính chúc Dung lão tiên sinh đức tài như ý, phúc thọ vô biên.”
Từ thì toàn là những từ có cánh, nếu là lễ phép phương tây, phụ nữ muốn bắt tay cũng không có gì là sai. Nhưng ở một phương diện nào đó thì Dung Ái vẫn là một ông lão cổ hủ, phân định vai vế, chủ khách rất rõ ràng, hành động của Phỉ Hồng được xem như vô lễ.
Dung Hạ – người vừa được gọi là ‘lão đại’ – đứng bên cạnh lập tức vươn tay ra bắt, “Hoan nghênh, nghe danh tiếng Phỉ tiểu thư đã lâu.”
Vừa được khen, Phỉ Hồng nhoẻn cười, cũng quên sự lạ thường trong đó.
Hai bên chấm dứt màn nắm tay chiếu lệ, cũng đồng thời lặng lẽ hóa giải sự ngượng ngập khi Dung Ái kiên quyết từ chối. Chỉ bằng một cử chỉ rất nhỏ này, trong khi Cừu Khoát vẫn không hề phát hiện, thậm chí còn tỏ ra đắc ý thì Dung Ái đã lạnh nhạt hẳn đi. Lúc này Cừu Tiềm lại tỏ ý cáo từ như không muốn đứng cạnh người anh em cùng cha với mình thêm một giây nào nữa, Dung Ái cũng khách sáo mấy câu bảo tối nay thoải mái tận thưởng, sau đó thấy Cừu Tiềm nắm tay Bạch Lãng đi xa.
Hai bóng người ung dung tự tại lại rất đúng mực, trông rất hài hòa. Dung Ái không khỏi cảm thán, hai người đàn ông quả có đi ngược truyền thống, nhưng cảm giác khiến người khác thoải mái hơn hẳn cặp đôi nam nữ suồng sã quá mức trước mặt mình.
Sau đó không lâu, Dung Tư Kỳ comple caravat chỉnh chu xuất hiện ở cửa hông, nhất thời dấy lên một cuộc xì xào bàn tán nho nhỏ từ các vị khách.
Đến tận lúc này cũng rất ít người biết Dung Tư Kỳ có quan hệ với Dung gia, ngay cả trong những bữa tiệc thông thường, dù con cháu của Dung gia thường xuất hiện thì Dung Tư Kỳ cũng chưa bao giờ lộ diện. Lần này tự dưng hiện thân, chỉ thấy Dung Tư Kỳ đến chào Dung Ái trước, bị vỗ vai, sau đó nhìn cả hội trường rồi lạnh lùng đi thẳng đến chỗ Bạch Lãng.
“Anh Lãng,” – Dung Tư Kỳ vừa đến đã bảo, “Xin lỗi em đến muộn.”
Bạch Lãng đang cầm đĩa hoa quả, cười hỏi lại, “Anh mới phải xin lỗi, làm em phải đến đây, đã ăn chưa?”
Dung Tư Kỳ thành thật lắc đầu, “Chưa.”
Đã bảy, tám giờ.
Bạch Lãng lại tò mò hỏi thêm, “Người nhà bảo em đi học, học gì vậy?”
Dung Tư Kỳ tỏ ra phiền não đúng như một học sinh trung học thông thường, “Tiếng anh.”
Bạch Lãng bật cười, “Thấy khó lắm hả?”
Dung Tư Kỳ gật đầu.
Bạch Lãng thích thú nhìn cậu, vừa định bảo mình có mấy mẹo học tiếng anh thì miệng đã bị nhét một trái cherry.
Chỉ thấy Cừu Tiềm đứng cạnh đang cầm một đĩa đầy thịt, cau có nhíu mày, “Ngồi xuống ăn rồi nói, vội gì.”
Bạch Lãng bất đắc dĩ, trong miệng có quả anh đào khó nói chuyện, đành chỉ Dung Tư Kỳ vị trí ý bảo họ ngồi bên kia.
Anh vừa xoay người đi, Cừu Tiềm đã liếc trên ngó dưới Tư Kỳ một lượt rồi cảnh cáo, “Tán gẫu thì tán gẫu, Bạch Lãng có đối tượng rồi.” – gã vẫn còn khó chịu vì Bạch Lãng và Dung Tư Kỳ chỉ mải nói chuyện với nhau trong bữa tiệc cuối năm lần trước, mặc dù giữa hai người chả thể phát sinh được gì.
Nhưng không ngờ, Dung Tư Kỳ chẳng sợ hãi nhìn chằm chằm gã, còn đột nhiên hỏi, “Chị Phương bảo anh Lãng nợ tiền anh, nợ bao nhiêu?”
Hai lông mày gã nhướn cao tít lên, “Hỏi làm gì?”
“Tôi trả hộ anh ấy.”
“Cậu trả hộ?” – Cừu Tiềm nheo mắt, hay gã nhầm rồi, “Trả rồi thì sao?”
Dung Tư Kỳ trầm ngâm im lặng rồi đáp, “Anh ấy trả tôi dần dần sau.”
Cừu Tiềm bật cười khoái trá, bắt đầu hiểu vì sao Bạch Lãng thích nói chuyện với cậu ta.
“Được rồi, chú em à, lấy đồ đi, mau ăn chóng lớn.”
Dung Tư Kỳ không hiểu, nhíu mày nói, “Anh chưa trả lời tôi.”
Cừu Tiềm hăm hở đáp, “Giờ Bạch Lãng không nợ tiền, nợ cái khác cơ.” – rồi bê đĩa đi mất.
Tất cả đều bị Cừ Toàn đứng đó không xa trông thấy toàn bộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT