Cừu Tiềm đột nhiên vỗ mông Bạch Lãng, “Xoay lại nào, đằng sau bôi xong rồi.”

Bạch Lãng khẽ chững lại một lúc rồi mới ì ạch xoay người. Sau vài giây đắn đo anh mới lựa lời bảo, “Về chiếc di động, thực ra vì -”

Ai biết còn chưa nói xong đã bị Cừu Tiềm véo vào eo một cái đau điếng.

“Trả lời sai,” – gã còn híp mắt nhìn anh, “Giờ chỉ có 2 đáp án, một là ok, chúng ta chử. Hai là em ghê tởm, vậy để lại tiền rồi cuốn xéo đi đâu thì đi. Chọn một trong hai, em chọn cái nào?”

Bạch Lãng câm lặng.

Câu hỏi vừa cộc cằn vừa trắng trợn chẳng có phép một sự mập mờ lấp liếm nào.

Gã dí sát và liếm môi anh đầy nguy hiểm.

“Nhắc em một câu là cơ hội chỉ có một thôi, chọn sai là mất.”

Bạch Lãng nhìn đôi mắt gã đang đầy sự cảnh cáo mà chỉ còn biết cười khổ.

Câu hỏi này còn có thể chọn đáp án khác được ư?

Anh thừa nhận, quãng thời gian qua bản thân mình đã rung động đúng như gã đoán.

Bởi những ngày tháng sau khi sống lại thật cô đơn.

Đột nhiên trở lại mười năm trước, những người vốn từng thân thuộc bỗng trở nên xa lạ, chuyện gia đình làm trái tim càng thêm nguội lạnh.

Tìm đến Cừu Tiềm, anh cũng vô thức trao gửi tình cảm vào gã, dù là tình bạn, ân tình hay tình cảm mơ hồ gì khác. Khi trống trải cũng đột ngột được Tiểu Hải mềm mại lấp đầy, đó là sự ấm áp mà khó ai có thể phòng ngự được. Để rồi anh không khỏi ảo tưởng, cuộc sống cứ thế này thì tốt biết mấy.

Vậy nên khi Cừu Tiềm mang Tiểu Hải về nhà đón năm mới, căn nhà trống không quạng quẽ lại buộc anh phải đối mặt với sự thật.

Cuộc sống ấm cúng yên bình ấy chỉ là ảo tưởng đẹp đẽ mà thôi.

Bởi anh biết những điều Á Kỳ nói không hoàn toàn xuất phát tự sự ghen tuông và không cam chịu. Với những gì từng biết trong kiếp trước, đối tượng trong các mối quan hệ với Cừu Tiềm quả thật đều là những ngôi sao hao hao nhau trước khi nổi tiếng.

Tốc độ thay đổi cũng đều đặn từ một đến hai năm.

Những ngôi sao nổi tiếng nhờ Cừu Tiềm ấy dù fan có thể không biết, nhưng trong giới văn nghệ sĩ thì không ai không rõ ràng.

Chỉ có điều lý do kiếp trước Cừu Tiềm làm thế có phải vì Cừ Toàn như Á Kỳ nói không thì anh không biết.

Mà thực ra biết hay không cũng chẳng quan trọng. Dù sao một hai năm nữa chính anh cũng sẽ đi đến kết quả tương tự và lịch sử lại lặp lại như cũ mà thôi.

Nên phải thừa nhận rằng, Cừu Tiềm đã đoán đúng.

Ngay khi tắt điện thoại cũng là lúc anh quyết định; quyết định nhân thời gian nghỉ lễ để dựng lại rào chắn bảo vệ trái tim.

Cho dù là vì báo ân, anh cũng không muốn thời khắc cuối cùng chính bản thân mình lại thua thảm hại không thể quen được cuộc sống một mình.

Chỉ không ngờ rằng, Cừu Tiềm lại đưa ra hai sự lựa chọn…

Như đặt một cốc nước trước mặt người khát lâu ngày…

Dù chẳng biết uống xong có thể đỡ khát bao lâu, nhưng cốc nước vẫn là thật.

Suy cho cùng, với thân phận là một đại gia từng bao ăn bao ngủ, chắc gã sẽ không tẻ nhạt đến mức lừa anh?

Nếu điều gã nói là thật…

Một sợi dây gắn kết, một quan hệ chân thực, có thể đáp lại sự mờ mịt luôn đè nén trong trái tim anh, khiến anh thật khó để níu giữ mình không gật đầu.

Nhưng nhỡ kết quả cuối cùng vẫn là tay trắng thì sao?

… cũng tốt hơn sự trống trải hiện giờ phải không?

Anh nhắm mắt lại, đấu tranh giữa đôi bờ suy nghĩ, cuối cùng cũng nói thật nhẹ.

“Ừm, chúng ta thử xem.”

Đôi mắt gã như sâu hơn, đổ cả người lên, cướp lấy đôi môi anh và cuồng nhiệt xâm lấn.

Bạch Lãng nhắm mắt mặc cho mọi sự thăm dò, hai tay chần chừ rồi cũng đặt lên bờ vai gã.

Đổi lấy tiếng lẩm bẩm thề thốt đầy thỏa mãn gì đó, cả người gã đè nặng lên anh, một chân chen vào giữa đôi chân thon dài…

Và một tiếng kháng nghị đột ngột vang lên thật biết chọn thời điểm.

“Ba ba! Sao lúc nào ba ba cũng đè chú A Bạch vậy, chú A Bạch sẽ ngất mất!”

Chỉ thấy Tiểu Hải đã quẳng chiếc thùng cát từ lúc nào và đang nhăn nhó dẫm chân ở kề bên.

***

Không muốn truy cứu xem rốt cuộc Tiểu Hải đã chứng kiến những gì, Bạch Lãng đỏ mặt tía tai kéo nhóc con vào phòng tắm. Sau mỗi lần nghịch cát, thường thì hoặc anh hoặc Cừu Tiềm sẽ tắm với Tiểu Hải, sau đó là thoải mái hưởng thụ bữa tiệc hải sản mà resort cung cấp.

Cừu Tiềm cứ tưởng ít nhất hôm nay Bạch Lãng sẽ chấp nhận hai người ‘cùng nhau’ tắm với Tiểu Hải tiện thể xúc tiến tình cảm ba người, nhưng còn chưa kịp bước vào phòng tắm thì một cuộc điện thoại lên án đã chặn gã lại.

“Mai các cậu về nước hả?” – vừa nhấc điện thoại, Phương Hoa đã hỏi ngay.

“Đêm mai là về tới nơi, mọi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi chứ?” – Cừu Tiềm tiếc nuối nhìn cửa phòng tắm đóng lại.

“Ổn rồi, dám không chắc?” – Phương Hoa lập tức đốp ngay, kéo theo đó là một chuỗi càu nhàu đầy ai oán, “Xem như chị xin chú, lần sau có muốn làm gì cũng phải báo cho chị một tiếng trước chứ? Chú lười sắp xếp thì bảo chị làm cho! Mới đầu năm đã rêu rao cùng Bạch Lãng ở sân bay như thế, giờ là thời đại smart phone rồi, chú tưởng may mắn như thế thật đấy à?”

Cừu Tiềm cười khẽ, “Có di động mới tốt, chỉ sợ không ai chụp cho!”

“… Đã thế rồi chú còn bảo chị ‘làm việc’ với bên truyền thông làm cái gì!?” – giọng Phương Hoa đã bắt đầu gắt gỏng.

“Đề phòng bất trắc vẫn hơn chứ,” – lần này gã tốt bụng giải thích, “Em không thích hẹn hò  tình tứ với người yêu còn phải giấu giấu diếm diếm, từ bây giờ thi thoảng để công chúng quen mắt dần với ‘quan hệ’ của em với Bạch Lãng đi, sau này có xảy ra chuyện gì, Bạch Lãng cũng không bị ảnh hưởng nhiều.”

Phương Hoa im lặng mấy giây mới chần chừ hỏi lại, “Chú nói gì? Người yêu?”

“Bạch Lãng đấy còn gì?” – Cừu Tiềm phớn phở tuyên bố, “Yên tâm đi, em không dẫm đạp mầm non tương lai của bà chị đâu.”

Phương Hoa thì chả thoải mái như Cừu Tiềm tẹo nào, cô ngập ngừng một lúc mới hỏi, “Chú nguyên túc à?”

Cừu Tiềm cười hỏi lại, “Sao lại hỏi vậy?”

“Chị nghĩ một thời gian nữa…” – nói tới đây thì cô chợt ngừng lại, “Không phải chú đã…?”

“Ra mấy người ai cũng là giun trong bụng…” – gã hạ giọng, “Biết tôi nghĩ gì hết.”

Phương Hoa nghe vậy thì thở dài, “Thôi được, chú biết mình đang làm gì là được rồi.”

Trong phòng tắm vọng ra tiếng Tiểu Hải cười nắc nẻ cùng tiếng nước tung tóe qua lớp cửa kính mờ.

Một cảm giác bình yên ấm cúng của gia đình lan tỏa khắp không gian.

Cừu Tiềm cười rất khẽ, “Biết rõ chứ.”

***

Nhân mấy ngày nghỉ cuối cùng trong dịp nghỉ Tết để đi chơi nhất định là không đủ phê, thế nên khi vừa nghe thấy phải về nhà là Tiểu Hải ôm cứng lấy cây dừa nhất quyết không đi. Bạch Lãng đành phải lấy bánh trứng hành ra làm mồi nhử, ở resort thì anh không xuống bếp được nên rốt cuộc nhóc tỳ háu ăn cũng đồng ý, lúc thức trên máy bay còn ngồi nghĩ thực đơn.

Trong khi đầu bếp Bạch Lãng thì ngủ li bì.

Dù sao đêm trước khi về nước cũng trải qua ‘lễ trưởng thành’, đúng là nóng bỏng và kích thích hơn tất cả những đêm trước rất nhiều.

Quả nhiên mấy chuyện làm tình vẫn liên quan mật thiết đến ‘tình cảm’, sau bước nhảy vọt về tình cảm thì tất cả những cái động chạm và hôn hít đều tăng thêm nhiệt độ và khoái cảm. Bạch Lãng gần như bị Cừu Tiềm vần vò đến mức nức nở van xin, hôm sau mí mắt nặng trĩu, đến khi máy bay hạ cánh vẫn chưa lại sức hoàn toàn.

May mắn là hành trình về nước được bố trí kỹ càng nên đoàn người không lộ liễu như hôm xuất ngoại.

Mặc dù ba người vẫn bị chụp ảnh hôm đi, nhưng Phương Hoa cũng đã nhanh tay công khai áp chế, chỉ tuyên bố sơ sài thành Bạch Lãng cùng gia đình đồng nghiệp đi du lịch theo ý kiến chỉ đạo của Cừu Tiềm.

Nhưng đám phóng viên chuyên lăn lộn trong giới thì đều ngầm hiểm ‘du lịch’này là gì, tư liệu về Cừu Tiềm vẫn còn đặt trên bàn kia. Chẳng qua lần này Cừu Tiềm dùng quan hệ để tạo áp lực, nên thông thường sẽ chẳng ai ngu đi viết mấy chuyện tôi biết-anh biết-chúng ta đều biết nhưng không có chứng cứ rõ ràng để mình lọt vào tầm ngắm của người ta cả.

Vậy nên tấm ảnh chụp được đăng lẫn trong đống tin tức điện ảnh rối mắt và không gợn lên cơn sóng scandal nào.

Chẳng qua với những người trong nghề thì đây vẫn là chuyện mà Bạch Lãng không thể thay đổi, bức ảnh tương tự một loại ‘côngkhai’ khá tính vi. Đó cũng chính là hiệu quả mà Cừu Tiềm muốn đạt được theo kế hoạch ban đầu, kiểu gì cũng phải gán cái mác ‘của mình’ lên người Bạch Lãng cái đã.

Cũng bởi thế nên là một trong những vị khách quý được mời trong lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của chủ Dung gia vào hai tuần sau, gã có dẫn Bạch Lãng theo cũng không bị săm soi quá nhiều.

***

Tiệc đại thọ bảy mươi của chủ Dung gia – Dung Ái được tổ chức trong một tòa nhà cao cấp thuộc sở hữu của gia tộc.

Khách mời có mặt trong bữa tiệc đều là các nhân vật máu mặt trong giới doanh nhân, đây cũng vì Dung gia không tuyên truyền rộng rãi trên internet nhằm bảo đảm tính riêng tư và tránh bữa tiệc bị đám phóng viên đến khai thác. Mà dù có để lọt thông tin ra ngoài thì cánh nhà báo cũng không dám viết linh tinh.

Cừu Tiềm nhận được thiếp mời trước khi xuất ngoại cùng Bạch Lãng.

Sau khi về nước, gã mới thông báo việc anh sẽ đi cùng mình. Bạch Lãng đồng ý ngay, chủ yếu vì quan hệ cá nhân của anh với Dung Tư Kỳ tương đối tốt, có thể không nhận được thiếp mời nhưng đi cùng Cừu Tiềm đến chúc một tiếng cũng không có gì là lạ.

Thế nhưng Cừu Tiềm lại cười bảo có gặp được Dung Tư Kỳ trong bữa tiệc hay không là cả một vấn đề. Bởi đối tượng trong danh sách khách mời đều là đối tác làm ăn, ví như quan hệ giữa Cừu Tiềm và Dung gia vậy, chủ yếu là các mối quan hệ xã hội, các quan chức có liên quan đến kinh thương hay thành phần chủ chốt đại diện công ty đến tham dự. Nếu mời theo tình cảm cá nhân, các gia tộc lớn sẽ tổ chức một bữa tiệc riêng và không lẫn lộn hai loại vào nhau.

Bạch Lãng nghe xong một lúc mới ớ ra, vậy anh đi theo làm gì?

Cừu Tiềm hếch mày bảo, vì bữa tiệc rất là chán nên anh phải đi theo trò chuyện với gã.

Bạch Lãng nhìn vẻ mặt ‘vô tư đi’ của Cừu Tiềm thì đoán dẫn theo bạn trai chắc cũng không tính là bất lịch sự nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Chẳng qua khi mặc bộ suit đen mà Lý Phúc mới đưa tới và bước vào hội trường lộng lẫy ánh sáng thì cuối cùng anh đã hiểu vì sao Cừu Tiềm có thể vô tư nói vậy.

Bởi vì Bạch Lãng nhận ra không chỉ có mình anh là người đi kèm duy nhất.

Diễn viên nổi tiếng Phỉ Hồng, nữ hoàng MC Trương Mỹ Ức, người mẫu chân dài Lý Lâm Lâm, thậm chí cả hotboy mới nổi Lý Khoan Lâm… đều lẽo đẽo theo đuôi một gã hiển nhiên cũng nằm trong danh sách khách quý, mà có vị khách quý còn là người đã có gia đình.

Cuối cùng thì anh cũng hiểu cảnh tượng diễn đang ra trước mắt, có chút kinh ngạc đánh mắt nhìn sang Cừu Tiềm.

Gã lập tức thỉ thủ vào tai anh, “Cũng có người dẫn vợ đến đấy, em cứ nhìn mấy người xâu xấu là ra.”

“…”

Bạch Lãng rất sáng suốt khi quyết định không hỏi mình thuộc loại nào và tiếp tục quan sát hội trường, sau đó thì khựng lại.

Bởi anh thấy Cừ Toàn.

Khuôn mặt đẹp không tỳ vết kia đang nở một nụ cười ôn hòa, ngoan ngoãn đứng cạnh một ông lão ngồi xe lăn.

Và Bạch Lãng biết người đàn ông đó.

Mỗi khi bản tin hàng ngày đưa tin về tình hình hiệp thương thì kiểu gì cũng có tên của ông ta, Hồng Ngụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play