Nghe tin Chư tiểu thư đột nhiên rời khỏi trận đấu, mọi người lại tỏ vẻ kì quái như vậy, ta ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao lại thế? Hình như nàng xếp thứ ba mà, đang êm đẹp sao lại bỏ thi?

Bọn họ bảy miệng tám lời nói cho ta biết, thì ra có người phát huy tinh thần bới phân, phơi bày chuyện năm trước vị tiểu thư này bị gia đình vị hôn phu từ hôn. Lý do từ hôn càng thêm đáng sợ, nghe nói là vì phẩm hạnh không tốt, bị vị hôn phu bắt gian tại trận.

Được rồi, tin này truyền ra ngoài, cả thành xôn xao. Chư tiểu thư đành phải hốt hoảng cúi đầu cảm ơn, cúp đuôi xám xịt chạy mất dạng. Nghe nói đến trong phủ cũng chẳng thấy tăm hơi của nàng.

Vị tiểu thư đáng thương, đã phải trải qua chuyện bị hôn phu từ hôn, vốn chỉ mong vào cuộc thi này để tăng chút giá trị bản thân. Thôi xong rồi, xem như thanh danh hoàn toàn mất sạch, về sau ít nhất cũng khó mà lấy được ai ở kinh thành này.

Ta nghe xong mà thầm kinh hãi. Xem ra cuộc thi tài nữ này chính là chốn thị phi rồi. Người trên muốn đẩy ngã người dưới mình, người dưới nữa lại càng muốn đẩy người ở trên xuống, đi khắp nơi hỏi thăm cái gọi là “tin đồn”. Kể từ đó, đủ cả loại “tin đồn” sẽ bay đầy trời, hư hư thực thực, thật giả khó phân biệt. Một cô nương, một khi đã tham gia trận đấu này, từ đây muốn sống an bình cũng khó, chuyện riêng tư gì cũng bị đào bới ra.

Nhưng chuyện bị người từ hôn như Chư tiểu thư lại là chuyện có thật nên cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải bỏ đi cho xong, nếu không nàng sẽ còn bị tổn thương nhiều hơn nữa.

Liên hệ đến bản thân, giờ ta cũng có một tin đồn rất đáng sợ. Chuyện ở trên thuyền một đêm cùng Vương Hiến Chi, nếu bị người đồn ra ngoài sẽ chấn động toàn thành. Đến lúc đó, danh dự ta coi như xong.

Ta giật mình, vì sao đến giờ ta còn ở trên danh sách, chuyện đó còn không bị người đào bới ra. So ra, ta còn chói mắt hơn các vị tiểu thư gia thế khác, càng khiến người ta chướng mắt hơn.

Ta chẳng qua chỉ là một cô nhi nghèo khó, nghề nghiệp là nha hoàn, gia nghiệp thì trên không một mảnh ngói, dưới chẳng được tấc đất. Nói về tài năng, chẳng qua cũng biết được vài chữ, ngâm được vài bài thơ. Nếu như vậy cũng coi là tài nữ thì chỉ e “tài nữ” trên đời còn nhiều hơn cá lớn dưới sông.

Ta đã hoảng sợ không đủ tự tin, vậy mà còn có người tỏ vẻ thần bí, mặt mày hớn hở như thể đang nắm giữ tin tức độc nhất vô nhị, nói cho ta biết:

- Si tam tiểu thư sẽ quyết định thi đấu.

Nói xong, sợ mọi người không tin, còn bổ sung thêm một câu:

- Tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy, là hạ nhân trong phủ truyền ra.

Ta cả kinh, vội hỏi:

- Là Đạo Mậu tiểu thư sao?

- Hình như là thế. Dù sao chính là tam tiểu thư trong phủ, về phần khuê danh cô nương người ta, ta cũng ngại hỏi.

Người nọ cười cười.

Lúc này, có người lại đưa ra nghi vấn:

- Trận đấu đã tiến hành lâu như vậy, danh sách đã treo được nửa tháng, còn có thể báo danh dự thi sao?

Lập tức có người nhiệt tình bước ra tiến hành xóa nạn mù chữ cho hắn:

- Vòng đấu loại hết hạn trong vòng một tháng, chỉ cần báo danh trong vòng một tháng này, cho dù là ngày cuối cùng cũng vẫn chẳng sao.

Ta lại hỏi thêm một câu:

- Giờ tiểu thư mới báo danh dự thi, không phải là sẽ chịu thiệt sao? Người khác đều đã lên bảng được nửa tháng rồi.

Ta cũng không biết giờ ta được bao nhiêu phiếu, trước khi ốm có hơn 600 phiếu, giờ chắc chắn sẽ nhiều hơn. Tiểu thư bắt đầu chạy sau khi người khác đã chạy được nửa đường, ngay từ đầu đã là “thua ở xuất phát điểm” rồi.

Ta vừa nói xong, một đám người nhìn ta lắc lắc đầu, ý chính là: “Ngươi quá ngây thơ!”

Bọn họ nói cho ta biết:

- Cái này ngươi không cần lo lắng cho nàng. Nàng xuất thân như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người làm việc cho nàng, người bầu cho nàng rất nhanh sẽ tăng vọt. Ngươi vẫn nên tự lo cho bản thân đi. Nếu không tin, vài ngày nữa ngươi nhìn xem, chắc chắn nàng sẽ xếp trên ngươi, lại biến ngươi về vị trí thứ sáu.

Ta cười cười, thoải mái đáp:

- Thứ sáu thì thứ sau, ta là nữ tử bình dân, có thể chiếm vị trí thứ sáu đã là quá bất ngờ, quá vinh hạnh rồi.

- Sao ngươi có thể nghĩ như vậy?

Một cô nương kích động nói:

- Ngươi là đại biểu cho dân chúng như chúng ta đi thi! Trước giờ đều là đám tiểu thư quý tộc chiếm bảng tài nữ, nữ tử bình dân muốn vào danh sách hai mươi còn khó. Giờ ngươi đã vào được danh sách mười người đứng đầu, có cơ hội vào hoàng cung yết kiến Hoàng hậu, để Hoàng hậu tự mình tuyển chọn, đây là vinh dự lớn lao, ngươi nhất định phải đứng vững đó!

- Nhất định phải đứng vững!

- Nhất định phải đứng vững!

- Ừm, ta đứng vững!

Trong nhiều tiếng “đứng vững” như vậy, ta chỉ đành “đứng vững”. Nhưng các vị hương thân, xin hỏi ta sao dám chắc chắn?

Ta cười khổ lắc lắc đầu.

Mà bọn họ, sau khi cổ vũ ta một hồi rồi lại bắt đầu bàn tán về những tài nữ khác.

Ta đang định nhắm mắt dưỡng thần, một vị đại thúc ngồi bên cạnh ta đột nhiên quay đầu, nói với ta đầy thấm thía:

- Cô nương, nghe nói cha mẹ ngươi đều qua đời, ta mới nói với ngươi lời này. Ngươi là cô nương nhà lành, chỉ nên ở nhà thêu thùa may vá, chờ lập gia đình. Tham gia cuộc thi tuyển chọn tài nữ kia, cả ngày bị người xoi mói, rất đáng sợ.

Hắn tỏ vẻ trưởng bối “dạy bảo” ta nhưng bởi vì ta là người được mọi người chú ý, ai nói gì với ta mọi người cũng đều chú ý lắng nghe. Giờ hay rồi, đại thúc đã chọc giận rất nhiều người.

Hắn còn chưa nói xong đã bị biết bao ánh mắt khinh bỉ quét qua.

Cho xin đi, thế này cũng quá quê mùa rồi. Giờ còn nghi ngờ thẩm mỹ của mọi người, thế chẳng phải là tự tìm khổ sao?

Lập tức, có mấy người vẻ mặt khó chịu nhảy ra nói:

- Đồng hương à, nơi này không phải chốn sơn cốc nhà ngươi, đây là kinh thành, kinh thành, biết chưa? Cuộc thi này ba năm mới tổ chức một lần, rất trọng đại, mục đích chọn ra mỹ nữ kiêm tài nữa. Mấy lời của ngươi về nhà hãy nói, trăm ngàn lần đừng nói ở trong thành, đó mới là chết người đó.

Đại thúc quê mùa ngạc nhiên, lại có người nói với hắn:

- Chờ đến trận chung kết cuối cùng ngươi lại đến kinh thành mà xem, lúc đó ngươi sẽ biết cuộc thi tài nữ có sức ảnh hưởng cỡ nào. Trận chung kết diễn ra, nhà nhà đều đóng cửa, mọi người đều chạy tới các cửa cung để chờ nghe tin mới nhất. Hôm đó, toàn bộ Cấm vệ quân sẽ đều phải ra ngoài duy trì trật tự, bảo đảm an toàn cho hoàng cung, tránh để có người nhân cơ hội gây sự.

Thế như đại thúc quê mùa cũng là người cứng rắn, còn mặt đỏ tai hồng cãi:

- Ta vừa mở miệng các ngươi đã nói ta quê mùa, mà ta thực sự cảm thấy, nữ tử vẫn nên giữ khuôn phép, ở nhà không nên xuất đầu lộ diện mới là tốt. Tham gia thi tài nữ gì chứ, khuê danh ngày nào cũng để người ta gọi, ngày nào cũng bị bàn tán, dị nghị, một cô nương như vậy, về sau còn ai thèm lấy.

Nói tới đây, quay đầu nhìn ta một cái rồi bồi thêm một câu:

- Cô nương, không phải ta nói ngươi đâu nhé.

Lúc này, ánh mắt mọi người không chỉ là khinh bỉ mà còn cả tức giận. Nhất là những người ủng hộ ta, lập tức nã pháo:

- Đúng là đồ cổ lỗ sĩ, chuyện bé xé ra to, chưa biết gì đã nói.

- Một chữ, quê!

- Hai chữ, quê mùa!

- Ba chữ, quá quê mùa!

- Bốn chữ, thực sự quê mùa!

Đại thúc hoàn toàn ngây người, không hiểu bản thân sai ở đâu. Rõ ràng hắn có lòng tốt mới khuyên ta mà.

Một thư sinh yếu ớt thấy ta bị đại thúc nói mà xấu hổ, rất thương tiếng, lại đứng lên nói:

- Vị đại thúc nhà quê này, ta đọc sách thánh hiền nửa đời, tuy rằng Khổng Tử có nói: “Quân tử không nói lỗi lầm của người” nhưng hôm nay ta vẫn không nhịn được muốn nói với ngươi, tư tưởng của ngươi thực sự rất cổ lỗ sĩ, rất lạc hậu. Ngươi cũng không tính là già, mới chỉ vào hàng đại thúc thôi, ngươi phải học tập nhiều kiến thức mới, tiếp nhận nhiều tư tưởng mới, đừng bảo thủ mới có thể tiến bộ, ngươi hiểu chưa.

Nói xong, lắc đầu thở dài nói:

- Quê mùa, quê mùa, quá quê mùa!

Mọi người ào ào đế vào:

- Quê mùa, quê mùa.

Nhất thời, trong khoang thuyền, khắp nơi đều là “quê mùa”.

Vị đại thúc kia bị mọi người nhất trí khinh bỉ, cuối cùng hổ thẹn cúi đầu, ngồi rụt vào một góc thuyền, không dám ho he thêm một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play