Hơn mười ngày sau, cuối cùng có thể bắt đầu đi làm.
Sáng ngủ dậy, nhìn vào trong gương, cẩn thận chải chuốt lại dung nhan. Bị bệnh một hồi, mấy hôm trước vẫn mê man, ít ăn uống, sau đó cũng chỉ ăn cháo loãng dưa muối, cho nên quả thực gầy đi rất nhiều, cằm nhọn ra.
Tuy nói nữ nhân thanh tú một chút thì đẹp nhưng ta thế này dường như rất gầy, cái gọi là tốt quá hóa dở, xem ra sau này phải cố gắng ăn nhiều, để cơ thể khá hơn.
Cho dù không phải vì đẹp thì cũng phải cố gắng để bản thân được khỏe mạnh một chút, nếu không, bảo Đào Căn phải dựa vào ai?
Điều duy nhất khiến ta cảm thấy may mắn là, tóc của ta cũng không rụng quá nhiều. Đương nhiên chủ yếu là vì tóc ta vốn dầy, bị bệnh rụng đi một ít, giờ trông lại khá vừa vặn.
Lúc trước mẫu thân chải đầu cho ta, luôn thích tự biên tự diễn: “Nữ nhi của ta thật giống ta, có mái tóc đẹp nhất trên đời, vừa đen vừa bóng lại vừa dày, búi thế nào cũng đều đẹp.”
Ta thường cười đùa người: “Mẫu thân, rốt cuộc là người khen bản thân hay khen nữ nhi đây. Trên đời tốt nhất chỉ có một, không thể nào cả hai mẹ con ta đều là nhất được”.
Mẫu thân cười nói: “Hai mẹ con ta đều cùng là thứ nhất, không được sao”.
Nếu phụ thân ngồi bên cạnh, lập tức sẽ khen một câu: “Được, được được. Đương nhiên là được, nương tử và nữ nhi của ta vốn là hai người xinh đẹp nhất trên đời”.
Cuối cùng có tỏ vẻ nho nhã ngâm hai câu thơ: “Lục vân địa ủy vô nhân oản, tố diện triêu thiên ngã tự liên”
Từ sau khi mẫu thân lấy phụ thân đã bị phụ thân cứng rắn nhận làm đệ tử, ngày ngày tay cầm tay dạy người đọc sách, viết chữ, ngâm thơ. Nhiều năm qua đi, trong bụng cũng coi như có đôi giọt mực. Lúc ấy lại nhìn phụ thân qua gương rồi cười nói: “Không phải chàng mong thiếp cũng đọc: “Túc tích bất sơ đầu, ti phát phi lưỡng kiên. Uyên thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên?”
(Câu trên đại loại là tóc xanh ủ rũ không người búi, mặt mộc gặp quân mà ta xót xa. Câu mẹ Đào Diệp đáp là: Ngủ đêm không búi tóc, tóc xõa dài bên vai, uyển chuyển xòa xuống gối, sao có thể không thương?”)
Ánh mắt bọn họ dây dưa qua gương, trong gương ngoài gương đúng là lửa bắn tung tóe. Mỗi khi đến đoạn này, ta sẽ chạy trốn ra ngoài, vừa chạy vừa la hét: “Thật quá đáng, cũng không phân biệt đang ở đâu nữa”.
Nhớ lại lúc trước từng có người thương tiếc mẫu thân ta, nói người xinh đẹp như vậy lại chỉ lấy một tên hủ nho, cả đời nghèo khổ. Nhưng trong mắt ta là cảnh cha mẹ ân ái cả một đời, nhà dù chẳng giàu có nhưng luôn tràn ngập tiếng cười.
Cho dù là cuộc sống nghèo khó nhưng mẫu thân vẫn chú ý giữ gìn. Nhớ lúc đó trong nhà từng nuôi một con dê núi, sáng sớm ngủ dậy chuyện đầu tiên mẫu thân làm chính là lấy bình sữa dê đặt ở cửa sổ từ đêm trước vào, lấy váng sữa dê bôi mặt. Trước khi bôi còn đốt một nén nhang, đốt rồi mới lấy váng sữa.
Bởi vì giữ gìn cẩn thận, da của người rất đẹp.
Người cũng rất yêu quý mái tóc, mỗi lần nghe được có bí quyết dưỡng tóc gì đó người đều nghĩ cách làm theo, đầu tiên là thử dùng cho bản thân. Nếu thực sự tốt thì mới cho ta dùng theo.
Về mĩ mạo, mẫu thân thường nói một câu: Không phụ trời xanh, không phụ song thân.
Ý chính là, dung mạo là ông trời và cha mẹ ban tặng, phải biết quý trọng mới được.
Sau khi mẫu thân ta qua đời, ta cắt đi một đoạn mái tóc dài ngang gối của mình, đặt trong lòng mẫu thân, an táng với người. Còn lại cũng vẫn đủ để búi tóc theo kiểu phổ biến. Đáng tiếc, ta đã cô phụ sự dạy dỗ của mẫu thân, không khéo trang điểm. Bởi vì ta khá bận, sáng ra đã bận rồi, cho nên thường chỉ búi tóc thành kiểu đơn giản nhất.
Hơn nữa, quan niệm của ta cũng không giống mẫu thân. Ta vẫn không tiếp thu được chân lý “Ba phần người đẹp bảy phần điểm trang”. Đây là lời cổ vũ nữ nhân tích cực trang điểm cũng chỉ phù hợp với những nữ nhân vừa khéo đẹp được khoảng 2,3 phần. Mỹ nhân thực sự thì nên tự nhiên, không cần trang điểm nhiều. Cho dù là xú nữ cũng tốt nhất nên giản dị một chút. Càng trang điểm chỉ càng chói mắt.
Nhưng giờ nghĩ lại lời mẫu thân, ta thật xấu hổ. Dù trước mặt nhiều người ta vẫn luôn khiêm tốn nhưng thực ra vẫn tự coi bản thân là mỹ nữ chân chính. Nhưng giờ nhìn lại gương, chẳng qua bị ốm một trận mà đã khiến ta gầy yếu, tiều tụy đi, dung nhan lập tức giảm đi ba phần. Nếu lại không trang điểm thì có thể nhìn sao? Cái dạng này mà còn đi thi tài nữ thực chất là thi mỹ nữ gì đó, đúng là quá mất mặt.
Đã tự giác thế này, lần đầu tiên ta cẩn thận trang điểm. Ta đoán, ta đến muộn Vệ phu nhân cũng không quá giận nhưng nếu ta biến bản thân thành xấu xí thì bà mới cáu. Bà đã nhận lời người ta, muốn nâng đỡ ta thành ngôi sao trong danh sách tài nữ mà.
Mọi thứ đều chuẩn bị xong, ta nhìn lại bản thân. Ừm, quả nhiên người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, trang điểm và không trang điểm hoàn toàn khác nhau.
Ta nhìn gương rồi tự hỏi bản thân: Ta có phải là mỹ nhân không?
Vấn đề này không hỏi không sao, thực sự tự vấn lại mới phát hiện bản thân không thể tự trả lời. Con người luôn khó có thể khách quan đánh giá diện mạo của mình, không thể tự chấm điểm cho mình được. Ta đã thấy một số nữ nhân rất đẹp lại không tự tin, cũng từng thấy một số người dưa vẹo táo nứt lại cảm thấy mình rất đẹp. Hoặc là ta chính là loại thứ hai cũng chưa biết chừng.
Dù sao, về sau phải nghe lời mẫu thân dạy bảo: Không phụ trời xanh, không phụ song thân. Mỗi ngày đều phải trang điểm cẩn thận. Về phần rốt cuộc có đẹp hay không thì không cần nghĩ. Đẹp cũng được, không đẹp cũng được, cố hết sức là được.
Trước khi ra cửa, quay đầu nhìn thoáng qua phòng Hồ đại nương, vốn định nghiến răng mà qua nhưng đúng là vẫn không nhịn được, đi về phía trước vài bước lại quay đầu lại.
Còn chưa vào nhà, Hồ đại nương đã bế Đào Căn ra.
Ta vội đứng lại, chỉ đứng từ xa nhìn Đào Căn. Đào Căn vừa thấy ta, lập tức mỉm cười, má lúm đồng tiền trông thật đáng yêu.
Mắt ta hơi ướt, khẽ gọi một tiếng: “Muội muội”, sau đó mũi cay cay, lại khóc không thành tiếng.
Mới mười ngày thôi, thỉnh thoảng Hồ đại nương còn bế nó qua đứng ở cửa từ xa nhìn ta vài lần. Nhưng giờ gặp lại, như thể đã qua một lần sinh ly tử biệt.
Muội muội vừa cười vừa vươn bàn tay nhỏ bé về phía ta, ta hoảng hốt nói:
- Đại nương, con bé muốn con bế sao? Nó biết vươn tay từ khi nào?
Hồ đại nương nói:
- Cũng mới đây thôi. Chắc đã lâu rồi không thấy ngươi, nó đột nhiên mới học được vươn tay đòi bế, lúc trước đâu có biết.
Ta lặng lẽ lau nước mắt.
Hồ đại nương đi về phía ta nói:
- Vậy con bế nó đi, không sao đâu, bệnh của con cũng khá lên rồi mà, sẽ không lây bệnh.
Ta cười, vội lui ra sau, miệng can:
- Vẫn không nên đâu, đại nương mau bế con bé vào đi. Cẩn thận không thừa, con đã nhịn được 10 ngày rồi, sẽ cố nhịn thêm hai ngày nữa. Muội muội còn bé quá, sức đề kháng kém, còn dễ lây bệnh hơn người lớn.
Hồ đại nương thấy ta lui về phía sau, cũng đành dừng lại.
Ta cảm ơn Hồ đại nương một hồi, sau đó hỏi bà:
- Sao hôm nay dậy sớm vậy?
Hồ đại nương nói:
- Mấy hôm nay đều thế, tiểu nha đầu không gặp ngươi, không biết có phải có cảm ứng không mà cũng không chịu nằm yên. Tối ngủ muộn mà sáng lại dậy từ sớm.
Ta áy náy nói:
- Thời gian qua con bị bệnh khiến nhà đại nương cũng vất vả rồi, Đào Căn giờ sắp thành con của đại nương rồi.
Hồ đại nương cười nói:
- Ta thích như vậy lắm, cả đời ta chẳng sinh được một đứa con gái, vẫn rất tiếc nuối. Giờ có con và Đào Căn, ta vui lắm.
Hồ đại nương là người thông minh, đại khái bà cũng nhìn ra ta và Hồ nhị ca không có khả năng phát triển thêm. Cho nên bà nói vậy khiến ta có cảm giác đang tự tìm đường lui cho mình, đến lúc đó cũng tiện xuống thang.
Vừa cảm kích lại vừa áy náy, suýt nữa ta đã nói: “Vậy không bằng con và Đào Căn gọi đại nương là nghĩa mẫu đi?”
Nói đến bên miệng, may mà dừng lại đúng lúc.
Nói như vậy, sợ Hồ nhị ca lại có suy nghĩ trong lòng, tưởng rằng Vương Hiến Chi vừa đến thăm ta ta đã vội phủi sạch quan hệ với huynh ấy. Thứ hai, ta vốn không có thiện cảm với việc nhận nghĩa mẫu linh tinh gì đó, cũng không biết vì sao.
Từ biệt muội muội và Hồ đại nương, đi về bến đò. Dọc đường đi lại có rất nhiều người chào hỏi ta. Càng đến gần bến đò, người hỏi han càng nhiều. Ai nấy đều cười cười nói:
- Đào Diệp cô nương, đã lâu không gặp.
Có người còn giải thích hộ ta:
- Đào Diệp cô nương bị bệnh, mấy hôm nay đều ở nhà tĩnh dưỡng.
Mọi người lập tức hỏi là bệnh gì, lời nói quan tâm, an ủi không dứt bên tai.
Ta đúng là được chiều mà sợ: Từ khi nào ta đã trở thành người nổi tiếng thế này? Mấy ngày không ra khỏi nhà, dường như toàn thành đều biết ta, đều tỏ vẻ quan tâm an ủi.
Khoa trương nhất vẫn là lúc lên thuyền, ta vừa xuất hiện, người trong khoang thuyền lập tức chạy ra, vô số cánh tay chìa ra với ta. Cuối cùng, vẫn là lão Mai đứng ra nói:
- Mọi người tránh ra chút nào, đều dồn về đây thì Đào Diệp cô nương lên thuyền thế nào đây?
Đám người lập tức lùi về phía sau, sau đó lại cùng ta đi vào khoang thuyền.
Còn chưa ngồi vững, lại có người nhắn tin tình báo cho ta:
- Đào Diệp cô nương, cô nương biết không? Giờ cô nương đứng thứ năm rồi đó.
Không phải chứ, bị bệnh mười ngày, mặt cũng không lộ mà ta lại có thể leo lên một bậc?
Một người khác phụ trách việc giải thích cụ thể:
- Nhưng tranh giành rất gay gắt với cô nương Tư Đồ Văn Anh, thứ tự không ngừng thay đổi, lúc thì cô nương thứ năm, lúc thì nàng đừng thứ năm.
- Nếu ta và Tư Đồ Văn Anh đều lên thì là ai bị tụt hạng? Ta buồn bực hỏi.
- Thì ra Đào Diệp cô nương thực sự không biết gì. Chư tiểu thư đã rời khỏi cuộc thi rồi.
Bỏ thi thì thôi nhưng vì sao lúc mọi người nói đến tin này, một đám người đều như quái vật, mắt nhướng mày dương, như đang rất hưng phấn?
Ta đột nhiên thấy lạnh người. Nguy rồi, không phải bệnh thương hàn còn chưa khỏi hẳn, giờ lại tái phát chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT