Trịnh Hàn tìm tới Sử Kiến Nghiệp tuyệt đối là có mục đích, nhưng sự xuất hiện của y khiến Sử Kiến Nghiệp do dự cùng bàng hoàng, cứ muốn như vậy mà quên đi, lại cảm thấy bản thân thật oan uổng.

Không có việc gì cậu sẽ lại suy nghĩ chuyện này, nghĩ nghĩ rồi lại có chút ngẩn ngơ, đi tới tủ lạnh lấy này nọ, đứng trước cửa tủ lạnh lại bắt đầu ngơ ngác, Hành tới lấy đồ bị cậu cản đường, lại thấy cậu rõ ràng là không tập trung, mắng.

“Ngu ngốc!”

“Tôi nghĩ không ra một chuyện? Tôi hỏi anh này Hành đại ca, nếu có người hại anh, nhưng y hiện tại lại trở về giải thích với anh, anh có tha thứ cho y không?”

Hành mở tủ lạnh lấy bia uống. Sử Kiến Nghiệp đột nhiên hỏi.

“Hại tôi? Dám hại tôi đều đã chết, cậu nhớ cho kỹ người nọ dám hại cậu một lần thì sẽ dám hại cậu lần thứ hai, biết rõ hại cậu lại dám trở về giải thích với cậu, nhất định là có mưu đồ, không phải khi không lại chạm vào tay cậu, chính là trong tay cậu có thứ y muốn hoặc thứ chưa lấy được.”

“Sao trong miệng mấy anh toàn lời nói tiêu cực không thế?”

“Cái này gọi là kinh nghiệm giang hồ, tôi không phụ trách giải thích vấn đề này, tìm lão đại hỏi đi.”

“Hành có chuyện gì không giải quyết được lại đẩy cho lão đại vậy?”

Lôi đi tới.

“Thỏ con đang chìm trong mong lung. Hỏi tôi nếu có người hại anh, nhưng y hiện tại lại trở về giải thích với anh, anh có tha thứ cho y không? Vấn đề ngu ngốc.”

“Thỏ con có chuyện gì muốn nói với tôi không?”

Cư Ứng Phong ngồi trên ghế sa lon không xa nghe thấy có chỗ không thích hợp.

Sử Kiến Nghiệp đi qua, ngồi bên cạnh hắn.

“Anh họ Trịnh Hàn của Điền Vân đã trở lại, y đi tìm tôi, hy vọng tôi có thể tha thứ cho y, còn bồi thường cho tôi năm vạn.”

“Y nói gì?”

“Y nói y biết sai rồi, tôi cũng nghĩ qua, hiện tại tố cáo y cũng đã không còn ý nghĩa gì, nếu vì chuyện kia thì tôi cũng đã bị đi tù, không cần thiết lại thêm một người nữa bị.”

Cư Ứng Phong đột nhiên đem đầu cậu kéo vào trong lòng, xoa xoa nhẹ nhàng.

“Thỏ con đáng yêu, cậu xem rồi tự lo liệu đi, hạ quyết tâm rồi thì không cần phải do dự tới do dự lui.”

Hành không xác định được phải nhìn lão đại của mình một chút, lão đại thật sự buông tay cho Thỏ con tự sinh tự diệt? Đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ cười âm hiểm của lão đại, liền biết quả nhiên không đơn giản như vậy.

Sử Kiến Nghiệp ngẩng đầu, gật một cái.

“Ừm, anh nói đúng, nếu đã muốn tha thứ cho người ta, sẽ không cần phải suy nghĩ gì thêm nữa.”

Sử Kiến Nghiệp bày tỏ thái độ, lại rước lấy một câu của Hành.

“Ngu!”

Mọi chuyện rất đúng dịp, Hình Hiếu An vài ngày sau đem một công ty thương mại trị giá hai chục triệu cho Sử Kiến Nghiệp, cổ phiếu hoạt động trong tay ông là một nghìn vạn, mặt khác muốn Sử Kiến Nghiệp tự xoay sở, lúc này Trịnh Hàn đột nhiên nói đã tự bán đi bất động sản cùng xe của y được hai trăm vạn muốn cùng cậu hợp tác. Ở tình huống không có lý do gì để cự tuyệt, cậu đáp ứng.

Về nhà tùy tiện nói việc này cho Cư Ứng Phong. Cư Ứng Phong ngay cả đầu cũng không nâng lên, chẳng có biểu hiện gì, Sử Kiến Nghiệp đi vào nhà bếp nấu cơm, Cư Ứng Phong cúi đầu nhìn tờ báo nói với Lôi.

“Ngày mai đưa Chồn Bạc tới gặp tao.”

“Lão đại, Chồn Bạc nhúng tay vào, tiền trong tay Thỏ Con không phải sẽ bị lừa đi hết sao.”

“Lúc này tao muốn mượn Chồn Bạc xem thử, nhìn xem kỹ xảo của Trịnh Hàn như thế nào. Chồn Bạc sẽ có thể sử dụng y không.”

Chồn Bạc, tội phạm lừa đảo quốc tế cấp A, cao minh ở chỗ, lừa bạn tiền nhưng lại không để bạn bắt được nhược điểm, còn không thể tố cáo hắn, rất nhiều án tử đều từ hắn mà ra, nhìn qua thì chỉ như bạn cam tâm tình nguyện dâng tiền cho hắn ta, giấy trắng mực đen, hắn chỉ thất bại một lần, bị bắt ở tòa án quốc tế, Cư Ứng Phong đưa hắn ra ngoài, giúp hắn giải phẫu thay đổi gương mặt. Chồn Bạc lừa đảo có nguyên tắc riêng của hắn, lừa đảo không phải gian thương thì chính là quan tham, hơn nữa một người chỉ lừa một lần khiến cho bạn táng gia bại sản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play