Thuộc hạ của Cư Ứng Phong có vẻ ngoài giống hắn, người ngoài nhìn vào hoàn toàn không nhận ra họ là phần tử xã hội đen.

Hình Hiếu An nhận được mệnh lệnh của lão đại, giúp đỡ Sử Kiến Nghiệp diễn trò. Khiến Điền Vân càng thêm tin tưởng Hình Hiếu An có ý định sau này sẽ đem công ty giao cho Sử Kiến Nghiệp.

Trên thực tế công ty đó là của Cư Ứng Phong, Sử Kiến Nghiệp vừa vào đã có một vị trí tốt, người ngoài nhìn vào cậu, cũng cho là cậu có quan hệ gì đó với Cư Ứng Phong mới được an bài như vậy.

Sử Kiến Nghiệp cũng không rõ Cư Ứng Phong vì cái gì giúp cậu giữ gìn mặt mũi trước mặt Điền Vân, cậu cũng không có hỏi, ít nhất hắn không hạn chế mình cùng bạn gái kết giao, cũng coi như cho cậu một ít tự do.

Gần đây bọn Cư Ứng Phong bận nhiều việc, có lúc Sử Kiến Nghiệp không thể không dẫn theo con Thỏ đi làm. Sử Kiến Nghiệp thực ra đi làm rất nghiêm túc, mặc kệ người khác nói như thế nào, cậu cảm thấy bản thân dùng những đồng tiền tự mình làm ra thì tâm lý cũng thoải mái hơn. Cư Ứng Phong cho cậu mấy tờ ngân phiếu, phía trên có nhiều tiền cậu cũng biết, thế nhưng cậu cầm trong tay lại thấy vô dụng.

Qua hai tháng Điền Vân đột nhiên tìm đến cậu, nói có người muốn gặp cậu. Sử Kiến Nghiệp đi tới, thấy người bên cạnh cô ta là anh họ cô ta Trịnh Hàn, Sử Kiến Nghiệp không nghĩ tới y đã hại cậu như vậy lại còn dám ra gặp cậu.

Sử Kiến Nghiệp chất vấn sự việc kia, người nọ nói y cũng là người bị hại, bên xuất hàng cầm tiền lại không giao hàng, y cũng không thể nào giao, làm không tốt sẽ bị vào tù, vì sợ hãi nên trốn đi vài ngày, ai ngờ lại hại cậu vào tù.

Trịnh Hàn cầm năm vạn đưa cho Sử Kiến Nghiệp, nói so với những thứ cậu mất đi thì nhiêu đây chẳng là bao, bồi thường chẳng được một phần. Nhưng đây là tất cả số tiền y xuất ngoại lao động hơn một năm nay có được, cũng chỉ có thế. Y vừa đi đã hại cậu thành như vậy, y nói biết vậy đi đã không đi, y nguyện ý đi đền tội, đương nhiên, làm Sử Kiến Nghiệp không bị liên lụy cũng rất khó, nhiều nhất là náo loạn một trận rồi y cũng bị tán gia bại sản, y nói mình biết Sử Kiến Nghiệp không phải loại người tổn nhân bất lợi kỷ*, cho nên cậu sẽ không nhất định khiến y vào tù, vân vân..

*tổn nhân bất lợi kỷ: Hại người không lợi mình

Sử Kiến Nghiệp đã từng nghĩ rất nhiều về tình huống sau khi gặp lại Trịnh Hàn, rửa sạch oan khuất của bản thân, có thể cầm lại sản nghiệp của tổ tiên. Thế nhưng khi gặp y cậu lại do dự, Trịnh Hàn nói cũng đúng, cậu là vì vụ đó mà bị phạt, bây giờ còn có nửa năm án treo, cho dù tố giác Trịnh Hàn, nhưng bản thân cậu cũng có trách nhiệm trong vụ đó, sợ vẫn liên quan phần lớn, vậy một năm tù trong tù của cậu coi như phí. Hơn nữa nghe ý tứ của y có lẽ y cũng thật sự là bị hại, nếu thật sự vào tù thì y chẳng phải cũng giống cậu là bị oan sao?

Sử Kiến Nghiệp về nhà, an ủi bản thân coi như hết, vì chuyện này bản thân cậu đã phải trả giá rất nhiều, không cần phải liên lụy thêm một người nữa, nói chứ nếu y nói dối, thật sự cầm tiền bỏ chạy, y căn bản không cần phải trở về cùng cậu nói rõ, lại còn cho cậu năm vạn.

Sử Kiến Nghiệp không biết là, cậu mới đi khỏi, Điền Vân liền dẫn tên đàn ông kia về nhà cô ta ‘mây mưa’, trước khi đi tên đàn ông đó còn cho Điền Vân mười vạn, còn có một chiếc xe nhỏ.

Trịnh Hàn vừa ra khỏi cửa Điền Vân liền hỏi.

“Anh chừng nào thì cưới em?”

Trịnh Hàn xoay người đưa lưng về phía Điền Vân lộ ra biểu tình ghê tởm.

“Sử Kiến Nghiệp không phải rất có tiền sao? Hắn có một người chú rất giàu có, chuyện này tôi không hỏi cô cũng không nói cho tôi biết?”

“Sao có thể a. Em trước tiên phải đi xác nhận một chút mà, xác nhận xong rồi không phải liền nói cho anh sao?”

Trong lòng Điền Vân thầm nghĩ, nếu không lần trước gặp Hình Hiếu An kia, lão ta chướng mắt cô, đối với cô cùng Sử Kiến Nghiệp cũng không thực đồng ý, cô mới sẽ không đem con heo béo tốt cùng người khác chia sẽ. Cô biết nếu Hình Hiếu An thật sự không đồng ý quan hệ của cô cùng Sử Kiến Nghiệp, dựa vào ý thức trách nhiệm cùng một chút khí khái nam nhân của Sử Kiến Nghiệp, hắn sẽ cùng Hình Hiếu An cắt đứt quan hệ rồi cưới cô, nhưng cô cần gì ở một tên đàn ông không có tiền không có nhà? Cô cũng biết Trịnh Hàn là loại đàn ông không đáng tin, nhưng là y so với Sử Kiến Nghiệp chơi đùa hay bỏ đi đều nhanh chóng. Ít nhất cô là biết, y cầm lấy năm trăm vạn kia mua biệt thự, mua siêu xe, còn mở mấy cửa hàng ở mặt tiền đường. Mà cho cô mấy thứ tốt này cũng là vì cô ‘góp cổ phần’ trong công ty.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play