Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Lâm Uyên, Vũ Yên

Mấy ngày nay, có lẽ do sắp tới ngày sinh nên thai đạp Nhược Thủy rất lợi hại. Mỗi ngày, phần lớn thời gian chỉ có thể nằm ở trên giường, Tiểu Linh thấy thế thì rất lo lắng, luôn ở bên cạnh y, lúc thì giúp y lau mồ hôi, lúc khác lại xoa bóp cho y. Hạo Thiên cũng cảm thấy lo lắng, bèn ghé vào bên giường, nói chuyện với Nhược Thủy, “Nhược Thủy, ngươi có khỏe không, có cần ta kêu thái y tới không?”

Nhược Thủy chỉ lắc lắc đầu, nhìn bộ dáng Tiểu Linh đang bận rộn.

Hạo Thiên thấy thế liền hỏi, “Có muốn ta tìm một người khác tới chiếu cố ngươi hay không, nhìn bộ dáng của Tiểu Linh thế kia xem chừng là rất mệt rồi đó.”

Tiểu Linh một bên xoa bóp cho Nhược Thủy một bên lên tiếng, “Không cần, mình ta cũng đối phó được, nhiều người quá lại đâm phiền phức ra. Điện hạ nếu muốn giúp một tay thì xây trong viện một cái phòng bếp để ta vừa đỡ phải chạy tới trù phòng lại vừa có thể làm cho nương nương vài canh để lót dạ.”

Chút chuyện nhỏ ấy tất nhiên là không làm khó được Hạo Thiên, chỉ qua hai ngày là một cái phòng bếp nhỏ đã được xây xong.

Hạo Thiên uống bát canh mà Tiểu Linh làm, nhịn không được khen ngợi một câu, “Tiểu Linh à, thực sự là một đầu bếp đại tài, Nhược Thủy có ngươi bên cạnh đúng là rất có phúc.”

Nhược Thủy mấy ngày nay vẫn luôn không ăn ngon nhưng nếu như đó là canh mà đích thân Tiểu Linh làm thì nhất định phải uống. Nhưng Nhược Thủy vừa uống xong một chén thì dạ dày lại cuồn cuộn, không thể làm gì khác hơn là tựa ở mép giường, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Tiểu Linh biết y đang cố kìm nén, tâm không khỏi thấy cảm động, bèn đi qua đó, nhẹ nhàng giúp y xoa xoa lưng.

Một tháng sau, Nhược Thủy trải qua quá trình vật lộn suốt một ngày một đêm thì sinh ra một bé gái. Hài tử lần trước vừa sinh ra đã bị ôm đi nên lúc này mới có thể nhìn rõ ràng xem rốt cục một đứa trẻ sơ sinh thì có hình dáng như thế nào nhưng nhìn rồi thì Hạo Thiên lại có chút thất vọng, không khỏi hỏi tiểu Linh, “Tiểu Linh, đứa nhỏ này sao giống khỉ vậy, thật là xấu.”

Tiể Linh đắp chăn cho Nhược Thủy thật là cẩn thận xong mới ôm lấy hài tử, đáp, “Đứa nhỏ nào mới sinh ra cũng đều như vậy hết, bất quá mấy ngày sau là sẽ dễ nhìn hơn.”

Hạo Thiên đã hiểu rồi liền gật gật đầu.

Một ngày nọ, Hạo Thiên mang theo một món đồ chơi đi tìm cục cưng, mới vừa vào phòng liền nhìn thấy Nhược Thủy đang ôm tiểu bảo bảo đứng đó, nhẹ nhàng vuốt ve tiểu bảo bảo, mái tóc dài của y đều xõa trước ngực, đôi mắt thủy doanh tràn ngập tình yêu thương, đôi môi đỏ thắm khẽ mở, chậm rãi hát lên những khúc hát ru. Hạo Thiên bị một loạt các hình ảnh trước mắt làm cho chấn động, trái tim hắn như có một người thợ rèn ở bên trong, liễn tục gõ mạnh từng hồi.

Hài tử khiến cho cuộc sống của mấy người Nhược Thủy có thêm rất nhiều lạc thú, bình thường, Nhược Thủy vẫn luôn say mê, chăm chú mà ôm lấy hài tử. Thế nhưng niềm vui ngắn ngủi, hài tử còn chưa được nửa tháng thì tên công công lần trước ôm hài tử đi lại lần thứ hai quay lại tiểu viện, không thèm giải thích thêm một câu nào liền ôm hài tử đi. Lúc gần đi, hắn có nói với một Nhược Thủy một câu, “Hài tử này sẽ giao cho Thục quý phi nuôi nấng, sẽ không thiệt thòi cho nó đâu.”

Trơ mắt nhìn hài tử bị ôm đi, Nhược Thủy vô lực ngăn cản. Ôm lấy cái chăn mà hài tử đã dùng qua, y quay đầu vào trong, nằm ở trên giường suốt một ngày không ăn không uống.

Hạo Thiên nhìn bộ dáng của Nhược Thủy như này liền nhịn không được đi tìm phụ hoàng hắn đòi công bằng. Hắn nổi giận đùng đùng xông vào thư phòng, hỏi, “Phụ hoàng, ngươi vì sao lại muốn mang hài tử của Nhược Thủy đi?”

Hoàng đế nhìn nhi tử, biết là hắn đang nghiêm túc nên quyết định hảo hảo giáo dục đứa con trai duy nhất của mình một chút, thế là hắn liền ngữ trọng thâm trường mà thuyết giáo, “Thiên nhi, ngươi phải biết rằng nam nhân Thương Hoài cho dù có thể sinh được hài tử thì cũng chỉ là một công cụ. Bởi vì mẫu phi ngươi muốn có hài tử nên mới giữ lại hắn. Sau khi hài tử được sinh hạ thì mang tới cho mẫu phi ngươi nuôi nấng là điều hiển nhiên.”

Công cụ, chỉ là công cụ, thì ra trong lòng phụ hoàng hắn, Nhược Thủy chỉ là một công cụ. Nhớ lại dáng dấp khổ sở cả Nhược Thủy, ngực Hạo Thiên lại co rút, đau đớn đến lợi hại.

“Vậy không có khả năng mang hài tử trả lại cho Nhược Thủy sao?”

Hoàng đế nhìn thẳng vào hai mắt của nhi tử, trịnh trọng nói, “Nhi tử, nhớ kỹ, nam nhân Thương Hoài chỉ là công cụ.”

Hình ảnh của Nhược Thủy khiến cho Hạo Thiên rất muốn bức xúc giùm y nhưng lại không biết nên nói gì cho phải nên càng nghĩ tới hắn lại càng thêm khổ sở.

Hạo Thiên không thể thay đổi được cuộc sống của Nhược Thủy nhưng hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân phải nỗ lực đem lại nhiều niềm vui cho Nhược Thủy. Biết Nhược Thủy thích hoa, Hạo Thiên liền giúp Nhược Thủy trồng thật nhiều hoa, bất cứ loài hoa nào, chỉ cần qua tay Nhược Thủy chăm sóc liền trở nên vô cùng kiều diễm. Bình thường, lúc không có việc gì, Hạo Thiên thích nói cho Nhược Thủy về tình hình của hài tử, biết rằng hài tử vẫn tốt, Nhược Thủy cũng phần nào an tâm.

Thân thể Nhược Thủy vẫn không được tốt, một tháng vẫn phải nằm lại trên giường vài ngày, (nguyên nhân vì sao thì mọi người tự mình tưởng tượng đi ha!). Lúc đầu, Hạo Thiên rất lo lắng nhưng về sau thì thấy tình trạng của Nhược Thủy cũng không nặng lắm nên dần dần cũng không để ý tới nữa …..

Hôm nay, khí trời tốt, Hạo Thiên liền giúp Nhược Thủy tưới nước và bón phân cho vườn hoa. Tuy phải bận rộn suốt cả buổi sáng nhưng nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Nhược Thủy, Hạo Thiên cảm thấy thập phần thoải mái. Lúc làm gần xong thì Tiểu Linh đúng lúc gọi bọn hắn vào ăn, Nhược Thủy vừa nhấc mình dậy thì trước mắt đã biến thành một mảnh hôn ám, thẳng tắp liền ngã xuống. Cuống cuồng gọi thái y thế nhưng lại không ngờ thái y nhìn ra hỉ mạch, Nhược Thủy đã có thai hơn một tháng rồi.

Biết mình lại có thai, Nhược Thủy vừa thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng thấy khổ sở không kém. Nhẹ nhõm là vì y sẽ không cần ứng phó tên hoàng đế kia nữa, khổ sở chính là sau khi hài tử sinh ra sẽ lại bị mang đi. Nhìn Nhược Thủy đang ngây người, Tiểu Linh liền an ủi, “Nương nương, cứ cho là sẽ bị mang đi thì đó vẫn là hài tử của ngươi mà! Ngươi hảo hảo bảo trọng thân thể mình cũng như cấp hài tử một cơ thể khỏe mạnh, đó cũng là một điều hạnh phúc rồi, không phải sao?”. Ngẫm thấy lời Tiểu Linh nói cũng không phải không đúng, Nhược Thủy liền gật đầu.

Ngày hôm sau, vô lực, nôn nghén, mê man y đều có, Hạo Thiên cũng tận dụng mọi cơ hội để ở bên cạnh Nhược Thủy, giúp Tiểu Linh chiếu cố y. Y vừa ăn cái gì xong cũng đều nôn ra. Nhìn Nhược Thủy vô lực ngã vào trên giường, Hạo Thiên cũng không rõ trong lòng hắn rốt cục là có tư vị gì. Rõ ràng để sinh hài tử, y phải trả giá đắt như vậy nhưng vì sao thời gian y được ở cùng hài tử lại ít đến đáng thương như vậy. Vì sao mấy mẫu phi kia bên ngoài không làm gì, cả ngày lục đục với nhau thì lại được ngồi mát ăn bát vàng?

Sau khi Hạo Thiên ầm ĩ với hoàng đế một trận vì chuyện của Nhược Thủy, hoàng đế lại sai người quản Hạo Thiên chặt hơn chút. Hắn không cho phép nhi tử của mình cùng một công cụ sinh con thân cận như vậy, cũng quyết không thể cho phép nhi tử mình yêu một nam nhân Thương Hoài như vậy.

Cuối cùng, hắn quyết định để cho thái phó mang Hạo Thiên tới một nơi khác để học tập (giống kiểu du học), để học cách cai quản đất nước. Tục ngữ nói rằng đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi nghìn dặm đường. Cho hắn đi xa kiểu này vừa có thể giúp hắn quên được tên nam nhân Thương Hoài này nhưng đồng thời cũng có thể học được bản lĩnh để trị quốc, một mũi tên trúng hai đích. Đêm đó, hắn cho gọi Hạo Thiên cùng thái phó vào phòng, tuyên bố quyết định của mình, Hạo Thiên tuy rằng rất không muốn ly khai Nhược Thủy nhưng hắn lại không có lý do để từ chối, dù sao tương lai đại lục này là do hắn cai quản.

Sáng sớm hôm sau, Hạo Thiên tới tiểu viện của Nhược Thủy, bởi vì đang mang thai nên gần đây, Nhược Thủy đều ngủ tới lúc chính ngọ (tầm khoảng 12h trưa) mới dậy, sau giờ ngọ lại ngủ tiếp. Ngồi ở bên giường Nhược Thủy, nhìn khuôn mặt an tĩnh lúc ngủ của y, Hạo Thiên không khỏi lo lắng sau khi hắn đi liệu Tiểu Linh và Nhược Thủy có khả năng bảo hộ bản thân mình không? Có thể nào sẽ bị người khác khi dễ hay không?

Người đang nằm trên giường khẽ hừ nhẹ một tiếng, Hạo Thiên biết y đã tỉnh nên dìu y rời giường, sau khi Nhược Thủy đứng dậy thì dạ dày lại bốc lên một trận, bèn tựa ở đầu giường nôn khan, Hạo Thiên cũng ngồi lên giường, xoa xoa lưng giúp y mãi đến khi y đỡ hơn rồi mới thôi.

Tiểu Linh cũng mang nước qua, giúp y, súc miệng và rửa mặt.

Đợi Nhược Thủy rửa mặt và chải đầu xong, Hạo Thiên mới mở miệng, “Nhược Thủy, Tiểu Linh, phụ hoàng muốn đưa ta ra ngoài để học hỏi, vài ngày nữa ta sẽ rời cung.”

“Du học à! Cái này tốt, tử nhỏ ta chưa từng bước ra khỏi cái sân này, ngươi phải giúp ta hảo hảo nhìn thế giới bên ngoài đó!” Nhược Thủy còn đang nằm trên giường, lo lắng nói.

Tiểu Linh sửng sốt mở miệng,”Điện hạ muốn đi bao lâu?”

Hạo Thiên lắc đầu đáp, “Phụ hoàng chỉ nói muốn ta ra ngoài học hỏi, chưa nói là phải đi bao lâu, đại khái là phải nghe theo ý kiến của sư phó.”

Trong phòng thoáng cái liền trầm xuống, đối với Hạo Thiên mà nói, đã lâu lắm rồi hắn mới tìm lại được cái cảm giác ấm áp của gia đình nhưng hiện tại lại phải ly khai, tất nhiên là vạn phần không muốn. Còn với Nhược Thủy, trừ Tiểu Linh và mama ra thì những người ngoài đối tốt với y cực kì ít, từ lúc Hạo Thiên xuất hiện, cuộc sống của y cũng trở nên đa dạng nhiều màu sắc hơn nhưng Nhược Thủy hiểu rằng sớm muộn gì thì Hạo Thiên cũng sẽ trở thành chủ nhân của cái hoàng cung này, hắn không có khả năng vĩnh viễn bồi tại bên người mình, có lẽ thời gian bọn họ được bên nhau đã kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play