*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mộc Phi TuyếtBeta: Lâm Uyên, Vũ YênGiữa những tiếng chém giết rung trời, Phong Lăng Hạo Thiên cùng phụ hoàng hắn là Phong Lăng Minh Chân tiến nhập vương thành, kể từ ngày đó, phụ hoàng hắn đã trở thành chủ nhân của Diên Khánh.
Đêm đó, từng đội nhân mã cứ trùng trùng điệp điệp đánh vào hoàng cung, mưu đồ sát hại hoàng đế tiên triều. Những người trong hoàng cung, ai nên giết thì giết, nên thả thì thả. Chỉ vài ngày sau đã có biến đổi bất ngờ, hoàng cung vẫn rộng rãi hùng vĩ như cũ nhưng người bên trong đã hoàn toàn thay đổi. Đợi khi mọi chuyện đã lắng xuống, Minh Chân trực tiếp mang nhi tử cùng gia khuyến vào ở trong hoàng cung rồi đăng cơ.
Hôm nay, Hạo Thiên muốn cùng phụ hoàng hắn quan sát một nam nhân Thương Hoài mang thai, vì một năm trước, tiểu Hạo Thiên đã nhìn thấy có người bán đấu giá nam nhân Thương Hoài tại một phiên chợ, hắn nhớ kĩ nam nhân kia lúc đó cũng đang mang thai nhưng vì đang trên đường hành quân cho nên chưa kịp nhìn kỹ, chỉ là thoáng nhìn. Lần này, hắn nhất định phải nhìn cho rõ xem rốt cục nam nhân Thương Hoài khác người thường ở điểm nào.
Loanh quanh đi dạo một vòng, Hạo Thiên liền quay về, cùng hoàng thượng và thị vệ đi tới một tiểu viện hẻo lánh. Cái sân tuy không lớn nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Dưới chân tường có một vườn hoa nhỏ nhưng bên trong lại có đủ mọi loại hoa, hiện tại mới đầu xuân, vườn hoa kia đều là nụ đang chờ ngày nở, qua một đoạn thời gian nữa khẳng định sẽ rất đẹp.
Khai mở cửa phòng, thị vệ hét lớn một tiếng, “Còn không mau ra tham kiến hoàng thượng cùng thái tử.”.Nam nhân Thương Hoài kia cùng tiểu cung nữ bên người đều sợ hãi, dưới sự giúp đỡ của tiểu cung nữ, người nọ nâng thắt lưng, run rẩy quỳ xuống.
Hoàng đế tiến tới trước mặt y, hất hất cằm ra lệnh cho y ngẩng đầu lên. Đôi mắt long lanh như nước sửng sốt liếc nhìn nam nhân trước mắt, Hạo Thiên không khỏi cảm thán, người trước mặt đúng là mắt ngọc mày ngài, có thể nói là đẹp nhất thiên hạ.
Mỹ nhân thì hắn đã gặp qua rất nhiều thế nhưng mỹ nhân thanh khiết như này thì đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Hài tử trong bụng ngươi là của tên cẩu hoàng đế kia?”
Nghe hoàng đế hỏi, mỹ nhân gật đầu.
“Mấy tháng rồi?” Hoàng đế lại hỏi.
“8 tháng”, y trả lời với một giọng điệu nơm nớp lo sợ.
“Mấy hôm trước, ta giết hai hoàng tử, đều là do ngươi sinh sao?”
Hạo Thiên thấy có chút đau lòng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của phụ thân hắn, lạnh lùng nghiêm nghị, phảng phất như đang nói một câu chuyện bình thường. Lại cúi đầu nhìn mỹ nhân kia, thấy y lấy hai tay ôm lấy cái bụng lớn, thân thể vô lực lảo đảo ngã về phía cung nữ bên cạnh thân, mồ hôi trên trán chảy ra, thân thể nhịn không được run rẩy.
Tiểu cung nữ kia cuống hết cả lên, vội vàng để tay lên bụng y xoa nhẹ để trấn an. Phụ vương hắn giống như không nhìn thấy, đá chân chạm bụng y, “Có nghĩa là ngươi muốn để cho hài tử trong bụng sống?”, mỹ nhân ‘Vâng’ một tiếng, ngũ quan vặn vẹo, chắc là rất thống khổ.
“Được, nếu như sau này ngươi ngoan ngoãn chịu sinh hài tử cho ta thì ta sẽ để cho ngươi giữ nó lại, ngươi cứ tự mình hảo hảo suy nghĩ đi.”
Dứt lời liền xoay người rời đi.
“Ta nguyện ý, cầu hoàng thượng cho ta lưu lại hài tử này”. Dường như rất sợ hoàng đế sẽ đổi ý, con người xinh đẹp kia liền đồng ý, Hạo Thiên thấy trên người y có phát ra ánh sáng của tình mẫu tử. Hắn nghĩ thầm, nếu như mẫu hậu hắn chưa chết thì có lẽ cũng sẽ nói vậy để bảo vệ hài tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT