Ba tháng sau, Hạo Thiên chính thức đăng cơ, lấy hiệu là Thiên Thuỵ. Tân triều vừa mới lập nên phải đặc biệt chiếu cố, Hạo Thiên làm từ sáng tới tối mịt, trở về tẩm cung thì Nhược Thuỷ đã ngủ mất. Hôm sau lại phải lên triều lúc Nhược Thuỷ còn chưa rời giường.
Qua nửa năm, cuối cùng Hạo Thiên cũng có thời gian bên cạnh Nhược Thuỷ cùng tụi nhỏ. Đứa nhỏ nhất được 8 tháng. Thân thể Nhược Thuỷ đã khôi phục không sai biệt lắm, chỉ là mùa đông thân thể có chút khó chịu.
Bông tuyết bay lượn khắp trời, trên đường hồi cung, Hạo Thiên nghĩ thời tiết này mà dẫn bọn trẻ đi chơi ném tuyết quả là tuyệt vời. Kết quả còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười vang dội. Nguyên lai Nhược Thuỷ đã đi trước, giờ đang cùng bọn họ chơi, Quế Nhi và Tiểu Linh cũng chơi vui đến bất diệc nhạc hồ(*).
(*) bất diệc lạc hồ hay bất diệc nhạc hồ: ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất
Lúc đầu, Hạo Thiên có chút lo lắng cho thân thể của Nhược Thuỷ nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của y, Hạo Thiên quyết định cứ để cho y ngoạn thêm lúc nữa. Hai nữ hài thấy phụ hoàng tới liền ném cầu tuyết qua, Hạo Thiên cũng bắt đầu tham gia vào trận tuyết chiến hỗn loạn này.
Cuối cùng, Tiểu Linh phải lên tiếng hô ngừng, cho dù là mấy đứa nhỏ hay Nhược Thuỷ, nếu còn chơi tiếp, chỉ sợ thực sự sẽ ăn không tiêu.
Dùng một cái chăn thật dày bọc lấy Nhược Thuỷ, rồi Hạo Thiên ôm y quay về phòng. Các cung nữ đã sớm chuẩn bị tốt nước nóng để tắm và y phục sạch để thay. Cùng Hạo Thiên ngâm mình trong nước nóng, Nhược Thuỷ có cảm giác hạnh phúc ấm áp nhấn chìm, tựa đầu vào lòng Hạo Thiên, nghe hắn nói đến vui sướng.
Nhược Thuỷ vui vẻ khiến Hạo Thiên có chút ý loạn tình mê. Bất giác đặt môi mình lên môi Nhược Thuỷ. Ôn nhu cùng Nhược Thuỷ dây dưa một hồi, Nhược Thuỷ cũng chủ động đáp lại. Nhược Thuỷ chủ động, ngược lại dấy lên dục vọng trong người Hạo Thiên, Hạo Thiên bình thường vẫn luôn lo lắng, sợ trong lòng Nhược Thuỷ vẫn tồn tại bóng ma tâm lý nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay Nhược Thuỷ lại chủ động đáp lại nên hắn có chút giữ không được.
Nhẹ giọng hỏi Nhược Thuỷ, “Có thể chứ?” Nhược Thuỷ có chút xấu hổ nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Hạo Thiên cũng muốn làm cho Nhược Thuỷ thấy sảng khoái nên kiên trì khiêu khích y. Cảm giác ngứa ngáy tấn công Nhược Thuỷ như những đợt sóng nối tiếp nhau, phần thân thể bị Hạo Thiên đụng chạm cũng trở nên khô nóng. Thanh âm thở dốc ngày càng trầm hơn.
Hạo Thiên bắt đầu duỗi ngón tay vào hậu huyệt, Nhược Thuỷ nhịn không được rên rỉ thành tiếng. Hạo Thiên thì thầm bên tai Nhược Thuỷ, “Như này không ổn sao? Khó chịu lắm hả?” Nhược Thuỷ lắc đầu, Hạo Thiên cảm thấy đã chuẩn bị tốt rồi, nương theo dòng nước tiến vào trong cơ thể Nhược Thuỷ. Luật động từ chậm tới nhanh khiến cả Hạo Thiên và Nhược Thuỷ đều sảng khoái, dục vọng ngày càng dâng cao.
Sự tình xong xuôi, Nhược Thuỷ tựa vào trong lòng Hạo Thiên, Hạo Thiên giúp Nhược Thuỷ rửa sạch. Động tác của Hạo Thiên khiến Nhược Thuỷ thấy xấu hổ thế nhưng y không muốn Hạo Thiên dừng lại. Sau đó, Hạo Thiên mặc lại y phục cho Nhược Thuỷ, nhìn khuôn mặt hồng hồng của y, hắn cười hì hì hỏi, “Thích không?” Nhược Thuỷ từ sau khi xong chuyện còn chưa nhìn mặt Hạo Thiên, nghe thấy hắn hỏi vậy, đầu càng cúi xuống thấp hơn. Lần này, Nhược Thuỷ cảm nhận được sự thoải mái mà trước đây chưa từng có, y biết loại cảm giác này là gì, nghĩ đến nó, Nhược Thuỷ lại thấy xấu hổ, nhưng vẫn thành thực gật đầu.
Hạo Thiên nhìn biểu tình của Nhược Thuỷ là biết y cũng rất thích, lần đầu coi như ổn, sau này Hạo Thiên không cần lo lắng gì nữa. Thấy tính phúc đã tới tay, Hạo Thiên nhịn không được trong lòng cười lớn nhưng bên ngoài vẫn nhẹ nhàng nói cùng Nhược Thuỷ, “Vậy sau này bình thường vẫn có thể làm tiếp như này chứ?” Nhược Thuỷ cũng muốn tiếp tục hưởng thụ loại cảm giác này nên lại thành thực gật đầu lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT