Thái y dùng châm, Nhược Thuỷ dần dần tỉnh lại, thấy Hạo Thiên đang khẩn trương nhìn, trong lòng không khỏi dâng lên một chút ấm áp. Không có nghe tiếng khóc của hài tử, Nhược Thuỷ kỳ quái hỏi, “Hài tử đâu?” Hạo Thiên giúp Nhược Thuỷ cố định lại góc chăn, nhàn nhạt nói, “Hài tử bị Đức phi mang đi rồi, Nhược Thuỷ, xin lỗi, ta vô dụng.”
Nhược Thuỷ mở to hai mắt nhìn hắn, trong lòng lại nổi lên từng đợt sóng lớn, nước mắt tràn ra vành mắt, vừa định nói gì đó lại ngất đi. Thái y qua bắt mạch, nói là y huyết hư thể nhược, cộng thêm tức giận công tâm, nhưng không có trở ngại gì. Hạo Thiên yên lòng, kêu thái y, Tiểu Linh và Quế nhi đều lui hết xuống dưới. Hắn quyết định phải hảo hảo nói chuyện với Nhược Thuỷ.
Nhược Thuỷ lại chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt rời rạc, vô thần, phảng phất như không có sự sống. Hạo Thiên ôm lấy Nhược Thuỷ, để y thoải mái nằm trong lòng mình, bình tĩnh mở miệng, “Nhược Thuỷ, ta thích ngươi, ngươi biết không?” Nhược Thuỷ không có đáp lại, bất động giống như một búp bê vải, không hề tức giận.
Hạo Thiên lại ôn nhu hôn lên bờ môi của Nhược Thuỷ, chỉ lướt qua một chút rồi hôn tiếp. Thần sắc Nhược Thuỷ dần chuyển sang kinh ngạc, y kinh ngạc mà nhìn Hạo Thiên, y đã bị hôn rất nhiều lần nhưng mỗi lần đó chỉ là thô bạo xâm lấn, chưa bao giờ giống như Hạo Thiên ôn nhu như vậy.
Hạo Thiên thấy y có phản ứng lại một lần nữa lấy môi mình bao lấy môi Nhược Thuỷ. Nhược Thuỷ bị hôn tới thoải mái, bất giác liền mở miệng ra. Hạo Thiên nhận được tín hiệu, đầu lưỡi liền thâm nhập vào trong miệng Nhược Thuỷ khiêu khích. Cảm thấy khí tức Nhược Thuỷ có chút bất ổn, niệm tình thân thể y không khoẻ nên dù không cam lòng, Hạo Thiên vẫn không thể làm gì khác hơn là kết thúc nụ hôn này.
Nhược Thuỷ si ngốc nhìn Hạo Thiên, Hạo Thiên vuốt tóc y, nói, “Lần đầu ta thấy ngươi, ta đã thích ngươi rồi, ta không nhớ đó là lúc nào nhưng ta rất biết rõ ta thực sự rất yêu ngươi.”
Nhược Thuỷ tựa hồ nghe không hiểu mấy lời Hạo Thiên nói thế nhưng Hạo Thiên lại thích nhìn bộ dáng của y như vậy, “Nhược Thuỷ, ngươi có muốn sống cùng ta không?”
Nhược Thuỷ không suy nghĩ gì liền gật đầu. Hạo Thiên vô cùng cao hứng, hắn ôm chặt Nhược Thuỷ, kích động nói, “Nhược Thuỷ, ngươi cho ta hai năm, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi cuộc sống như thế này, không cho ngươi cùng hài tử chia lìa nữa. Nhược Thuỷ, hai năm này, ngươi nhất định phải kiên trì chịu đựng.”
Nhược Thuỷ tuy vẫn chưa hiểu hết ý trong lời của Hạo Thiên nhưng y nguyện tin tưởng hắn, mặc dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, y vẫn nguyện tin tưởng Hạo Thiên.
Ba ngày sau, Hạo Thiên xuất phát đi Tập Bắc. Dọc đường đi, Hạo Thiên bí mật giao thiệp với quan viên từng địa phương một. Thay vì chỉ tới Tập Bắc phá án để lấy danh thì hắn lại kiếm được rất nhiều tâm phúc, trong đó còn có một số quan lại ở kinh thành và cả quan thủ thành.
Mục tiêu của Hạo Thiên rất rõ ràng, nắm giữ thủ vệ ở kinh thành, buộc phụ hoàng hắn thoái vị. Ngay lúc tất cả đang tiến hành thuận lợi thì Hạo Thiên lại nhận được thư của Quế Nhi, trong thư viết sau khi Nhược Thuỷ sinh không lâu thì hoàng đế lại tới tìm Nhược Thuỷ. Thái y có nói với hoàng đế rằng thân thể Nhược Thuỷ suy yếu không thể hầu hạ cũng không thể tái mang thai nhưng hoàng đế chỉ vứt cho bốn chữ “Vật tẫn kỳ dùng*”. Quế Nhi mong muốn Hạo Thiên có thể về sớm hơn chút.
(*) vật tẫn kỳ dùng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.
Lúc đó đã nửa năm trôi qua, Hạo Thiên nhất thời có cảm giác như mùa đông bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh. Ngay đêm hôm đó hắn chuẩn bị hành trang, lên đường hồi kinh. Hạo Thiên đã giải quyết xong án ở đó, cũng nên quay về hồi báo. Không biết Nhược Thuỷ sao rồi? Hiện tại binh biến còn chưa có thành thục, phần thắng không lớn, trong lòng Hạo Thiên đã tính toán, muốn thắng thì chỉ còn một cách nhưng hắn không hy vọng mình sẽ phải dùng cách này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT