Tù nhân mạnh mẽ Diệp Nam Kỳ điều chỉnh vẻ mặt một chút, trở về phòng. Thẩm Độ và Triệu Sinh đang thảo luận công việc, hình như Triệu Sinh cũng không phải đồ ngốc phú nhị đại mà bên ngoài bàn tán, nói đến hạng mục công ty thì lời nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, Diệp Nam Kỳ đứng ở cửa bên không có đi qua quấy rầy, cho đến khi Diệp Sinh chuyển đề tài câu chuyện thành hạng mục hợp tác với Tiết gia. Dd12133##Lê&&Quý((Đôn
Trong lòng Diệp Nam Kỳ hơi động.
Tiết Hướng Du cũng không thể tin hoàn toàn, nếu như có thể tự mình tiếp xúc những người khác của Tiết gia không thể nghi ngờ gì sẽ càng tốt hơn.
Triệu Sinh bàn công việc xong rồi, ngẩng đầu nhìn Diệp Nam Kỳ, nhiệt tình vẫy vẫy tay người "Chân thành tha thiết" duy nhất nghe anh ta nói. Diệp Nam Kỳ mỉm cười đi tới, vẻ mặt và trước sau không có gì khác biệt, thái độ lại ôn hòa thân cận hơn rất nhiều.
Thẩm Độ chau chau mày, nhìn hai người anh một câu tôi một câu, rất nhanh sẽ xưng anh gọi em, không biết nên cảm ơn bạn tốt vì "Hạnh phúc" của mình làm ra cố gắng, hay là nên cảm khái người "Vợ" trên danh nghĩa trước mặt anh lại đi trò chuyện nhiệt tình với anh em tốt của anh.
Thẩm Tổng đang ở tình thế khó xử chậm rãi nhai kỹ nuốt cục tức này xuống bụng, sau đó cuối cùng mở miệng: "A Sinh."
Triệu Sinh mờ mịt nghiêng đầu, xác định Thẩm Độ chỉ chỉ Diệp Nam Kỳ, bình tĩnh khác thường nói: "Gọi chị dâu."
Triệu Sinh: "......"
Diệp Nam Kỳ: "......"
Hai người cùng dúng ánh mắt nóng như lửa quăng tới chỗ Thẩm Độ.
Khác với Triệu Sinh trong bát quái còn mang theo lửa giận "Gì? Cậu nói cái gì? Cậu kết hôn vì cái gì mà tôi lại không biết", vẻ mặt bên ngoài của Diệp Nam Kỳ đang cười nhưng trong lòng không cười, ánh mắt lạnh buốt, quả thật có thể giết người.
Thẩm Độ bình thản ung dung, sừng sững bất động.
Triệu Sinh "Cậu cậu cậu….Em em em" nửa ngày, cầm ly rượu uống một ngụm hết sạch, ánh mắt dạo tới dạo lui trên người của Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Rất nhanh, vị con ông cháu cha này bình thường không quản sự đời đột nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp, muốn anh ta vội vàng về xử lý chuyện của công ty. Trước khi đi Triệu sinh len lén trừng mắt nhìn Thẩm Độ một cái, chờ anh rời đi, Thẩm Độ nhận một cái tin nhắn.
【Quay về khai báo chuyện này từ đầu tới đuôi, cho cậu không gian cùng người ta đơn độc giao lưu, không cần cám ơn, là anh em nên làm như vậy.】
Thẩm Độ nghĩ thầm nếu không phải cái người đầu heo này, tôi cũng không cần như vậy.
Diệp Nam Kỳ ăn no được bảy phần rồi ngừng đũa, liếc mắt nhìn Thẩm Độ, giễu cợt nói: "Yên tâm, tôi sẽ không xuống tay với bạn của anh."
Thẩm Độ ngẩn ra, ngay sau đó hiểu được —— Diệp Nam Kỳ hiểu lầm ý tứ của anh.
Diệp Nam Kỳ cũng không biết rất nhiều bí mật của mình đều bị Thẩm Độ nhìn thấy hết, vẫn như cũ giữ vững thiết lập "Đê tiện yêu diễm"*, cho rằng Thẩm Độ lo lắng cậu biến Triệu Sinh thành "Kim chủ".
"Đê tiện yêu diễm"*: Ý chính là bên ngoài mang dung mạo đẹp đẻ nhưng bên trong lại xấu xa đê tiện.
Cái này thật đúng là không dễ giải thích. Dd12133##Lê&&Quý((Đôn
Trong lòng Thẩm Độ rối rắm là một chuyện, Diệp Nam Kỳ có chút ấm ức, nghĩ thầm Thẩm Độ con mẹ nó anh có bị bệnh không, tôi chính là đê tiện yêu diễm cũng không tới mức trên danh nghĩa xuống tay với bạn của chồng.
Thẩm Độ vì sự chuyên nghiệp của Diệp Nam Kỳ cảm thấy tâm tình phức tạp, nhìn chăm chú cậu một hồi lâu, chuyển ánh mắt.
Anh mới vừa bật thốt lên câu nói kia, cũng không phải là hoàn toàn kích động, một là phòng ngừa Triệu Sinh làm tiếp chuyện gì đó, hai là thấy Diệp Nam Kỳ cười đến dịu dàng và trò chuyện thân thiết với Triệu Sinh làm anh có một chút khó chịu.
Về phần tại sao khó chịu, tâm lý giống đực của Thẩm Độ đang quấy phá trong lòng. Coi như anh không thích Diệp Nam Kỳ, nhưng ở giữa hai người còn có mối quan hệ hôn nhân nếu Diệp Nam Kỳ ghét anh đi tiếp cận với người đàn ông khác, khó chịu là hết sức bình thường.
Âm thầm an ủi mình mấy câu xong, hơn nữa cảm thấy lý do này vô cùng hợp lý, mở miệng: "Diệp Nam Kỳ, có phải cậu cảm thấy có hứng thú với chuyện của Tiết gia?"
Ở chung với nhau cũng được mấy tháng, đối với tính tình của Diệp Nam Kỳ thì Thẩm Độ đã có mấy phần hiểu rõ, tự nhiên nhìn ra được trước khi Diệp Nam Kỳ đi ra ngoài "Nghe điện thoại", đối với Triệu Sinh thật ra thì cũng không lạnh không nóng, làm bộ nghe rất nghiêm túc, kì thực suy nghĩ không biết xuyên qua Thái Bình Dương đi tới nơi nào rồi, luôn luôn đi theo hòa khí dối trá, thật đúng đã dọa cho Triệu Sinh hoảng sợ.
Khi Diệp Nam Kỳ trở về Thẩm Độ cũng chú ý cậu trước tiên, liếc mắt bám sát vào trên người của cậu, từ vẻ mặt của cậu không hề quan tâm cho đến khi nghe được "Tiết gia" thì vẻ mặt cứng lại.
Thẩm Độ nghĩ thầm, quả nhiên cậu còn để ý chuyện bỏ thuốc.
Chuyện này hai người đều là người bị hại, chẳng qua Thẩm Độ muốn ôm hết về mình, bây giờ nhìn Diệp Nam Kỳ để ý, dứt khoát nói ra hết chuyện anh đang tra Tiết gia mấy ngày nay, còn nói ra sắp tới có một hạng mục hợp tác với tập đoàn Vinh Vũ.
Diệp Nam Kỳ nghe xong, ngón tay vô ý thức gõ một cái xuống bàn, nhẹ giọng nói: "Anh muốn hợp tác cùng Tiết gia......"
Giọng Thẩm Độ lạnh nhạt nói: "Tình cảm riêng tư không thể ảnh hưởng lợi ích chung. Chẳng qua nếu tra được là ai, tôi sẽ cho người đó trả giá thật lớn."
Diệp Nam Kỳ híp mắt, như có điều suy nghĩ.
Ở thành phố A, Thẩm gia và Tiết gia đều là danh môn, nghe người khác nói, có lẽ Tiết gia đã thịnh cực tất suy, không còn huy hoàng như trước kia.
Cũng không biết...... So với Thẩm gia như thế nào.
Trước đây Diệp Nam Kỳ là một đứa trẻ mồ côi dũng cảm, chỉ muốn dựa vào chính đôi tay mình báo thù, nhưng cậu biết, chuyện cậu đối mặt tuyệt đối không chỉ có quái vật khổng lồ Tiết gia này —— Bất luận Diệp Mi hay là Tiết Hướng Du, nói cho tới bây giờ đều không phải là "Cậu", mà là "Bọn họ".
Hiện tại đột nhiên cậu có những ý định khác —— nếu như có thể lợi dụng Thẩm Độ?
Cái ý nghĩ này vừa sinh ra giống như một đốm lửa nhỏ, Diệp Nam Kỳ đột nhiên rùng mình một cái, lập tức dập tắt lửa mới đốt kia.
Dù là Thẩm gia, đối với "Bọn họ", đại khái cũng khó mà nuốt trôi. Thẩm Độ đã bị cậu vô tội dụ dỗ một lần, Ba Thẩm và mẹ Thẩm tốt với cậu như vậy, cậu bị điên sao, cư nhiên sinh ra loại ý niệm này. Dd12133##Lê&&Quý((Đôn
Lúc trở về, cuối cùng Diệp Nam Kỳ cũng hồi phục tinh thần từ trong sự ái náy, xe Thẩm Độ bị Triệu Sinh lái đi, nên anh tiếp tục yên tâm thoải mái ngồi ghế lái phụ.
Sự chú ý của Diệp Nam Kỳ đã bị hấp dẫn đến chuyện khác một lúc lâu rồi, rốt cuộc trở lại mới bắt đầu: "Sao Anh và Triệu Sinh ở chỗ đó?"
Trốn được mùng một, không trốn khỏi ngày rằm, chuyện gì tới thì nên tới.
Thẩm Độ mặt không đỏ tim không đập, bình tĩnh nói: "Nếu như mà tôi nói thật đi ngang qua, cậu tin không?"
Diệp Nam Kỳ cau mày nói: "Anh cho tôi là thằng ngu à? Anh theo dõi tôi làm gì?"
"......" Thẩm Độ chậm rãi hỏi ngược lại: "Đúng vậy, tôi theo dõi cậu làm gì?"
Diệp Nam Kỳ: "......"
Hình như Thẩm Độ cũng không có lấy thứ gì tốt từ trên người của Diệp Nam Kỳ cậu.
Chẳng lẽ thật sự là trùng hợp?
Thẩm Độ nhìn sắc mặt tối tăm của cậu, làm bộ lơ đãng mở miệng: "Mấy ngày nữa là đại thọ của Tiết lão gia tử, theo thông lệ cũng sẽ đưa thiệp mời tới đây. Trước đây tôi nhất định không tham gia, chẳng qua lúc này tôi muốn đi xem một chút, thế hệ này của Tiết gia phần lớn là giá áo túi cơm, nếu như người nào trong bọn họ làm, tôi rất dễ phân biệt ra được."
Đôi mắt Diệp Nam Kỳ hơi sáng lên, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Độ, sau khi nhìn thấy vẻ mặt đê tiện của anh, cậu vừa mới buột miệng nói ra một câu "Có thể mang tôi đi chung được không" lập tức bị nuốt trở vào, vẻ mặt không có lộ ra sự khác thường nào, chỉ làm bộ bình tĩnh "Ừ" một tiếng, một bộ dáng không có hứng thú.
Thẩm Độ dựa vào lưng ghế, ôm tay cười nói: "Đừng giả bộ, cậu thật sự không muốn đi? Hiện tại không nói, quay đầu lại xin nữa, tôi sẽ không mang cậu đi theo."
Đèn đỏ sáng lên, tâm tư của Diệp Nam Kỳ xoay chuyển thật nhanh, nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiêm túc nói: "Người nào cầu xin người nào còn chưa chắc đâu."
Thẩm Độ nghi ngờ nhíu mày.
Sự nghi ngờ này mang theo về đến nhà hơn một tiếng sau mới được giải đáp ——
Diệp Nam Kỳ len lén chạy ra ngoài, tắt công tắc nguồn điện đi.
Mới từ phòng tắm đi ra, trước mắt đột nhiên tối đen, Thẩm Độ quá sợ hãi, ngay sau đó nhìn Diệp Nam Kỳ đang cười đến thiếu đạo đức, giơ đèn pin đứng ở một bên cửa, giọng nói nhẹ nhàng: "Thẩm Tổng, người nào cầu xin người nào vậy?"
Thẩm Độ: "......"
Diệp Nam Kỳ: "Hả?"
Thẩm Độ vừa bực mình vừa buồn cười, vuốt vuốt trán, kiềm nén mình không nên tức giận: "...... Tôi cầu xin cậu."
Diệp Nam Kỳ dùng chiêu thức cay độc, cậu rất vui mùng khi bắt nạt được Thẩm Độ, tâm tình vui vẻ không ít, vỗ vỗ tay chuẩn bị đi mở công tắc điện giùm Thẩm Độ, kết quả bị Thẩm Độ nắm một góc áo không đi được.
"......" Diệp Nam Kỳ quay đầu lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, nói: "Lần trước sách tôi đưa, anh xem chưa?"
Thẩm Độ: "Xem rồi."
Diệp Nam Kỳ nói: "Xem rồi sao vẫn còn sợ?"
Thẩm Độ bị cậu nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ sợ ma của anh, dứt khoát thản nhiên thừa nhận: "Chính là sợ."
Diệp Nam Kỳ trầm mặc một chút: "...... Anh đi theo tôi."
Ngoài cửa sổ bay đầy tuyết, Thẩm Độ còn đang mặc áo choàng tắm, không thể tin nói: "Bên ngoài lạnh như vậy, cậu còn muốn tôi mặc như vậy đi theo cậu ra ngoài?"
Đại trượng phu dám làm dám chịu, Diệp Nam Kỳ không nói gì trở về phòng cầm gối tới đây, ngủ trước, ngày mai sẽ giải quyết vấn đề công tắc nguồn điện. Trời sinh cậu có tay chân lạnh lẽo, luôn che kín cũng không nóng, đến mùa đông, luôn trằn trọc trở mình, không ngủ được. Ngược lại Thẩm Độ vừa hay thân thể luôn ấm áp, giống như có gì đó hấp dẫn.
Diệp Nam Kỳ mở to mắt nằm một lát, bất tri bất giác hơi nhích về phía Thẩm Độ.
Nhìn Thẩm Độ không có phản ứng, Diệp Nam Kỳ lén lút nhìn một cái, phát hiện hai mắt của Thẩm Độ đã nhắm, hô hấp thong thả, đại khái đã ngủ rồi.
Diệp Nam Kỳ nhỏ giọng gọi: "Thẩm Độ?"
Diệp Nam Kỳ: "Cháy rồi."
Diệp Nam kỳ: "Khương Nguyên Dư đã tới."
Không có đáp lại.
Diệp Nam Kỳ nháy mắt mấy cái, vốn định chờ Thẩm Độ ngủ sẽ trở về phòng của mình, nhưng bây giờ không nỡ bỏ được một chút ấm áp này, nhích qua nhích lại một lát, ngược lại càng nhích lại gần Thẩm Độ, cẩn thận đưa hai chân lạnh lẽo của mình qua đó, gần như muốn rút vào trong ngực anh rồi, mới dừng lại, muốn ấm áp một chút sau đó sẽ trở về.
Không ngờ ấm áp tới mức cậu ngủ quên mất rồi. Dd12133##Lê&&Quý((Đôn
Nghe được người bên cạnh rốt cuộc để yên rồi, Thẩm Độ mở mắt ra, cảm thấy cặp chân lạnh lẽo kia dính vào trong người của anh, trong lòng có chút buồn cười. Rốt cuộc Diệp Nam Kỳ suy nghĩ như thế nào, mới có thể cảm thấy chân lạnh của cậu dán tới đây mà không sợ đánh thức anh.
Nhưng mà anh cũng không ngủ thật.
Dù là ngủ thiếp đi, dáng vẻ Diệp Nam Kỳ cũng luôn phòng bị.
Thẩm Độ trừng mắt nhìn cậu hơi chau chân mày, nghĩ thầm, như thế nào mới có thể tiếp cận người này được đây.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Độ luôn xuôi gió xuôi nước, khó có thể tưởng tượng được những chuyện Diệp Nam Kỳ đã trải qua, trước đây anh nhìn mỗi tiếng nói cử chỉ của Diệp Nam Kỳ đều chỉ cảm thấy người này dối trá đến cực điểm, mà nay nhìn cậu mỗi tiếng nói cử chỉ, biết là dối trá, nhưng biết tầng dối trá này đang che dấu cái gì đó, muốn đối tốt với cậu một chút.
Anh nhẹ nhàng lấy tay Diệp Nam Kỳ để lên eo mình, đưa tay kéo người nào đó vào trong lòng của mình.
Trong giấc mộng cảm nhận được ấm áp, Diệp Nam Kỳ quả nhiên tự chui đầu vào lưới, cả người chui vào trong ngực của Thẩm Độ, mặt dán trước ngực của anh, hô hấp nhàn nhạt, chân mày cũng không nhíu lên, ngủ rất bình yên.
Thẩm Độ mượn ánh sáng nhạt nhìn chằm chằm cậu một lát, quỷ thần xui khiến vươn tay, an ủi sờ đầu cậu một cái, cơn buồn ngủ dâng lên, cũng nhắm mắt lại, nửa ôm Diệp Nam Kỳ có nhiệt độ cơ thể thấp, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Độ không ngoài dự liệu lần thứ ba bị Diệp Nam Kỳ đạp xuống giường.
Lần này ngược lại không có nổi trận lôi đình giống như hai lần trước, Thẩm Độ nhìn chằm chằm trần nhà nằm một lát, nghĩ thầm lúc Diệp Nam Kỳ ngủ đáng yêu hơn.
Diệp Nam Kỳ ngồi ở bên giường, miệng lưỡi trên dưới đụng vào nhau, còn chưa nói ra lời nào, bị Thẩm Độ đánh đòn phủ đầu: "Trước tiên kéo công tắc nguồn điện lên, lại chui vào trong lòng tôi, sáng sớm còn lấy oán báo ơn đạp tôi xuống đất, bước kế tiếp chính là bạo lực gia đình rồi?"
Diệp Nam Kỳ: "......"
Thẩm Độ từ dưới đất ngồi dậy, trước cảm thấy kêu ngạo vì đúng trong dự liệu nên anh đã trải một lớp thảm thật dày dưới đất, nâng cằm dưới miễn cưỡng nói: "Nhường cậu một chút là cậu muốn bay luôn à, Diệp Nam Kỳ, cậu rất xấu xa đấy."
Diệp Nam Kỳ nghẹn họng một lúc lâu, mới nói ra mấy chữ: "Tối hôm qua cầu xin tôi, đừng có quên."
Thẩm Độ không chút để ý gật đầu một cái.
Diệp Nam Kỳ cau mày, nhấc chân đá anh: "Đừng quên, nếu không tối nay sẽ bị cúp điện."
—— Thật đúng là một tiểu tổ tông.
Thẩm Độ nhìn chân trắng nõn lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt mình, đưa tay một phát bắt được, cảm giác mềm mại.
Anh dừng một chút, ngón tay tùy ý cọ cọ vào lòng bàn chân của cậu: "Nếu cúp điện tôi dọn đến ở trong phòng của cậu, ngày ngày ngủ chung với cậu, cậu có thể thử xem."
Cảm giác ngứa ngáy truyền thẳng đến trái tim, trong nháy mắt Diệp Nam Kỳ không hình dung ra được cảm giác kỳ quái này, hô hấp hơi trầm xuống, cúi mắt xuống, hơi dừng lại, ngay sau đó không chút lưu tình, đạp một phát tới trước ngực của Thẩm Độ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT