Editor: QR2 - diendanlequydon

"Bạn nối khố" lập tức cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn Diệp Nam kỳ không thiếu sự đắc ý.

Dùng đầu gối cũng nghĩ ra được, có lẽ vị này đã câu được thiếu gia Tiết gia, nghĩ muốn lấy le một chút trước mặt Diệp Nam kỳ—— không chỉ có  bắp đùi thon dài, hơn nữa dáng dấp cũng không tệ.

Dù sao Diệp Nam Kỳ mượn một bộ phim truyền hình vũng lên, thế nhưng hắn vẫn là tiểu minh tinh hạng banhư cũ nên có cảm giác Diệp Nam Kỳ đạp mình để đi lên.

Nếu như kim chủ của cậu ta đổi lại đối tượng khác, thậm chí cho dù là Thẩm Độ—— Diệp Nam Kỳ sẽ lười phản ứng lại, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười chúc mừng đôi câu nhưng bây giờ cậu lại không thể di chuyển một bước.

Trong đầu nhanh chóng thoáng qua thông tin về vị thiếu gia Tiết gia đang đứng trước mặt này, thật sự rất ít ỏi, trừ việc biết hắn ta tên Tiết Hướng Du, ở bên ngoài là một hoa hoa công tử, ngoài ra không còn bất cứ thông tin nào.

Sẽ là hắn ta sao?

Diệp Nam Kỳ tưởng tượng cảnh tượng chính mình đột nhiên nổi điên kéo ống quần người ta trước mặt công chúng, lập tức phủ quyết cái suy nghĩ này, không chút lúng túng, khẽ mỉm cười, vươn tay ra trước mặt Tiết Hướng Du: "Tôi chỉ là một tiểu nhân vật, Tiết thiếu không biết tôi là chuyện rất bình thường. Nghe đại danh của Tiết thiếu đã lâu, tôi là Diệp Nam Kỳ."[QR2][diendanlequydon]

Tiết Hướng Du nhìn cậu, nụ cười hình như có chút quái dị, không chút để ý vươn tay nắm chặt tay của Diệp Nam Kỳ——thật sự là một tên lưu manh, khi bắt tay, ngón tay sờ soạng mu bàn tay của Diệp Nam Kỳ một cái rồi lại gãi gãi lòng bàn tay của cậu mới thỏa mãn thu tay lại.

Lông mày nhỏ của tiểu minh tinh không thể không nhíu một cái. Diệp Nam Kỳ có thể "đạp cậu" đi lên không phải chỉ nhờ kỹ thuật diễn mà giá trị nhan sắc cũng cao hơn cậu quá nhiều, hoa hoa công tử cũng không phải là quá để ý mình, nếu coi trọng đóa hoa xinh đẹp diễm lệ hơn, đóa hoa trên tay cũng có thể ném đi.

Lúc này trong lòng cậu vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, vội vàng kéo tay Tiết Hướng Du nói: "Bên kia cũng có một người quen, Tiết thiếu, chúng ta đi qua chứ?"

Diệp Nam Kỳ không có lập trường để giữ bọn họ lại, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, tròng mắt hơi híp, lần đầu muốn đè “người bạn nối khố” âm dương quái khí xuống đất để chà đạp.

Nhưng mà nếu đã gặp mặt cũng không cần buồn vì không đến gần được.

Trong hội trường  không khí vô cùng sôi nổi giống như được hâm nóng, Diệp Nam Kỳ suy nghĩ, mỉm cười uyển cự tuyệt mấy người muốn mời, hỏi thăm nhân viên phục vụ toilet ở chỗ nào, đi vào dùng nước lạnh rửa mặt.

Hội trường cách đó không xa yến tiệc linh đình, ồn ào huyên náo, trong phòng rửa tay lại chỉ có một mình cậu, yên lặng giống như là ở hai thế giới khác nhau, bên cạnh là mộng cảnh phồn hoa.

Lúc nãy trong lòng hơi nóng này cũng dần dần bình tĩnh, Diệp Nam Kỳ cúi đầu, cẩn thận lau tay xong, chú ý tới trong gương xuất hiện một người khác. Hơi dừng lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn lại thấy “ông xã” trên danh nghĩa.

"…" Diệp Nam Kỳ xoay người, vẻ mặt một lời khó nói hết: "Tại sao cậu ở chỗ này?"

Thẩm Độ ôm tay đứng bên cạnh, hai chân thon dài bắt chéo không chút để ý, nghe vậy nhẹ nhàng đá mặt đất, cười: "Cậu không phải cảm thấy đây là câu hỏi thừa hay sao?"

Lúc này Diệp Nam Kỳ mới nhớ tới khách mời của tiệc rượu này là "những người thuộc tầng lớp thượng lưu của xã hội".

Thượng lưu? Cũng không khác hạ lưu bao nhiêu.

Nhìn Diệp Nam Kỳ không lên tiếng, Thẩm Độ sờ cái. Lúc nãy thấy Diệp Nam đi lung tung trong hội trường, ăn mặc thu hút như vậy còn dám tại ở những chỗ thế này chạy tới chạy lui, không đề phòng chút nào, thế nào cũng bị người ăn sạch sành sanh mà không biết.

Hai người im lặng nhìn nhau một lát, đột nhiên Thẩm Độ nói: "Không muốn dính phải những chuyện không thể giải thích được thì cách xa người Tiết gia một chút, người nhà đó…"

Cậu dừng một chút giống như sực nhớ ra gì đó lại không nói nữa.

Lông mày của Diệp Nam Kỳ hơi giật giật, giọng nói không khỏi trầm xuống: "Người nhà đó làm sao…"

Còn chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn có giọng giọng cười phong lưu của đàn ông: "Nhanh như vậy đã không nhịn được?"

Diệp Nam Kỳ đối với âm thanh cực kỳ nhạy cảm, lập tức nghe ra đây là giọng nói của người nào, trước khi đại não kịp đưa ra suy tư chính xác, thân thể của cậu có hành động trước.

Thẩm Độ bị Diệp Nam Kỳ lôi trốn vào một phòng vếinh, không giải thích được đang muốn mở miệng đặt câu hỏi lại bị Diệp Nam Kỳ đưa tay bịt miệng đành phải thôi, sử dụng ánh mắt hỏi tại sao bọn họ lại phải lén lút.

Người bên ngoài cũng đã tiến vào, khóa cửa phòng rửa tay lại, tán tỉnh nhau mấy câu. Nhưng mà không bao lâu đã truyền đến một loại âm thanh rất không hòa hài.

Diệp Nam Kỳ: "…"

Thẩm Độ: "…"

Diệp Nam Kỳ cảm thấy cậu và Thẩm Độ ngủ cũng không ngủ với nhau nhưng lại cùng Thẩm Độ núp ở trong nhà vệ sinh nghe xuân cung sống thật là lúng túng.

Cố tình âm thanh trong phòng rửa tay vẫn vang lên, hai người kia cách bọn họ cũng không xa, nếu không có cánh cửa thì đơn giản giống như đang làm trước mặt bọn họ.

Hai đấng mày râu chen chúc trong phòng một phòng vệ sinh nho nhỏ, thân thể không khỏi đụng chạm thân thể, hai người đều có chút cứng ngắc lại sợ kinh động đến hai người bên ngoài kia, quấy nhiễu "hứng thú" của nhà người ta, động cũng không dám độn, chỉ sợ đụng phải cái gì phát ra âm thanh.

Trong không khí cũng nhiễm màu sắc tình dục, không khí chuyển thành mập mờ, Diệp Nam Kỳ không được tự nhiên lảng tránh ánh mắt, trong lòng thầm mắng hai người này đúng là con heo, suy nghĩ chỉ tập trung ở nửa người dưới.

Còn tưởng rằng có thể nghe được chuyện bí mật gì, ai biết đối phương lại có thể cảm xúc dâng trào như thế, trực tiếp tùy thời có thể vào trong phòng rửa tay lăn lộn.

Loại không khí quỷ dị lại ngột ngạt này đạt đến cực điểm khi “người bạn nối khố” của Diệp Nam Kỳ rên rỉ kêu lên một tiếng "A…"vừa mềm lại kéo dài, mang theo tiếng nức nở.

"…" Thẩm Độ kề sát vào bên tai Diệp Nam Kỳ, nói thầm: "Cậu kéo tôi đi vào chính là muốn nghe chuyện này?"

Trên mặt Diệp Nam Kỳ hơi hồng, cắn răng nghiến lợi: "Tôi có bệnh?"

Hiện tại cậu chỉ hy vọng Tiết Hướng Du có thể nhanh đánh trống thu binh một chút, đừng càng đánh càng hăng.

Cũng may hai người bên ngoài vẫn còn có chút ý thức "Đây là chỗ công cộng", không có kéo dài. Lúc chân Diệp Nam Kỳ đã tê rần, rốt cuộc nghe được âm thanh mặc quần áo sột xoạt.

Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó không biết có phải là người bên ngoài vô tình hay không, thế nhưng nhẹ nhàng gõ cánh cửa phòng bên cạnh.

Lập tức nhịp tim Diệp Nam Kỳ đập mạnh như sấm, vô thức dựa vào phía sau, nghe được Tiết Hướng Du giống như đang đùa giỡn, hỏi: "Em nói xem, nếu trong phòng rửa tay có người khác thì làm thế nào?"

Sắc mặt của tiểu minh tinh mới mặc quần xong lập tức trắng bệch, đôi môi cũng có chút run run.

Tiết Hướng Du cười ha ha vỗ vỗ đầu của cậu ta: "Không có ai, anh đã kiểm tra qua, bảo bối đừng sợ."[QR2][diendanlequydon]

Chờ tiếng bước chân của bọn họ đi xa, một lát sau, Thẩm Độ mở miệng nói: "Tôi nói nè."

Diệp Nam Kỳ quay đầu lại, nhìn Thẩm Độ: "Có rắm mau thả."

Thẩm Độ chậm chạp đẩy đầu của Diệp Nam Kỳ ra: "Trước tiên làm ơn hãy tránh xa tôi đã."

Lúc này Diệp Nam Kỳ mới phát hiện ra cậu gần như nằm trong ngực Thẩm Độ, vội vàng mở cửa đi ra ngoài, nghĩ tới lúc nãy có người ở nơi này đã làm chuyện đó, đã cảm thấy nơi đó nơi đó có cái gì không đúng, đang muốn trực tiếp rời đi thì phát hiện trên bồn rửa tay để lại một tấm danh thiếp.

Trong lòng cậu run lên, thừa dịp Thẩm Độ không chú ý, cầm danh thiếp lên nhét vào trong túi. Thẩm Độ liếc nhìn cậu: "Đừng giống như khổng tước lúc ẩn lúc hiện, trong tiệc rượu này có rất nhiều người, đều là người tham ăn."

Diệp Nam Kỳ nghe vậy, mỉm cười: "Thẩm tổng còn biết lo lắng cho sự an nguy của tôi nữa sao?"

Thẩm Độ nhìn Diệp Nam Kỳ chăm chú, nhớ tới tài liệu về Diệp Nam Kỳ được đưa đến bàn cậu vào buổi trưa, trong lòng muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy với quan hệ của hai người bọn họ, nói gì cũng không thích hợp.

Cậu nhíu mày, vươn tay chỉ vào trán của Diệp Nam Kỳ: "Tóm lại thu hồi cái đuôi khổng tước của cậu lại, cách người Tiết gia càng xa càng tốt."

Dừng một chút, cậu không được tự nhiên nói: "Kết thúc tiệc rượu thì gọi cho tôi, cùng nhau trở về."

Diệp Nam Kỳ: "…"

Diệp Nam Kỳ không nhịn được nắm lấy cà vạt của Thẩm Độ, kéo đầu của cậu ta thấp xuống, ngửa đầu hít ngửi, dáng vẻ hoài nghi: "Có phải cậu uống say rồi hay không?"

Cái tư thế này thật ra rất mập mờ.

Khuôn mặt của Diệp Nam Kỳ không phải là kiểu xinh đẹp có tính xâm lực nhưng mà nhìn ở khoảng cách gần như vậy, lực sát thương cũng rất lớn. Thẩm Độ gần như có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong mắt cậu ấy, vừa cúi đầu là có thể chạm vào.

Cậu cắn đầu lưỡi, cảm thấy mình bị hình tượng thay đổi của tình địch hấp dẫn, coi thường cảm giác quái dị của trái tim, tay đè trên trán Diệp Nam Kỳ, đẩy cậu ta ra.

"Nghĩa vụ." Nói xong lời này cảm thấy ngay cả mình cũng không thể tin, cậu lại tặng thêm một câ: "Mẹ tôi biết tối nay cậu cũng tham gia tiệc rượu này."

Mang mẹ Thẩm ra quả nhiên hữu dụng, Diệp Nam Kỳ bừng tỉnh hiểu ra, buông cà vạt của Thẩm Độ ra, xoay người chậm rãi nhìn vào gương sửa sang lại quần áo. Hôm nay cậu mặc tây trang của GIVENCHY, đường may phù hợp, ưu nhã thanh thản, tây trang vừa người cũng lộ ra vóc người vô cùng hoàn mỹ của cậu, nhìn từ phía sau, eo ếch kia thật sự có chút phạm quy làm cho người ta rất muốn đưa tay ôm lấy.

Thẩm Độ quả thật đã từng ôm qua, không thể không nói lời thật, cảm giác không tệ để cho người ta muốn chăm sóc lần nữa.

Ý thức được mình muốn cái gì, Thẩm Độ đen mặt, dời ánh mắt đi chỗ khác, đổ những suy nghĩ không giải thích được cho việc lúc nãy nghe được xuân cung sống, im lặng không nói, xoay người rời đi.

Diệp Nam Kỳ từ trong gương nhìn thấy câu jta rời đi, thật lâu mới lấy tấm danh thiếp kia ra.

Quả nhiên là Tiết Hướng Du.

Là vô tình đánh rơi? Không, nếu "vô tình" đánh rơi, tại sao lại rơi ở vị trí nổi bật như vậy.

Tại sao Tiết Hướng Du cố ý muốn để tấm danh thiếp ở chỗ này? Chỉ sợ hắn ta biết trong phòng có người? Hoặc là nói… Hắn ta biết người ở trong phòng đó chính là Diệp Nam Kỳ nên cố ý.

… Vậy tại sao phải để lại danh thiếp cho cậu?

Diệp Nam Kỳ yên lặng nhìn danh thiếp một hồi, nhét nó về trong túi.

Bất luận Tiết Hướng Du có phải đối với cậu sinh ra "hứng thú" hay không? Nếu đối phương chủ động lưu lại phương thức liên lạc, cậu cũng cung kính không bằng tuân lệnh.

Rời khỏi hội trường một lúc sẽ có cảm giác khó có thể dung nhập vào loại không khí này. Mục đích của Diệp Nam Kỳ đã đạt được một nửa nên không đi lại trong hội trường nữa, tìm một góc nhỏ dựa vào, yên lặng ăn món bánh ngọt mình yêu thích, chuẩn bị chờ một lát nữa sẽ chào tạm biệt rồi rời đi.

Ai ngờ phiền phức không mời mà tới, cậu mới yên ổn ngồi được một lúc, trước mắt bỗng dưng tối sầm lại. Diệp Nam Kỳ ngẩng đầu lên, đứng trước mặt là hai người, người bên trái chỉ phát triển bề ngang, cậu không biết, ngược lại bên phải có mấy phần quen thuộc —— Là đạo diễn trước kia khi còn là tiểu minh tinh hàng ba cậu đã từng hợp tác.

Trong lòng cảm thấy tình huống không đúng lắm, Diệp Nam Kỳ để xuống miếng bánh ngọt đã ăn được một nửa, mím môi mỉm cười: "Đạo diễn Trần, đã lâu không gặp."

Đạo diễn Trần xoa tay, hắc hắc cười khan, ánh mắt tránh né: "Tiểu Diệp, đã lâu không gặp… A, giới thiệu cho cậu, vị này là Tôn tổng của công ty Vĩ Diệp."

Diệp Nam Kỳ mỉm cười gật đầu: "Xin chào, Tôn tổng."

"Tôn tổng rất ưa thích tác phẩm của cậu, gần đây muốn đầu tư một bộ phim, cảm thấy cậu là người thích hợp nhất, vẫn muốn tán gẫu với cậu một chút nhưng không có cơ hội, hôm nay vừa vặn gặp mặt."

Diệp Nam Kỳ làm bộ kinh ngạc, thái độ vui mừng, thật nhanh chóng nghĩ ra lời từ chối, không khỏi tiếc nuối nói: "Nhờ Tôn tổng và đạo diễn Trần, chỉ là gần đây công việc bận rộn, không lâu nữa có một bộ tác phẩm mới sẽ bấm máy…"

Chưa nói xong đãbị Tôn tổng cắt đứt: "Không có việc gì, diễn thôi, có thể đợi cậu. Nếu Nam kỳ không ngại, không bằng kết thúc tiệc rượu chúng ta tìm một chỗ nào đó tán gẫu một chút?"

Đạo diễn Trần chen miệng nói: "Cơ hội này cũng không có nhiều."

Đúng vậy, cơ hội như thế không nhiều lắm, cự tuyệt chính là không biết điều.

Nhưng trên đời này ở đâu ra bữa cơm miễn phí.

Diệp Nam Kỳ thầm nghĩ nếu thật sự đi cùng các ngươi đó chính là đưa dê vào miệng cọp. Cậu chỉ có thể vừa đánh thái cực với hai người vừa suy nghĩ làm thế nào không đắc tội người ta lại có thể ném phiền toái đi.

Còn chưa nghĩ ra biện pháp gì, trên vai chợt có một đôi tay vòng tới, làm cho cậu sợ đến nỗi thiếu chút nữa theo phản xạ có điều kiện cho một cùi chỏ.

Thẩm Độ không biết từ đâu chui ra, bình tĩnh tự nhiên ôm Diệp Nam Kỳ. Thân thể cậu cao lớn, chân dài, so với hai người trước mặt cao hơn rất nhiều, cúi đầu, lại giống như có ý nhìn xuống, mặc dù mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.

"Hai vị." Cậu mở miệng cười, giọng nói ẩn chứa sự uy hiếp: "Thật đáng tiếc, cậu ta và tôi đã có hẹn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play