Trương gia lão gia đã chết?

Đó chính là phú thương nổi tiếng trong thành An Phủ huyện!

Nghe nói, hôm nay Trương lão gia đại thọ 60, đang tổ chức tiệc mừng thọ long trọng ở trong phủ. Một nửa khách mời đều là những người có danh vọng ở trong huyện thành, cũng có rất nhiều quý tộc từ nơi khác tới chúc thọ. Toàn bộ trong phủ, gần như chật kín bàn tiệc.

Chỉ riêng phần hạ lễ đã chất đầy hai gian nhà lớn!

Có thể nói cực kỳ khí phái.

Nói tới Trương lão gia kia, bên ngoài là người rất khách khí, nhưng thực tế lại rất keo kiệt, không bao giờ để lọt một thỏi bạc nào rơi khỏi tay.

Ông ta được biết đến với danh hiệu "thiết công kê"!

Tiệc mừng thọ lần này, để phô trương thanh thế, ông ta còn mời rất nhiều đoàn kịch tới biểu diễn, khiêu vũ ca hát đầy đủ mọi thứ. Thậm chí tiêu một số tiền lớn để mời một gánh hát ngàn dặm xa xôi tới đây hát tuồng.

Không ngờ, mới biểu diễn được nửa chừng, người đã ngã xuống từ trên ghế.

Mất mạng tại hiện trường!

Lúc này, Trương phủ đã loạn như một nồi cháo, khiến rất nhiều người khiếp sợ.

Liễu Chí Lương nghe thấy vậy, có chút phản ứng không kịp.

Tiểu nha dịch bên cạnh nhắc nhở nói, "Đại nhân, có phải chúng ta nên chạy tới Trương phủ hay không?"

"Đương nhiên phải đi. Ngươi mang theo người qua đó trước, phong tỏa toàn bộ Trương phủ, sau đó thông báo với ngỗ tác qua đó nhìn xem."

"Vâng."

Nha dịch nhanh chóng chạy đi làm việc.

Liễu Chí Lương cúi người chắp tay với Cảnh Dung, "Vương gia, chuyện xảy ra quá đột ngột, hạ quan......"

"Ngươi cứ tiếp tục công việc của ngươi, bổn vương không quấy rầy nữa. Người của ngươi, cũng không cần hộ tống bổn vương trở về."

"Vâng."

Cảnh Dung nhìn thoáng qua hai gã sai vặt đang run rẩy quỳ dưới mặt đất, đôi mắt sắc bén hơi nhíu lại, mang theo Thời Tử Nhiên rời đi.

Trên đường trở về ——

Thời Tử Nhiên tò mò, "Vương gia, đây sẽ không phải là một vụ án giết người bí ẩn khác đúng không?"

"Ngươi muốn biết?"

"Ta chỉ tò mò."

Cảnh Dung cười lạnh, "Có lẽ Trương lão gia kia ăn căng quá, cuối cùng no quá mà chết, bí ẩn gì mà bí ẩn. Trên đời này sao có nhiều vụ án bí ẩn như thế?"

Thời Tử Nhiên gật đầu, cười cười.

Khi bọn họ trở lại khách điếm, đã là chuyện sau một canh giờ (2h).

Hắn vừa mới vào phòng, lập tức nhìn thấy Kỷ Vân Thư đang ngồi ở bên trong chờ mình.

Khóe miệng hắn nhếch lên một cách quỷ dị, cười xấu xa, đuổi Thời Tử Nhiên ra ngoài, xoay người đóng cửa lại.

Hắn thầm nghĩ, nữ nhân này, tự mình chạy vào hang sói!

"Chờ ta?" Hắn hỏi.

Kỷ Vân Thư: "Lang đại ca nói chàng tới nha môn?"

"Ừ, đi gặp huyện lệnh Liễu Chí Lương một chút."

"Nghe nói Trương phủ có người chết?" Kỷ Vân Thư nói thẳng, giọng điệu không có nhiều cảm xúc.

Cảnh Dung cười một chút, "Tin tức lan truyền nhanh thật." Sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, giọng điệu ra lệnh, "Nàng hãy nghe cho kỹ, sáng mai, xuất phát."

Ý ngoài lời, không cho phép nàng xen vào việc người khác!

Kỷ Vân Thư tất nhiên hiểu ý của hắn.

Nàng đơn giản cười cười, rót ra hai chén trà, đẩy một chén trong đó cho hắn, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhưng nàng vừa mới bước được hai bước, cổ tay đã bị người nắm lấy, sau đó bị kéo mạnh một cái, cả người liền ngã vào trong vòng tay Cảnh Dung, thuận thế, phần eo cũng bị cánh tay hắn ôm chặt.

Không thể tránh thoát!

Cơ thể hai người dính chặt vào nhau.

Một cao một thấp!

Một lớn một nhỏ!

Không đợi Kỷ Vân Thư hồi phục lại tinh thần, cằm nàng đã bị ngón tay của hắn nâng lên.

Đón nhận ánh mắt của hắn, bốn mắt nhìn nhau!

"Cứ rời đi như thế, được không?"

Đôi mắt nàng hơi nhướng lên, "Nếu không thì sao?"

Cảnh Dung tỏ ra oán giận, ghen tỵ nói, "Dọc theo đường đi, tiểu tử Vệ Dịch luôn bá chiếm nàng, bổn vương muốn nói chuyện với nàng cũng khó. Bây giờ nàng đã tự mình đưa tới cửa tới, giống như sơn dương tới miệng, sao có thể...... ra ngoài được nữa?"

Đồng thời trong lúc nói chuyện, hắn cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng áp trán mình vào trán của nàng.

Sự bá đạo trong ánh mắt, mang theo thâm tình.

Cảm giác tê dại chạy dọc thân thể Kỷ Vân Thư, nhưng cũng không quên ngả người về phía sau.

Tuy nhiên, cánh tay Cảnh Dung vòng quanh hông giữ nàng rất chặt.

"Tiểu yêu tinh, đừng cố trốn tránh. Đêm nay, bổn vương sẽ ăn nàng."

"Nói bậy."

"Nói bậy hay không, phải làm mới biết."

Cánh môi hắn áp lại gần hơn......

Kỷ Vân Thư lập tức dùng hai tay chắn ở trước ngực hắn, dùng sức đẩy ra.

Nàng mím môi, rũ mắt xuống, nói, "Đêm đã khuya, chàng hãy nghỉ ngơi sớm một chút."

Nàng dùng sức thoát khỏi hắn.

Ai ngờ ——

Trong ống tay áo của nàng rơi ra một khối mộc bài nhỏ bẹp vuông vức.

Một tiếng động nho nhỏ vang lên khi nó chạm tới mặt sàn.

Kỷ Vân Thư vốn định nhặt lên, nhưng lại bị Cảnh Dung đoạt trước.

Hắn dùng ngón tay vuốt ở phía trên, cảm giác rất mịn, bốn góc cũng được bị mài giũa trơn tròn, màu sắc của mộc bài giống như nước mực.

Ở giữa, có một hoa văn rất tinh xảo.

Không thể nhận ra được trên đó là chữ hay là hoa.

"Đây là cái gì?" Hắn cầm nó ở trong tay.

Kỷ Vân Thư vươn tay đoạt lại, nhanh chóng cất vào trong ống tay áo, sau đó bình tĩnh nói, "Một tấm gỗ nhỏ bình thường."

Cảnh Dung tất nhiên không tin.

"Nếu là bình thường, vì sao nàng căng thẳng như vậy?"

"Có sao?"

"Đều viết ở trên mặt." Cảnh Dung buồn bực, nhíu chặt lông mày, "Chẳng lẽ, thứ này cũng là cha Vệ Dịch đưa cho nàng?"

Kỷ Vân Thư xấu hổ, lập tức giải thích, "Đây là di vật nương ta để lại cho ta. Ta vẫn luôn mang theo bên người, không vứt bỏ được."

Vừa nghe thấy điều này, Cảnh Dung sững người nói không nên lời.

Lợi dụng điều này, Kỷ Vân Thư nhanh chóng chạy trốn.

Chỉ còn lại Cảnh Dung ảo não ở trong phòng.

Vừa rồi, hắn nên ném nữ nhân kia lên giường, xong hết mọi chuyện.

Thật ứng với câu nói kia, thịt mỡ đến tận miệng vẫn rớt xuống mương.

Hắn thở dài một tiếng, đơn giản cởi áo nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau!

Lầu một khách điếm.

Ồn ào huyên náo!

"Ngươi đã nghe nói chưa? Tối hôm qua Trương lão gia chết rồi."

"Tối hôm qua ta có nghe nói, Trương lão gia đại thọ ở trong phủ, mời rất nhiều người. Ông ta vốn đang xem diễn, nhưng mới xem được nửa chừng thì đột nhiên ngã xuống ngất xỉu. Khi mọi người tới kiểm tra, không ngờ phát hiện ra ông ta đã chết."

"Có phải vì phát bệnh hay không?"

"Sức khỏe Trương lão gia rất tốt, sao có thể phát bệnh?"

Lúc này, có người thấp giọng nói xen vào, "Ta nghe nói, nha môn phái ngỗ tác tới nghiệm thi, phát hiện Trương lão gia bị trúng độc mà chết. Thì ra, trong chén trà đã bị người ta hạ độc. Hơn nữa, đã tìm ra được hung thủ, áp giải tới nha môn."

"Hung thủ là ai?"

"Hình như là người trong gánh hát. Đó là một vị cô nương. Hơn nữa, nàng còn là cột trụ của gánh hát kia, gánh hát thành Nam. Đúng rồi, chính là gánh hát thành Nam. Cô nương kia gọi là Chiên Mạt. Lần này Trương lão gia đại thọ, đặc biệt mời nàng đến."

Mọi người xung quanh đều thở dài, "Ai da, có thù gì vậy? Vì sao phải giết người?"

"Ai biết được!"

Mọi người bắt đầu bàn tán quanh bàn.

Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung đang ăn cơm ở lầu một, nghe hết toàn bộ những gì bọn họ đã nói.

Người hạ độc, là Chiên Mạt?

Cô nương từng ngất xỉu ở khách điếm trong núi?

Kỷ Vân Thư suy nghĩ, nhưng Cảnh Dung đối diện lại không bận tâm.

Hắn vẫn mang theo bộ dáng nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, còn lạnh lùng nói một câu, "Người sống lâu, tai không nghe, miệng không nói. Người đoản mệnh, nghe lén chuyện người khác, miệng lưỡi lắm lời."

Những lời này, không biết hắn đang nói cho ai nghe, nhưng không có lý do nào mà hắn tự nhiên nói ra một câu như vậy.

Kỷ Vân Thư đương nhiên hiểu ý của hắn.

Đơn giản, nàng cũng giả vờ giống như lỗ tai mình bị bịt lại, xem như không nghe thấy.

Nhưng Mộ Nhược lại buông đũa xuống, đột nhiên đứng dậy, đi đến đám người đang bàn tán sôi nổi.

Hắn chen mình vào đám đông, ngồi xuống. Truyện Đông Phương

Sau đó tự mình rót một chén trà, uống một ngụm, hỏi những người đó, "Gánh hát thành Nam? Bọn họ diễn cái gì?"

Đám người nhìn hắn, tiểu tử này là ai?

Mọi người đều nghi ngờ nhìn hắn, nhưng sau đó vẫn phớt lờ, tiếp tục bàn tán.

Một người trong đó khinh thường liếc mắt nhìn Mộ Nhược một cái, "Ngươi không biết sao? Gánh hát thành Nam, chính là một gánh hát nổi danh. Nghe nói, bọn họ từng tiến cung diễn cho hoàng thượng và một số hoàng thân quốc thích xem. Nhưng không ngờ, bầu gánh cũ chết đi, đoàn kịch thành Nam không còn hoành tráng như trước kia nữa. Tuy nhiên, con thuyền bị hỏng vẫn còn có ba nghìn chiếc đinh, đoàn kịch thành Nam vẫn còn cây cột trụ là Chiên Mạt cô nương, diễn xướng rất hay, không ai sánh bằng. Đặc biệt trong vở《Trang Nhân Mộng》, nghe nói Chiên Mạt cô nương diễn rất sống động. Nếu như có thể tận mắt nhìn thấy, cuộc đời này đã quá đủ rồi."

~~~Hết chương 443~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play