Cảnh Dung móc ra 53 lượng bạc mà Vệ Dịch đã làm rơi, cực kỳ trịnh trọng giao vào trong tay Lang Bạc.
Hắn còn không quên nói, "Nhớ kỹ, ngươi thiếu bổn vương 53 lượng."
"Thuộc hạ đã biết."
Cầm 53 lượng bạc, trái tim Lang Bạc rỉ máu, nhét vào trong tay Vệ Dịch, dời mắt qua một bên, không dám nhìn chúng.
Vệ Dịch lấy được bạc, lúc này mới vui vẻ leo lên xe ngựa, dường như không cảm thấy nóng nữa!
Hắn đâu biết rằng, Lang Bạc gần như muốn khóc.
Một lát sau, bọn họ tiếp tục lên đường.
Gần tới giờ Dậu, xe ngựa đã tới An Phủ huyện.
An Phủ không lớn cũng không nhỏ, phong cách kiến trúc giống như một trấn nhỏ ở Giang Nam, ngoại trừ ba con phố lớn, cơ bản đều là những con hẻm nhỏ phức tạp, không được phồn vinh lắm, nhưng cũng không thể xem là vùng núi nghèo hẻo lánh.
Hơn nữa nơi đây dựa núi gần sông, cực kỳ an nhàn.
Ngay khi xe ngựa tiến vào trong huyện thành, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Mặc dù An Phủ nằm dọc theo đường quốc lộ, nhưng không phải là con đường duy nhất đi tới kinh thành. Thậm chí có thể nói, đó là một trong những con đường xa nhất có thể đi tới kinh thành. Bởi vì, nếu như đi từ An Phủ tới kinh thành, sẽ mất thêm một ngày đi đường.
Vì vậy, rất nhiều người buôn bán và người đi đường đều đi lối tắt, thông thường đều sẽ vòng qua An Phủ, chuyển hướng qua đi đường nhỏ trước khi quay lại đường quốc lộ, không cần phải trì hoãn thời gian.
Tuy nhiên, Cảnh Dung lo lắng đi xe ngựa đi theo đường nhỏ gập ghềnh sẽ khiến Kỷ Vân Thư và Tạ đại nương không thoải mái, vì vậy hạ lệnh đi thẳng theo đường quốc lộ, chậm thêm một ngày đi đường.
Lúc này bá tánh nhìn thấy đoàn xe ngựa vào thành, tất nhiên bắt đầu bàn tán.
Cũng may đang là buổi tối, bọn họ không xem như đặc biệt công khai.
Sau khi tới khách điếm, Cảnh Dung hạ lệnh kéo xe và ngựa đi tới hậu viện.
Ngôn Tình HayKhông lâu sau, đám người Triệu Hoài cũng đi theo vào khách điếm này.
Hai nhóm người, dọc theo đường đi không hề giao thiệp, cũng giả vờ như không quen biết nhau.
Tất cả mọi người đều ngồi ở lầu một để ăn, người nào ăn đồ của người đó.
Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch ngồi chung một bàn. Tạ đại nương dùng cơm trong phòng. Bởi vì Mộ Nhược thích uống rượu, vì thế ngồi một mình ở một bàn bên cạnh.
Sau khi uống vài chén rượu, Mộ Nhược lại bắt đầu nói mê nói sảng.
"Đáng thương a đáng thương, rõ ràng hai bên đều có tình cảm, ở giữa lại cách một cái cầu Hỉ Thước."
Cầu Hỉ Thước, đương nhiên là nói Vệ Dịch.
Cảnh Dung vừa nghe thấy, cầm đũa lên, ném về phía Mộ Nhược.
Nhưng lại bị Mộ Nhược tiếp được.
"Đa tạ, vừa lúc ta thiếu một chiếc đũa."
Cảnh Dung lười để ý đến hắn, gắp đồ ăn vào trong bát của Kỷ Vân Thư.
"Ăn nhiều một chút."
"Ừ."
Kỷ Vân Thư tiếp nhận ý tốt của hắn.
Vệ Dịch vốn đang ăn cơm, nhìn thấy vậy cũng lập tức bắt chước, gắp một miếng thịt để vào trong bát của Kỷ Vân Thư, nói, "Thư nhi thích ăn thịt."
Hắn thậm chí gắp đồ ăn đang có trong bát của Kỷ Vân Thư ra ngoài, nói thẳng, "Thư nhi không ăn đồ ăn của ngươi."
Bộ dáng kia, vừa ương ngạnh vừa kiêu ngạo.
Hình ảnh này, dường như rất quen thuộc!
Khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy xấu hổ.
Cảnh Dung nói không nên lời! Mặt hắn tái xanh, cuối cùng vẫn nuốt xuống cục tức này.
Lúc này, Lang Bạc đi tới, thầm thì ở bên tai Cảnh Dung một câu.
Chỉ thấy sắc mặt hắn trầm xuống, sau khi suy nghĩ một lát, không nói lời nào, chỉ bước ra bên ngoài khách điếm.
Bên ngoài, một tên nha dịch đang cung kính đứng ở nơi đó, vừa nhìn thấy hắn ra ngoài, lập tức khom người chắp tay, hạ giọng nói, "Vương gia, Liễu đại nhân muốn mời ngài di giá tới nha môn."
Thú vị!
"Con cáo già kia, nhanh như vậy đã nhận được tin tức."
"Đại nhân nói, nếu như Vương gia không đi, ngài ấy sẽ tiếp tục chờ."
Nha dịch vừa nói như vậy, Lang Bạc liền lên tiếng, "Đại nhân nhà ngươi nhiên quả rất khí phái, muốn Vương gia nhà ta di giá? Nếu ông ta muốn gặp, sao không tự mình tới đây?"
"Điều này......"
Nha dịch nghẹn lời.
Cảnh Dung ngẫm nghĩ, quay đầu liếc mắt nhìn vào trong khách điếm một cái, phân phó với Lang Bạc, "Ngươi phân phó xuống, chăm sóc tốt cho Kỷ tiên sinh, bổn vương đi một chuyến."
"Thuộc hạ đi theo."
"Không cần, đã có Tử Nhiên."
"Vâng."
Lang Bạc đồng ý.
Cảnh Dung mang theo Thời Tử Nhiên, theo nha dịch kia đi tới nha môn.
Liễu Chí Lương vẫn luôn cung nghênh ở bên ngoài nha môn, nhìn thấy Cảnh Dung tới gần, lập tức nâng quan phục quỳ xuống.
"Hạ quan tham kiến Dung Vương, không thể tới trước cửa thành nghênh đón, thỉnh Vương gia thứ tội."
Nhìn ông ta, Cảnh Dung lạnh lùng nói, "Liễu Chí Lương, đừng mang bộ dáng này với bổn vương. Đứng lên đi, quỳ dễ gãy chân."
Liễu Chí Lương đứng lên, vẫn tất cung tất kính cúi thấp người.
Ông ta cũng không dám nhìn Cảnh Dung, chỉ là cúi đầu nói, "Vương gia, hạ quan đã chuẩn bị tiệc ở hậu viện, thỉnh Vương gia thưởng thức."
Ánh mắt Cảnh Dung hơi tối sầm lại, cười lạnh một tiếng, "Không cần."
"Ngài nhất định phải tham gia. Năm đó nếu không có Vương gia, hạ quan sao có thể tới An Phủ làm huyện lệnh! Ân đức của Vương gia, hạ quan vẫn luôn ghi tạc trong lòng, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện nếu có thể gặp được Vương gia, nhất định sẽ báo đáp. Hiện tại cuối cùng đã có cơ hội gặp Vương gia, tất nhiên phải khoản đãi." Ông ta tâng bốc!
Cảnh Dung hoàn toàn nhìn thấu ông ta. Hắn đánh giá trên dưới ông ta một cái, hỏi, "Liễu Chí Lương, ai thông báo cho ông, bổn vương tới An Phủ?"
Liễu Chí Lương một lần nữa cúi người, cười nói, "Vương gia vâng lệnh đi Ngự phủ huyện điều tra Chẩn Tai Ngân. Chuyện này, đều đã lan truyền khắp nơi. Vương gia tôn quý, tất nhiên không có khả năng đi theo đường nhỏ giống như người khác, nhất định sẽ đi qua An Phủ. Nhiều ngày qua, hạ quan sớm đã chuẩn bị nghênh đón Vương gia.
Thời Tử Nhiên bên cạnh mở miệng nói, "Liễu đại nhân, người nói những lời này quá trái lương tâm. Nếu ngươi sớm đã chuẩn bị cung nghênh, vì cớ gì không nghênh đón ở cửa thành, còn phái người đến mời Vương gia nhà ta di giá tới huyện nha các ngươi? Vừa nhìn đã thấy, ngươi thật đủ kiêu ngạo."
"Vương gia xin đừng hiểu lầm."
Liễu Chí Lương cúi người càng thấp hơn, nhanh chóng giải thích, "Hạ quan vốn tưởng rằng nếu Vương gia đến An Phủ, sẽ sai người thông báo trước một tiếng. Nhưng hạ quan chờ mãi không nhận được thông báo, nghĩ rằng Vương gia nhất định không muốn lộ diện, vì thế mới từ bỏ suy nghĩ tới cửa thành nghênh đón. Vừa rồi, hạ quan vốn nên tự mình đi mời Vương gia, nhưng lo lắng thân phận Vương gia sẽ bị bại lộ, vậy nên mới thất lễ, để thuộc hạ đi mời ngài tới, tránh kinh động tới người khác, khiến Vương gia không vui."
Không thể không nói, Liễu Chí Lương này và Đại Lý Tự thiếu khanh thật ra rất xứng đôi, đều là những kẻ thích vuốt mông ngựa!
Hơn nữa, còn một đánh ra một chiêu rất chuẩn, khiến cho Cảnh Dung không nỡ trách mắng bọn họ.
Đơn giản ——
"Được rồi, Liễu Chí Lương, bổn vương sẽ không vào ngồi. Ta sở dĩ tới đây, không phải là vì sơn hào hải vị mà ngươi chuẩn bị. Ta chỉ muốn đến đây nhìn xem một cái, ngươi làm sơn đại vương có thoải mái hay không." Cảnh Dung nói.
Sơn đại vương?
Liễu Chí Lương bối rối, sau đó nhanh chóng nói, "Vương gia nói đùa, hạ quan nào phải sơn đại vương gì đó. Ở trước mặt ngài, hạ quan chỉ là một con sâu, sẵn sàng làm Vương gia vui vẻ."
"Miệng lưỡi rất bóng bẩy."
Liễu Chí Lương run rẩy!
"Những năm gần đây An Phủ huyện rất thái bình, ngươi làm chức quan này, có vẻ như danh xứng với thực. Xem như bổn vương đã biết. Vì vậy, ta sẽ không ở lại lâu. Ngươi cứ tiếp tục làm quan của ngươi, sau khi bổn vương hồi kinh, sẽ nhắc tới ngươi trước mặt Lại Bộ nhiều hơn."
"Tạ vương gia." Ông ta lại hỏi, "Vương gia thật sự không vào ngồi một lát?"
"Không cần, bổn vương còn có chuyện quan trọng."
"Vậy hạ quan sẽ sai người đưa ngài quay về."
Liễu Chí Lương phái hai người đi theo, nhưng Cảnh Dung vừa mới đi được hai bước, đột nhiên có hai gã sai vặt đã vội vàng chạy thẳng vào trong.
Hai người kia quỳ gối trước mặt Liễu Chí Lương.
"Đại nhân, ta...... Trương lão gia nhà ta chết rồi."
Liễu Chí Lương sửng sốt, kinh hãi, "Trương lão gia?"
Gã sai vặt cực kỳ sợ hãi, "Hôm nay là sinh thần lão gia nhà ta, mời gánh hát tới hát tuồng, nhưng vừa mới hát được nửa chừng thì...... thì chết."
~~~Hết chương 442~~~