Hình Thiên lão tổ này, chính là ác hổ, là độc xà, tuyệt đối không thể thả hổ về núi.

Nhậm Thương Khung vung Ngũ Hành Trúc Kiếm lên, trực tiếp đem thủ cấp của Hình Thiên lão tổ bổ xuống. Hỏa quang bùng lên, đem thi thể Hình Thiên lão tổ luyện hóa tại chỗ!

Sau khi diệt sát Hình Thiên lão tổ, Nhậm Thương Khung cũng biết, lần này xuất động, là vô công trở về. Hắn phiền lòng không phải cùng Thiên Các hoàn toàn xé rách da mặt, cũng không phải Thiên Các treo giải thưởng, mà là từ trong miệng Hạ Hàn Hiên biết được, yêu hóa chi độc kia, có lẽ cũng chưa có phương pháp giải độc.

Tin tức này, làm cho Nhậm Thương Khung rất phiền lòng. Hắn cẩn thận phân tích, cảm thấy lời này của Hạ Hàn Hiên cũng không sai.

Nếu thật là như vậy, muốn cỡi bỏ yêu độc trong cơ thể phụ thân, là hết sức phiền toái.

- Nếu yêu độc này đúng là vô giải, ta nhất định phải làm Âm Dương Đạo, Trảm Không Đạo trả giá gấp trăm lần!

Phụ thân, vẫn là tâm bệnh kiếp trước kiếp nầy của Nhậm Thương Khung. Hôm nay phụ thân đã tìm được, nhưng yêu độc không có cách phá giải, đau khổ trong lòng Nhậm Thương Khung, có thể tưởng tượng được.

- Đúng là lực lượng vẫn còn chưa đủ. Nếu có đủ thực lực, trực tiếp đến thánh địa Âm Dương Đạo, đem Hạ Tùng Linh bắt lại tra hỏi.

Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng, biết hành tung bại lộ, tất nhiên sẽ có phiền toái vô cùng vô tận. Thiên Các treo giải thưởng dụ người như vậy, một hai kẻ tới tìm phiền toái, hắn cũng không sợ. Nhưng nếu là một nhóm lại một nhóm không ngừng tới tìm phiền toái, cũng rất nhức đầu.

Nhậm Thương Khung không sợ, nhưng cũng không muốn ở nơi này dây dưa lãng phí thời gian.

Trở lại Đan Tiên Đông Điện, Nhậm Thương Khung y theo lời hứa lúc trước với Xích Hằng Vũ, thỉnh thoảng ở Kính Nguyệt Thành xuất đầu lộ diện, ngồi chẩn cứu người.

Xích Hằng Vũ luôn luôn thương dân, hôm nay không có Hô Duyên Ngạo Bác cản trở, càng được dân chúng thương yêu.

Lần trước Xích Hằng Vũ đề nghị Nhậm Thương Khung mở một y quán, bất quá cân nhắc Nhậm Thương Khung bây giờ đã là Thái thượng trưởng lão, không có tiện luôn xuất đầu lộ diện, nên cũng không nhắc lại chuyện này.

Ngược lại Nhậm Thương Khung một mực nhớ chuyện này. Bất quá, hắn cảm thấy, Kính Nguyệt Thành này lớn như thế, nếu dựa vào mấy cao tầng xuất đầu lộ diện, cuối cùng là lấy muối bỏ biển.

Cho nên, hắn mấy ngày này, mỗi ngày đều tốn không ít thời gian chỉ điểm Tiểu Kỳ cùng Trịnh Thành, nhất là Tiểu Kỳ, thiên phú ở phương diện Linh dược, quả thật đáng giá bồi dưỡng, vô cùng có thiên phú, điều này làm cho Nhậm Thương Khung hết sức vui mừng.

Hai năm không tới, tu vi linh dược của Tiểu Kỳ, mặc dù còn cách Dược Thánh rất xa, nhưng ít nhất cũng có thể thông qua Dược sư khảo hạch. Thậm chí trùng kích Dược Vương cũng có hy vọng lớn.

Hơn nữa, lấy thiên tính hiền lành của Tiểu Kỳ, treo bảng tế thế, chữa bệnh cứu người, cái này đối với nàng mà nói là lựa chọn tốt nhất. Khi Nhậm Thương Khung nói cho nàng biết chuyện này, Tiểu Kỳ rất nhiệt tình.

Mà Nhậm Thương Khung thời gian này, trừ bồi dưỡng Tiểu Kỳ ra, chính là ở trong tài liệu mật thất của Đan Tiên Đông Điện.

Có lẽ, có thể từ trong điển tịch của Đan Tiên Điện, tìm được một ít dấu vết liên quan tới yêu độc? Nhưng mà, vô luận hắn tìm thế nào, liên tiếp hơn mười ngày, cũng không có bất kỳ đầu mối.

Hôm nay, Nhậm Thương Khung vẫn ở chỗ cũ xem điển tịch, chợt Tô Thần đến tìm hắn, cười nói có cố nhân tới thăm, muốn đích thân bái kiến hắn.

Nhậm Thương Khung hết sức tò mò, lúc này, mình và Thiên Các đã ân đoạn nghĩa tuyệt, còn có cố nhân gì tới nữa?

Chẳng lẽ là người Bách Thảo Đường đến?

Không đúng, nếu như là người của Bách Thảo Đường, Tô Thần lần trước bái phỏng Thiên Các, đều đã từng quen biết, nhất định sẽ trực tiếp mang tới.

Mang theo vài phần nghi ngờ, theo Tô Thần hướng đại điện đi tới. Còn không có tiến vào đại điện, đã nghe được một tiếng cười sang sãng:

- Xích lão nhi, ta lần này tới, là cố ý hướng Đan Tiên Đông Điện các ngươi nói lời cám ơn.

- Cám ơn? Thủy lão huynh, chuyện này từ đâu tới?

Thì ra người nói chuyện trước, chính là Thủy Vân Tông nhị tông chủ Thủy Trường Đông.

Thủy Trường Đông ha ha cười một tiếng:

- Dĩ nhiên là cám ơn tân Thái thượng trưởng lão Nhậm Thương Khung, mấy tháng này, Thủy Vân Thần Thụ tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nhìn dáng dấp, cách của Thương Khung đại sư, đã có tác dụng. Ta là phụng lệnh đại tông chủ, tự mình tới đa tạ.

Xích Hằng Vũ khiêm tốn cười một tiếng:

- Đó là công lao của Thương Khung trưởng lão, Đan Tiên Đông Điện không dám tranh công. A a, Thương Khung trưởng lão tới.

Đang khi nói chuyện, Nhậm Thương Khung đã đi vào đại điện.

Thủy Trường Đông vội đứng lên, ôm quyền cười nói:

- Thương Khung đại sư, đã lâu không gặp?

Bên cạnh Thủy Trường Đông, Thủy Dao vốn đang ngồi ngoan ngoãn, thấy Nhậm Thương Khung tới, đôi má thoáng qua một tia đỏ ửng, trong mắt bắn ra một vẻ vui thích.

Thành thực đứng lên:

- Đệ tử Thủy Dao, bái kiến ân sư.

Thủy Dao thoải mái như vậy, cư nhiên miệng xưng ân sư. Điều này làm cho Xích Hằng Vũ cũng có chút ngoài ý muốn? Không khỏi cười nhìn về Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung ngày đó ở Thủy Vân Tông bị Thủy Dao nói như vậy, còn từng lưu lại lời nói, chỉ cần Thủy Dao có thể thông qua ba năm khảo sát, liền thu nàng làm đồ đệ.

Lời này ban đầu cũng chỉ là mượn cớ rút lui, tính ở trong ba năm, để cho tâm tư Thủy Dao phai nhạt, biết khó mà lui.

Hắn vốn cho là, Thủy Dao chẳng qua là tâm tính nữ nhi, nhất thời cao hứng, thấy thủ đoạn luyện đan của mình, sinh lòng bội phục thôi. Thời gian dài, cũng sẽ quên. Cũng không nghĩ tới, Thủy Dao này cư nhiên nhớ mãi không quên, vừa thấy mặt đã lấy thân phận đồ đệ hành lễ.

- Ách... Thủy tiểu thư, danh phận thầy trò giữa ta và ngươi, tựa hồ...

Thủy Dao hì hì cười một tiếng:

- Lão sư, ba năm khảo sát, đã không cần thi. Ta biết lý niệm của lão sư cùng Đan Tiên Điện nhất mạch truyền thừa, chính là tế thế cứu nhân. Cho nên, đệ tử tính toán đến Kính Nguyệt Thành mở y quán ngồi chẩn, nhập thế tu hành mười năm, vì dân chúng Kính Nguyệt Thành hành y chữa bệnh, thay lão sư phân ưu giải nạn.

Nhậm Thương Khung sờ mũi, cô gái này, cùng suy đoán của hắn không giống a. Hắn vốn cho là, Thủy Dao này nhất định là coi trời bằng vung, tuy không bằng cái loại thiên kim tiểu thư tính khí ngang ngược, nhưng cũng kém không xa, không ngờ nàng lại có bộ mặt này.

Dưới tình huống này, nếu như hắn cự tuyệt, vậy thì không khỏi có chút thất thố.

Thủy Trường Đông ha ha cười nói:

- Thương Khung đại sư, tiểu nữ một mảnh thành tâm, tuyệt đối không có bất kỳ tư tâm. Ta xem, ngươi nên thu nàng làm đồ đệ đi.

Nhậm Thương Khung có chút khó xử, theo như quy củ Đan Tiên Đông Điện, là không thể cùng lục đại tông môn lui tới quá thân mật. Cho nên, hắn có chút khó xử nhìn về Xích Hằng Vũ.

Xích Hằng Vũ cười cười:

- Thương Khung, chuyện truyền thừa y bát, tự ngươi quyết định là được. Đan Tiên Đông Điện mặc dù có quy củ, nhưng chuyện thu đồ đệ, cũng để ý một chữ “duyên”. Nếu Thủy Dao tiểu thư với ngươi có duyên thầy trò, ngược lại cũng không nên làm mất một mỹ sự.

Thủy Trường Đông vội nói:

- Phải, thầy trò là duyên phận, do trời đất tạo nên. Tiểu nữ của ta, băng tuyết thông minh, nhưng hết lần này tới lần khác lại có mấy phần ngạo tính tình. Nàng ngay cả ta, cũng không phải rất phục. Lớn như vậy rồi, chân chính để cho nàng tâm phục không có mấy. Thương Khung đại sư ở trong lòng nàng, so với danh sư còn cao hơn, nếu không thu nàng, nàng nhất định sẽ thành tâm bệnh.

Thủy Dao hì hì mà cười:

- Lão sư, ta biết người rất mềm lòng. Cùng lắm thì ta đáp ứng người, sau này chuyện gì đều nghe lão sư an bài.

Nhậm Thương Khung thở dài nói:

- Nếu ngươi thành tâm, ta liền nhận ngươi khảo sát một thời gian. Bất quá làm môn hạ đệ tử ta, nhập thế tu hành mười năm thế nào đủ? Tu hành một đạo, tất nhiên trước phải nhập thế, mới có thể xuất thế. Ngươi muốn theo ta tu luyện, phải vĩnh viễn nhập thế, dù không thể thành kỳ thân, cũng phải có mỹ danh y đức.

Nhậm Thương Khung không phải là người trước nhân sau đại nghĩa, phần nhân tình này, hắn vốn cũng không xem nặng, nhưng mà nghiên cứu di điển Vạn Dược Tôn càng lâu, hắn càng cảm thấy Vạn Dược Tôn là một người vĩ đại.

Tâm tính như vậy, bất tri bất giác cũng ảnh hưởng Nhậm Thương Khung, đào tạo khí độ cho Nhậm Thương Khung. Để cho hắn hiểu, tu hành Đại Đạo, không chỉ có tranh đấu cùng chém giết, cũng có lòng nhân từ cùng đảm đương.

Một võ giả, nếu như thoát khỏi thế tục, không hỏi thế sự, không quan tâm thế gian khổ não, như vậy tu hành nhiều bản lãnh, lại đi nơi nào thi triển?

Chớ nói Thủy Trường Đông là ngoại nhân, ngay cả Xích Hằng Vũ, nghe lời này cũng nghiêm nghị hẳn lên, cảm giác mình ban đầu chọn Nhậm Thương Khung, thật là cử chỉ sáng suốt.

Trong con ngươi xinh đẹp của Thủy Dao, cũng thoáng qua mấy phần suy nghĩ sâu xa.

- Lão sư, đệ tử ghi nhớ dạy bảo.

- Ân, lánh đời tu hành, vì tư lợi, mặc dù thành đạo, cũng chỉ là tiểu đạo, tiểu đạo là tả đạo, không thể nào là chân chính Đại Đạo!

Nhậm Thương Khung nói lời này, cũng suy nghĩ sâu xa. Suy nghĩ Hạ thị Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, mặc dù biết yêu tộc muốn xâm lấn, vẫn như cũ ta được ta làm, không nhúc nhích, suy tính chẳng qua là tông môn lợi ích, thậm chí chẳng qua là thế lực của mình, hoàn toàn không để ý dân chúng sống chết.

Thậm chí, bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ nhân tính nào, đem bình dân coi là heo chó, nắm trong tay sinh sát, khi cần thì vứt ra hi sinh.

Nếu nói Đạo như vậy, trong đáy lòng Nhậm Thương Khung rất mâu thuẫn.

Bất kể có hay không có năng lực làm được, ít nhất ở trước mặt đại kiếp, đại tông môn nhất định phải có đảm đương của một đại tông môn!

Nếu như ngay cả con dân cũng không thể che chở, kia còn có tư cách gì cao cao tại thượng, hưởng thụ vinh dự cao nhất?

Thủy Dao sống đến bây giờ, chân chính quỳ lạy người khác, thật ra cũng chỉ có Nhậm Thương Khung. Bởi vì, Nhậm Thương Khung ở thiên phú Linh dược, là hoàn toàn chinh phục nàng, hoàn toàn phá hủy kiêu ngạo cùng tự hào ban đầu của nàng. Ở Nhậm Thương Khung, nàng nhận thức được cái gì gọi là chân chính Dược Thánh đại sư, cái gì gọi là đại sư thủ bút.

So sánh xuống, chút tu vi Linh dược đáng thương của mình, thật là hổ thẹn hết mức. Lại còn tự nhận là Đông Hoàng Châu đệ nhất thiên tài Linh dược.

Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.

Thủy Trường Đông thấy Nhậm Thương Khung đáp ứng thu đồ đệ, cũng là vui vô cùng, lập tức đề nghị:

- Xích lão nhi, đại hỷ sự bực này, không bằng ở nơi này cử hành một nghi thức bái sư đi?

Xích Hằng Vũ cũng muốn làm người mai mối, cười nói:

- Thái thượng trưởng lão thu đồ đệ, đây là thiên đại chuyện vui, đáng ăn mừng một chút, nghi thức bái sư này, tự nhiên phải làm long trọng một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play