Hắn lớn hơn nàng mười hai tuổi, vốn nên nhường nhịn, bao dung nàng mới phải, đối với chuyện nàng có ý với nam tử khác, đó cũng là chuyện hiển nhiên, hắn có gì đáng để tức giận, lại có tư cách gì tức giận với nàng.
"A La, ta biết trong lòng ngươi chán ghét ta, có lẽ còn oán ta, nhưng chuyện này cũng không trách được ngươi, ta chỉ muốn hỏi, nếu năm đó ta không rời đi, nếu ta tuân thủ lời hứa, ngươi có thể... có thể nghĩ khác đi hay không?"
Lời này rất hàm súc, lại khó nói ra miệng, nhưng tiếng lòng chôn giấu quá lâu rồi, cuối cùng cũng nói ra...
Kỳ thật, hắn muốn biết, nếu lúc trước hắn không rời khỏi Yến Kinh, không nhẫn tâm bỏ lại nàng mà đi, nếu hắn vẫn luôn ở bên cạnh che chở nàng, sủng ái nàng, thì hôm nay quan hệ giữa hắn và nàng có phải sẽ khác hay không?
A La nghe lời này, cúi thấp đầu, trái tim như con thỏ nhỏ nhảy loạn, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Nàng đương nhiên hiểu ý tứ của hắn.
Năm đó nàng còn nhỏ, không có ai để dựa dẫm, trong nhà không có ai đáng tin cậy nên khó tránh khỏi bám lấy hắn, tham lam hưởng thụ sự trân trọng, che chở của hắn... có lẽ còn xem hắn như phụ thân mình.
Nhưng sau đó, hắn hung hăng vứt bỏ nàng mà đi.
A La tuổi nhỏ nhoài người trên bục cửa sổ, khóc lóc cầu hắn đừng đi, cầu hắn tin lời mình, nhưng hắn nói hắn không tin.
Hắn thậm chí còn nói, cho dù vận mệnh cô nương Tả Hầu gia kia có thế nào, hắn vẫn sẽ cưới nàng ấy.
Tuy rằng sau này hắn không cưới cô nương Tả Hầu phủ, nhưng chung quy hắn vẫn rời đi, để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.
Bây giờ hắn nói hối hận, chính là ý này đi?
A La run rẩy cắn rách cả môi.
Hai người trầm mặc không nói gì, một người khí tức trầm trọng, một người thân thể khẽ run.
Có một chú chim xẹt qua mặt hồ, thời điểm lướt qua chỗ nàng làm rơi xuống vài giọt nước.
Nàng hít sâu một hơi, quay mặt đi, lãnh đạm nói: "Tiêu Thất gia có lẽ đã quên, ta đã sớm nói, chúng ta không thân cũng chẳng quen, không ai nợ ai cái gì, A La chưa từng vì vậy mà giận Tiêu Thất gia, về phần chán ghét, lời này càng buồn cười hơn, vì sao A La lại chán ghét Tiêu Thất gia chứ?"
Ha ha, trước kia căn bản không thèm nhìn nàng, bây giờ nàng lớn rồi, bộ dáng dễ nhìn, liền tìm tới đây, còn tặng áo choàng lông điêu tơ vàng, quỷ mới biết thứ kia đã tặng cho bao nhiêu cô nương rồi!
Nghe nàng nói xong, hắn im lặng nửa ngày không đáp.
Nếu không phải bên tai vẫn là tiếng hít thở nặng nề cùng với khí tức nam tính nóng rực của hắn, nàng sẽ cho rằng hắn đã rời đi rồi.
Không biết qua bao lâu, xa xa vọng đến tiếng còi của ai đó, A La mới nghe thấy hắn lần nữa lên tiếng.
"Được, ta biết. Về sau..." hắn ngừng lại môt chút, giọng nói không hề dao động: "Ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay đầu, nói: "Còn có một câu ta muốn nói với ngươi, ngươi nghe cũng được không nghe cũng thế. Ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, lại có cha mẹ thương yêu, việc gì có thể thì cứ tùy tâm mà làm, đừng miễn cưỡng bản thân. Về phần Kha thần y, về sau có cơ hội, ta nhất định sẽ lưu ý."
A La đợi đến khi Tiêu Kính Viễn đi xa rồi mới chậm rãi quay đầu nhìn hắn.
Hôm nay hắn mặc y phục màu thủy lam, tóc cũng buộc lên bằng một cây trâm mới mẻ độc đáo, là kiểu dáng thịnh hành ở Yến Kinh dạo này.
Nhìn từ góc độ này, hắn thật sự rất anh tuấn.
Cũng không hề có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc của Bắc Định Hầu ngày xưa.
Có điều, giữa tiếng cười đùa xung quanh, giữa khung cảnh ngày xuân trời xanh gió mát, bóng lưng kia nhìn thế nào cũng cảm thấy cô đơn, hiu quạnh.
A La cúi đầu nhìn mặt hồ tĩnh lặng, bỗng nhiên bi thương muốn khóc.
Nàng thong thả ngồi xổm xuống, dùng tay che mặt.
Trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải vì bảy năm trước hắn vứt bỏ nàng.
Kỳ thật, ngay từ đầu, nàng và hắn đã tuyệt đối không có khả năng.
Nàng luôn chưa từng có ý định cho mình một cơ hội như vậy.
Đời trước đã đi nhầm đường, nàng không dám lặp lại lần thứ hai, cho dù là không cùng cách đi.
Cửa lớn Tiêu gia, nàng không dám bước vào lần nữa.
- -------------
Diệp Thanh Huyên về tới bên hồ, nhìn thấy Tam tỷ tỷ dùng tay che kín mặt, mà kẽ tay có nước mắt ướt át. Nàng khẽ thở dài, ôm đầu gối, lẳng lặng ngồi xuống bồi A La.
"Tam tỷ tỷ, thật ra Tiêu Thất gia rất tốt, ta cảm thấy hắn tốt hơn Ngưu công tử."
Lúc đầu nàng nhìn trúng Tiêu Thất gia, chỉ tiếc, hai người quá khác biệt, ngẫm lại tuyệt đối không có khả năng, sau này nàng mới mưu cầu vị trí bên cạnh Thái tử.
A La lấy khăn lau mặt, mắt hơi đỏ, nói giọng mũi: "A Huyên, ngươi không hiểu, chuyện này là không thể, tuyệt đối không có khả năng, huống chi hắn... kỳ thật không phải người tốt lành gì."
Nói đến chỗ này, thanh âm nàng cơ hồ phát run.
Là nàng trước kia nhìn nhầm hắn, cho rằng hắn là chính nhân quân tử, thật ra không phải vậy, ít nhất trong chuyện nam nữ, xem ra cũng không sạch sẽ.
"Làm sao có thể!" Diệp Thanh Huyên có chút không tin tưởng. Trong ấn tượng của nàng, người khác mỗi khi nhắn đến Tiêu Thất gia đều khen hắn tính tình nội liễm, cao thượng, là nhân tài của triều đình, không hải người bình thường có thể so sánh được. Làm sao đến chỗ A La lại biến thành "Không phải người tốt lành gì."
A La khẽ thở dài, nói với Diệp Thanh Huyên: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, người ngoài chỉ nói Tiêu Thất gia văn võ song toàn, lương đống của quốc gia, nhưng lại không biết, trong chuyện nam nữ, hắn là người triều tam mộ tứ*.
*Triều tam mộ tứ (hay Chiêu tam mộ tứ): 朝三暮四 ý nói người hay thay đổi, không có trách nhiệm, hoặc dùng thủ đoạn để lừa người khác.
"A?" Diệp Thanh Huyên khẽ nhếch miệng, sửng sốt một lúc bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Tam tỷ tỷ, ngươi nói vậy cũng có đạo lý! Khó trách lúc trước hắn từng cự tuyệt hôn sự với Tả Hầu phủ, chẳng lẽ đúng là vì hắn triều tam mộ tứ?"
A La xoa xoa mũi, lắc đầu: "Ai biết được, người này rất có quyền thế trong triều, tâm cơ sâu đậm, không phải ta và ngươi có thể hiểu được, chúng ta sau này không nhắc đến người này nữa, nhưng phải đề phòng hắn, dù sao chúng ta đều là nữ nhi khuê các, nếu rơi vào tay hắn sẽ là kết cục thân bại danh liệt, như vậy đời này coi như xong."
Diệp Thanh Huyên nghe liền chậc lưỡi, gật đầu lia lịa: "Tỷ tỷ nói rất có lý!"
- ------------
Hai tỷ muội A La và Diệp Thanh Huyên ỉu xìu ngồi tâm sự bên bờ hồ một lát, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Gặp một nam nhân khiến ngươi không thoải mái cũng không tính là gì, các nàng còn trẻ, còn nhiều cơ hội, luôn phải nhìn nhiều, nghĩ nhiều một chút, hai tỷ muội lau sạch nước mắt, vòng qua cây cầu, đi về phía đám đông.
Nào ngờ mới đi không bao xa liền nhìn thấy hai nữ tử mặc cung trang đi về phía này, bọn họ thấy A La thì tiến lên nói: "Xin hỏi cô nương là nữ nhi Binh bộ Thị lang Diệp đại nhân?"
A La nhận ra đây là thị nữ bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, lập tức không dám chậm trễ, vội đáp: "Phải."
Hai thị nữ kia nhìn nhau, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cuối cùng cũng tìm được cô nương rồi, yến tiệc của Ngụy phu nhân sắp bắt đầu, Hoàng hậu nương nương không thấy cô nương nên sai chúng ta qua đây tìm."
A La và Diệp Thanh Huyên liếc nhau, đều biết rõ đây chính là thể diện lớn lao, lập tức cung kính nói: "Làm phiền hai vị cô nương."
Hai thị nữ dẫn A La và Diệp Thanh Huyên trở lại chỗ yến tiệc. Lúc này đã an bài thỏa đáng mọi thứ, một dãy bàn gỗ lim nhỏ, bốn năm người một bàn, bên ngoài có một cái nồi to nấu bằng củi, còn có hai đống lửa trại đang nướng thịt rừng.
Nói đơn giản đây chính là một bữa tiệc dã ngoại, chẳng qua, vì người tham dự là Hoàng gia và quý tộc, hầu môn Yến Kinh cho nên cấp bậc được đề cao lên thôi.
Ngụy phu nhân thấy A La đến cũng thở phào nhẹ nhõm, bước đến chào hỏi: "Ta đang muốn an bài chỗ ngồi đây, không biết ngươi chạy đi đâu, ngươi sớm đến đây một chút, ta hảo hảo tìm cho ngươi một vị trí tốt."
A La mím môi cười khẽ: "Phu nhân, ta là vãn bối, tùy ý ngồi chỗ nào đó là được, không dám chiếm chỗ tốt."
Ngụy phu nhân thấy nàng nhu thuận thì bật cười: "Trưởng bối vãn bối cái gì, ngươi xem, đây là hội đạp thanh, cũng không phải trong cung hay phủ đệ nào, làm gì nhiều quy cũ như vậy, vui vẻ tùy ý là được rồi, không cần phân tôn ti chỗ ngồi, tùy tiện sắp xếp thôi!"
Trong lúc nói chuyện, chỗ ngồi của A La đã sắp xếp xong xuôi, Diệp Thanh Huyên vì đi theo A La nên cũng được an bài ngồi cùng bàn.
Mới đầu, A La còn không biết ý tứ Ngụy phu nhân khi sắp xếp chỗ ngồi như vậy, sau này ngẩng đầu nhìn sang mới hiểu, thì ra ngồi bên trái mình là một nam tử tướng mạo có nét tượng tự Lưu Hân, chỉ trẻ tuổi hơn Lưu Hân mà thôi.
Nàng nhất thời nhớ ra, đây chính là Tam hoàng tử Lưu Hạo.
Mà ngồi sát bên cạnh Lưu Hạo, ngoại trừ một nam tử nàng không biết mặt còn có hai người khác, chính là Thái tử Lưu Hân và... Định Bắc Hầu Tiêu Kính Viễn.
Này... thật đúng là oan gia ngõ hẹp, sao lại đụng phải rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT