A La đang trò chuyện với Ngưu Thiên Quân cực kỳ hợp ý, bốn mắt giao nhau, một bên là mắt mang ý cười, một bên thì nhìn đến ngây ngốc. Miệng nói diều nhưng trong mắt trong lòng lại nhìn đối phương.
Ngưu Thiên Quân nghĩ, Diệp cô nương thật sự nhìn thế nào cũng xinh đẹp, nũng nịu động lòng người, thiên kim nhà Binh bộ Thị lang quả nhiên không giống loại nữ tử dung chi tục phấn kia... Hoàn toàn quên vừa rồi mình căn bản khinh thường thiên kim nhà quan.
A La nghĩ, Ngưu Thiên Quân đời trước là nhân vật chiến công hiển hách, không ngờ lại hàm hậu, thành thật như vậy, ít nhất, trong lòng trong mắt chỉ có mình, không có tâm tư sâu như Tiêu Vĩnh Hãn. Đời này mình sẽ cùng một nam tử như vậy, hảo hảo sống thật tốt.
Về phần tướng mạo, cũng chẳng làm cơm ăn được, đẹp để làm gì.
A La nghĩ đến đây, trong lòng bắt đầu trù tính hôm nào đó sẽ nói chuyện này với mẫu thân, nếu mẫu thân đồng ý, liền xem ý tứ Ngưu gia. Dĩ nhiên, loại chuyện này nữ nhi gia nhất định không thể chủ động, dù sao cũng phải là Ngưu gia lên tiếng trước.
Chẳng qua, nhìn bộ dáng Ngưu Thiên Quân vừa thấy mình liền nhìn đến ngây ngốc, bị mình làm cho thần hồn điên đảo, sợ là hận không thể lập tức về nhà thưa chuyện với cha mẹ đi?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên liền trợn tròn mắt, kia... không phải là Tiêu Kính Viễn sao?
Tiêu Kính Viễn cùng phụ thân của Ngưu Thiên Quân là Ngưu Tư Thành đi về phía bờ hồ, mặt ngoài thì có vẻ đang trò chuyện với Ngưu Tư Thành, nhưng vẫn âm thầm chú ý động tĩnh bên A La.
Nàng cũng không phải là gì của hắn, cho nên hắn không thể làm gì được.
Đáng thương A La, đang tình chàng ý thiếp với Ngưu Thiên Quân, đột nhiên thấy Tiêu Kính Viễn trầm mặt đi tới, mà bên cạnh, không phải là cha của Ngưu Thiên Quân đó sao?
Nàng nhất thời hơi ngẩn ra, môi khẽ nhếch, rốt cuộc lên tiếng: "Bái kiến Thất thúc."
Lúc đầu, Ngưu Thiên Quân căn bản không nhìn thấy cha mình tới, trong mắt, trong đầu chỉ chỉ có tiểu giai nhân, ngay cả Diệp Thanh Huyên bên cạnh nhắc nhở cũng hoàn toàn không để ý tới.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy bờ môi xinh đẹp của giai nhân hơi mở ra, hai mắt khiếp sợ, sau đó có chút mờ mịt, gương mặt đỏ bừng lên...
"Diệp cô nương, ngươi làm sao vậy?" vẻ mặt hắn lo lắng, thân thiết hỏi.
"Thiên Quân, làm sao ngươi trốn tới đây?" Một thanh âm trung niên uy nghi vang lên.
"Cha?" Ngưu Thiên Quân quay đầu nhìn phụ thân: "Cha, ngài cũng tới rồi."
"Tiểu tử, ngươi làm sao trốn ra đây?" Ngưu Tư Thành nhíu mày, thấy Diệp Thanh Huyên và A La bên cạnh, không khỏi hỏi: "Đây là?"
Ngưu Thiên Quân vội vàng giới thiệu: "Đây là tiểu thư nhà Binh bộ Thị lang Diệp đại nhân."
A La cúi đầu, vội vàng tiến lên bái kiến, thái độ cung kính, ngữ khí mềm mại.
Ngưu Tư Thành đảo mắt qua A La, đáy mắt cũng có vài phần kinh diễm, nhưng rất nhanh liền nhíu mày nói với nhi tử mình: "Xú tiểu tử, tìm ngươi nửa ngày không thấy, thì ra là trốn ở đây! May mắn gặp Tiêu tướng quân, nếu không ta còn chưa tìm được ngươi đấy, biểu mợ ngươi nói muốn gặp ngươi, còn không mau đi!"
Biểu mợ? Ngưu Thiên Quân hơi giật mình, hắn quả thật có một biểu mợ, nhưng không thích gặp nàng chút nào, bởi vì biểu mợ luôn muốn gả biểu muội cho hắn.
Trước ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Ngưu Tư Thành, Ngưu Thiên Quân căn bản không thể phản bác, hắn lưu luyến nhìn A La một cái, đành cáo từ, đi theo phụ thân.
Từ lúc gặp phụ thân của Ngưu Thiên Quân, A La có chút ngượng ngùng, nếu sau này nàng thật sự gả cho Ngưu Thiên Quân, vậy chẳng phải Ngưu Tư Thành là cha chồng tương lai của nàng sao?
Đứng trước mặt cha chồng tương lai, nàng dĩ nhiên khó mà nói cái gì, điều duy nhất có thể làm chính là cúi đầu, ra dáng ngượng ngùng, an tĩnh đúng chuẩn tiểu thư khuê các.
Cứ như thế nửa ngày, rốt cuộc chờ Ngưu Tư Thành đi rồi, nàng mới thở phào một hơi.
Vừa ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt thâm trầm không thể nhìn thấu.
Nàng chỉ có thể nhìn ra một chút ý tứ trong đôi mắt đó, đại khái là nghiêm khắc và cực kỳ không vui.
Phảng phất như bị núi Thái Sơn đè nặng, nàng theo bản năng lại cúi đầu.
Cũng không biết là nàng xui xẻo đến mức uống nước lạnh cũng mắc kẽ răng hay chỉ là trùng hợp, vì sao nàng vừa muốn tìm một vị hôn phu tốt liền đụng phải Tiêu Kính Viễn chứ?
Cho dù đụng phải thì thế nào? Hắn dựa vào cái gì nhìn nàng như vậy?
Hắn không phải cha nàng, cũng không phải cha Ngưu Thiên Quân, quản trời quản đất cũng không quản được chuyện của nàng đi?
Vì thế A La lấy lại can đảm, khẽ cắn môi, dũng cảm ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của hắn.
Hừ, xem ai sợ ai!
Mà Tiêu Kính Viễn vô cớ cáu giận cũng biết rõ mình không có lập trường gì mà tức giận, nhưng nhìn nàng cùng Ngưu Thiên Quân ánh mắt giao hòa, vẫn căm tức đến mức muốn hung hăng thu thập nàng.
Trong ngực có một cỗ dục vọng chiếm hữu không ngừng bành trướng, dù có nhịn được đau đớn cạo xương róc thịt cũng không thể nhẫn nhịn được cảm giác này.
Nhìn bộ dáng nàng mềm mại, nhu thuận trước mặt Ngưu Tư Thành, hắn không khỏi cười lạnh.
Gặp được phụ thân của ngươi trong lòng, biết đó là cha chồng tương lai liền bày ra bộ dáng như vậy? Ngày thường hắn còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng nàng nhu thuận, tiểu thư khuê các đâu!
Nhìn nàng cúi đầu đứng trước mặt mình, hắn liền đau lòng, chẳng lẽ biết mình thông đồng tình lang lại bị mình bắt gặp, ngượng ngùng sao?
Nào ngờ, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, giống một con gà trống kiêu ngạo, vẻ mặt khiêu khích nhìn hắn.
Hắn...
Hắn nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Đáng thương Diệp Thanh Huyên bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả.
Nàng vẫn cảm thấy Tiêu Kính Viễn cao lãnh, nghiêm khắc đối với vãn bối, ngươi như vậy, đối với người thân và bản thân yêu cầu rất khắc nghiệt, ngược lại, đối với người ngoài sẽ lễ độ đối đãi.
Trong trí nhớ của nàng, Tiêu Kính Viễn là người rất ít nói cười, khiến người ta không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt nghiêm túc của hắn.
Nhưng hiện tại thì sao, Tiêu Kính Viễn, Tiêu Thất gia, lại dùng ánh mắt khiển trách, lạnh lùng nhìn chằm chằm A La.
Làm như A La đào mộ tổ nhà hắn vậy!
"Tiêu, Tiêu Thất gia..." nàng nơm nớp lo sợ tiến lên hành lễ, trong lòng sợ hãi.
Hôm nay Tiêu Thất gia làm sao vậy? Hay là A La đắc tội hắn?
Tiêu Kính Viễn nhìn Diệp Thanh Huyên bên cạnh, bình thường còn né tránh một chút, nhưng hiện tại, hắn cắn răng, lạnh lùng nói: "Tiêu mỗ và Tam cô nương có lời muốn nói, có thể mời biểu cô nương tránh đi một lát không?"
"A..." Diệp Thanh Huyên kinh ngạc, ánh mắt chuyển động qua lại nhìn Tiêu Kính Viễn và A La.
Một người là lão độc thân xuất sắc nhất Tiêu gia, năm nay 26 tuổi còn chưa cưới vợ, một người là tiểu mỹ nhân Diệp gia 14 tuổi, ngay cả Hoàng Hậu cũng nhìn trúng làm con dâu, này... có khả năng sao?
Quan hệ này dù tám gậy tre đánh cũng không tới a!
Diệp Thanh Huyên vốn dĩ đang do dự, ai ngờ Tiêu Kính Viễn trực tiếp mắt lạnh liếc nàng một cái, nàng sợ tới mức không dám hé răng, xoay người chạy té khói.
Trong lòng A La cực kỳ không thoải mái, muốn kéo Diệp Thanh Huyên lại: "A Huyên đừng đi..."
Diệp Thanh Huyên sao có thể nghe lời nàng, ngay cả tay áo cũng chưa túm được, Diệp Thanh Huyên đã chạy mất.
A La cắn răng, trong lòng bực bội không có chỗ phát tiết.
Nàng thậm chí không muốn nhìn Tiêu Kính Viễn, quay mặt qua chỗ khác, nhìn chằm chằm mặt hồ xanh biếc, ngữ khí bất mãn: "Tiêu Thất gia có ý gì, ta và ngươi cái gì để nói?"
Có cái gì để nói? Chuyện muốn nói có nhiều lắm.
Tiêu Kính Viễn nhìn chằm chằm sườn mặt nhỏ nhắn, từ góc độ này có thể nhìn thấy vành tai tinh xảo như vỏ sò màu phấn hồng, nho nhỏ, động lòng người.
Bởi vì nàng không đeo hoa tai như những nữ tử khác, vành tai càng non mịn, hoàn mỹ.
Bên vành tai còn có vài sợi tóc đen mềm rũ xuống má, khẽ lay động theo gió.
Hắn thật lâu không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn nàng, A La cảm thấy mình bị hắn nhìn đến phát hỏa, rốt cuộc chịu không nổi, dậm chân căm hận nói: "Tiêu Thất gia, có chuyện liền nói, nếu không, thứ cho tiểu nữ không thể phụng bồi!"
Cô nam quả nữ, nàng mới không nên nói cái gì với hắn!
"Ngươi giận ta?" Tiêu Kính Viễn trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng mở miệng.
A La nghe, cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vô duyên vô cớ, tại sao ta lại giận Tiêu Thất gia?"
"Là ta không tốt." Tiêu Kính Viễn bỗng nhiên thở dài.
"Tiêu Thất gia là trọng thần triều đình, là lương đống của quốc gia, tướng quân chiến công hiển hách lưu danh sử sách, làm sao có thể không tốt? A La chỉ là một tiểu nữ tử, thật sự không dám nói Thất gia có chỗ nào không tốt, Thất gia hiểu lầm rồi."
Ngữ khí A La tràn ngập trào phúng.
Tiêu Kính Viễn nghe lời này, không khỏi cười khổ, hạ giọng, ôn nhu nói: "A La, đời này, tiếc nuối lớn nhất của ta chính là năm đó không nên cứ như vậy mà rời đi."
Hắn luôn gọi nàng là Tam cô nương, đây là lần đầu tiên, hoặc là lần thứ hai trực tiếp gọi tên nàng.
Thanh âm của hắn trầm ấm như rượu ngon lâu năm, cực kỳ dịu dàng, khiến người say lòng.
Tim A La khẽ run lên, trong lòng bất chợt rung động, nàng nắm chặt hai nắm đấm nhỏ, cắn môi dưới: "Chuyện này thì có liên quan gì đến tiểu nữ!"
"Ta vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, có lẽ ngươi hiểu, cũng có lẽ không hiểu, nhưng bây giờ thấy ngươi giận ta, ta lại..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT