A La đợi mãi đến 4 ngày sau vẫn không hề có tin tức gì của Tiêu Kính Viễn.
Nghe ý tứ phụ thân thì không chỉ riêng Tiêu gia mà triều đình cũng phái nhân lực tìm kiếm khắp nơi nhưng căn bản không tìm được, lật tung phạm vi trăm dặm trong ngoài Yến Kinh đều không có bất kì dấu vết nào, Tiêu Kính Viễn cứ như thể hoàn toàn biến mất vậy.
Ban đầu trong lòng A La còn ôm một tia hi vọng, về sau dần bắt đầu hoảng loạn, đến cuối cùng, khi thấy ngay cả phụ thân mình cũng cho rằng Tiêu Kính Viễn lành ít dữ nhiều thì A La cơ hồ hỏng mất.
Nàng nhớ lại những ngày chung đụng với Tiêu Kính Viễn, mỗi một động tác, mỗi một lời nói, mỗi vẻ mặt của hắn, nhớ hắn nói muốn cưới nàng, nhớ khối ngọc bội có khắc chữ "La", hắn nói, đợi đến đêm bọn họ động phòng hoa chúc, hắn sẽ cho nàng biết tại sao khối ngọc lại khắc chữ "La".
Nhưng bây giờ nàng không đợi được đến ngày đó, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó nữa.
Có khả năng hắn thật sự lành ít dữ nhiều, nàng rốt cuộc không nhìn thấy hắn nữa.
Trong thời điểm tâm thần hoảng loạn cực độ, điều này khiến nàng cảm thấy tự trách, tự trách mình vì sao lúc trước không nhanh chóng gả cho hắn, để đến bây giờ xảy ra chuyện mới biết hối hận.
Nàng cũng tự trách mình đêm đó tại sao phải kêu Tiêu Kính Viễn đến, tại sao để hắn ra ngoài đuổi theo người nghe lén?
Hắn đã xảy ra chuyện, có lẽ sẽ chết. Qua vài ngày nữa, Tiêu gia có khả năng còn tổ chức tang lễ cho hắn, từ nay về sau người này coi như không còn tồn tại trên thế gian.
Mà nàng, trong mắt người khác, chỉ là một vãn bối không có quan hệ gì với Tiêu Kính Viễn mà thôi. Bất luận nàng bi thương cỡ nào, thậm chí cũng không thể lớn tiếng khóc vì hắn.
Nghĩ đến đây, A La cơ hồ hít thở không thông.
Lúc hắn còn sống, nàng nghĩ mình chưa hẳn sẽ gả cho hắn, nàng sợ gả vào Tiêu gia, tính tình nàng nhát gan, ích kỷ như vậy, hắn không đảm bảo đủ mười phần an toàn thì làm sao nàng dám dễ dàng bước chân vào Tiêu gia lần nữa chứ?
Nhưng giờ đây người đã không còn, nàng mới nhận ra rằng người này ở trong lòng mình quan trọng cỡ nào.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn đứng ngược sáng, lẳng lặng nhìn A La.
A La ngẩng đầu liền thấy thân ảnh quen thuộc kia, nước mắt ướt nhẹp.
"Ca ca..." nàng mím môi, cố gắng không để mình khóc thành tiếng: "Hắn chết, hắn thật sự đã chết sao?"
Hắn đến bên cạnh A La, khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "A La, ta vừa hỏi thăm tin tức, ngay cả người Tiêu gia cũng không ôm hi vọng gì."
Câu nói này không khác gì một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, A La gần như tuyệt vọng.
Nàng biết, nếu họ đã nói không ôm hi vọng là đồng nghĩa với việc không tiếp tục tiềm kiếm Tiêu Kính Viễn nữa.
"Vì sao không ôm hi vọng?" nàng siết chặt nắm tay, mặt đầy nước mắt nhìn ca ca mình: "Ta muốn đi hỏi Tiêu lão thái thái, không phải Tiêu Kính Viễn là con trai ruột bà ấy sao? Dù thật sự xảy ra chuyện gì thì sống phải thấy người chết phải thấy xác, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?"
Dứt lời, nàng liền muốn xông ra ngoài.
Diệp Thanh Xuyên lập tức kéo A La lại.
"Ngươi điên rồi sao?" sắc mặt hắn lạnh xuống, ngữ khí nghiêm nghị: "Nhìn xem, ngươi hiện giờ là bộ dáng gì? Một tiểu thư khuê các chưa gả, vì một nam nhân không liên quan mà khóc thành như vậy? Ngươi còn muốn đến Tiêu gia chất vấn nhà người ta, ngươi lấy thân phận gì? Ngươi mở miệng hỏi được à? Hay là, ngươi muốn công khai chuyện ngươi và Tiêu Kính Viễn có tư tình cho cả thiên hạ đều biết, để Diệp gia, cha mẹ và ta vì ngươi mà bị người ta khinh bỉ, phỉ nhổ?"
A La nghe lời này, nhất thời cứng ngắc tại chỗ.
Phải, nàng dựa vào cái gì để chất vấn? Nếu nàng thật sự xúc động chạy đi hỏi, e là ngay ngày mai Diệp gia liền trở thành trò cười lớn nhất Yến Kinh!
Đau thương của nàng không thể bày tỏ với ai, chỉ có thể đóng chặt cửa, ở trong phòng khóc một mình.
Lòng nàng tràn ngập bi thương, chỉ cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, ngay cả hít thở cũng phải dốc hết toàn bộ khí lực.
"Ca ca..." thân thể nàng run rẩy căn bản không đứng thẳng được, cuối cùng nhào vào lòng Diệp Thanh Xuyên: "Hắn không thể chết được, không thể chết được... Ta không muốn nhìn hắn chết..."
"Nhưng có lẽ hắn đã chết." Diệp Thanh Xuyên nâng tay ôm muội muội, khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, mím môi, nói từng chữ.
Thời điểm nói đến chữ "chết", trong mắt hắn xẹt qua tia sát khí lạnh lẽo.
Thế nhưng hiện tại A La hiển nhiên không có tâm tư để ý điều này, nàng tuyệt vọng tựa vào ngực ca ca mình, khóc không thành tiếng: "Ca ca, lời huynh nói ta đều biết, ta đều hiểu, nhưng nghe hắn chết, trong lòng ta khó chịu quá, thật sự khó chịu quá..."
Loại tư vị đó giống như bị một vật băng lãnh, sắc nhọn đâm thẳng vào tim, quá đau đớn, đau đến mức khiến nàng nói năng lộn xộn.
Diệp Thanh Xuyên nhẹ nhàng giữ lấy bả vai gầy yếu của A La, nhíu mày, thấp giọng khuyên: "Không sao, qua một thời gian nữa muội sẽ quên thôi. Muội chỉ là đột nhiên nghe tin hắn chết, nhất thời không thể chấp nhận mà thôi."
"Nhưng mà ca ca, ta cảm thấy mình hiện giờ giống như sắp chết..." A La thống khổ nhắm mắt lại: "Ta vẫn cảm thấy, ta có chút thích hắn thôi, hắn cũng không trọng yếu đến vậy..."
Ít nhất là trước khi Tiêu Kính Viễn xảy ra chuyện, nàng cảm thấy, nàng chưa hẳn chọn Tiêu Kính Viễn mà sẽ chọn những người khác.
Đúng là nàng có thích hắn, nhưng thích thì thế nào, nàng đời trước còn thích Tiêu Vĩnh Hãn đấy, nhưng thích như vậy, kết quả cuối cùng không phải thật vớ vẩn, thật đáng cười sao? Tình cảm giữa nam nữ dù sâu đậm đến đâu cũng sẽ như chén rượu bị năm tháng pha loãng, nhiều năm sau, khi thưởng thức chẳng qua chỉ còn là ly nước lạnh không có mùi vị gì mà thôi.
Nàng luôn cho rằng, trọng sinh đời này, nàng muốn sống thật tốt, bản thân nàng sống tốt, người nhà cũng sống tốt, sống tự tại thoải mái, còn thứ tình yêu hư vô mờ mịt kia, có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Nhưng bây giờ, Tiêu Kính Viễn xảy ra chuyện rồi, nàng lại cảm thấy như bị dao đậm vào ngực, còn đau đớn hơn mười mấy năm dưới thủy lao!
Nếu không có Tiêu Kính Viễn, nàng không biết mình sẽ thế nào, càng không biết cuộc sống sau này phải chịu dày vò ra sao.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng đột nhiên nhớ ra, vào một buổi sáng đời trước, ánh nắng rất tươi sáng, nam tử kia bỗng xuất hiện trước mặt nàng, vẻ mặt thanh lãnh, thân hình cao lớn, đánh thức nàng đang nhàn hạ ngủ gật trong lúc chơi trốn tìm.
Hắn đứng trước mặt nàng nói, có ai không.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp, đánh thức nàng tỉnh lại trong giấc ngủ mơ.
Khi đó, nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn hắn đứng dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt tựa như một vị thần, cúi đầu nhìn nàng dưới nhân gian.
Cũng chính là từ thời điểm đó, nàng ngẫu nhiên sẽ len lén chú ý người này.
Về sau, nàng cảm thấy mình e ngại hắn, cũng không dám nhìn hắn nhiều.
Có lẽ là vì cách biệt bối phận, nàng luôn luôn không nghĩ tới, cảm giác e ngại và tránh né kia rốt cuộc là ý vị thế nào?
Giờ đây tuyệt vọng tựa trong ngực ca ca, nghĩ Tiêu Kính Viễn cứ chết đi như vậy, nghĩ mình sẽ không thể nhìn thấy hắn nữa, nàng mới hiểu ra, có lẽ từ đời trước, hình bóng người nọ đã chôn sâu vào đáy lòng nàng, chưa từng phai mờ!
Nàng sống cả hai đời mới nhận ra hắn quan trọng thế nào, nhưng giờ hắn đã không còn nữa!
Nghĩ đến đây A La lại thống khổ.
"Ca ca... Nếu hắn chết, ta cảm thấy ta cũng không sống nổi... Ta không rõ vì sao mình sống trên đời này?"
Vì sao nàng lại trọng sinh, vì sao đời này lại gặp Tiêu Kính Viễn?
Nếu biết trước sẽ phải nếm tư vị lòng đau như cắt này, nàng tình nguyện ký ức dừng lại tại thủy lao Tiêu gia.
Diệp Thanh Xuyên cảm nhận vạt áo trước ngực mình ướt đẫm nước mắt, ngón tay dần siết chặt phát ra tiếng rắc rắc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Muội muội hắn đang khóc, khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa nói nếu không có Tiêu Kính Viễn nàng sống không nổi nữa.
"Chẳng lẽ Tiêu Kính Viễn quan trọng đến vậy sao? Trong mắt muội còn có cha mẹ hay không? Còn có... người ca ca này hay không?"
A La nghẹn ngào: "Cha mẹ và ca ca đều sống tốt, nhưng Tiêu Kính Viễn chết... hắn chết, sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn..."
Ông trời có thể cho nàng cơ hội sống lại một lần nhưng sẽ không có lần thứ hai.
Nàng biết, có lẽ mình sẽ không còn được gặp lại Tiêu Kính Viễn nữa.
Diệp Thanh Xuyên im lặng nửa ngày mới khẽ thở dài, ôn nhu nâng mặt A La lên, cúi đầu nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, rốt cuộc vươn tay lau nước mắt cho nàng.
"Muội thích hắn đến thế, hắn còn chưa chết mà đã khóc thành như vậy?"
"Hắn..." A La cắn môi, tại sao lại nói là không chết?
"Ý ta là nói, Tiêu gia không ôm hi vọng gì nhưng cũng chưa nói sẽ không tìm." Diệp Thanh Xuyên ngừng một chút, thong thả nói tiếp: "Chung quy, địa vị Tiêu Thất gia trong triều hết sức quan trọng, dù Tiêu gia không tìm thì Hoàng thượng cũng phải tìm, Thái tử cũng sẽ không buông tay, cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm."
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bọn họ sao có thể dễ dàng buông tay.
"Nhưng mà, không phải vẫn không tìm thấy sao?" A La bĩu môi, hai mắt rưng rưng hoang mang nhìn ca ca.
Nàng có một cảm giác rất kì lạ, cứ cảm thấy lời ca ca nói không đúng lắm.
"Chưa tìm thấy thi thể có nghĩa là còn hi vọng." Sắc mặt Diệp Thanh Xuyên cực kỳ khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng nói như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT