*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tường An Trong lúc ăn trưa, Diệp Thanh Xuyên vô ý nâng mắt, nhàn nhạt nói: "Tiêu Thất gia hình như đã xảy ra chuyện."
"Gặp chuyện không may?" Diệp Trường Huân hiện giờ đã xem Tiêu Kính Viễn như huynh đệ nhà mình, nghe vậy liền dừng động tác hỏi: "Chuyện gì?"
Hắn biết thời gian gần đây Tiêu Kính Viễn dường như bị Hoàng Thượng phái đi làm nhiệm vụ nên không vào triều, mà Binh bộ Thượng thư bệnh nặng, nhiều chuyện đều đổ lên đầu hắn, bận tối mặt tối mày, cũng không có tâm tư chú ý chuyện khác.
Không ngờ bây giờ lại nghe nhi tử nhắc tới chuyện này.
Diệp Thanh Xuyên không gấp gáp mà thong thả nói: "Ta cũng chỉ nghe bằng hữu đề cập qua, không biết chi tiết xác thực."
Thời điểm nghe Diệp Thanh Xuyên nói như vậy, đôi đũa trong tay A La suýt nữa rơi xuống đất, nàng phải mất nhiều khí lực mới miễn cưỡng nắm chặt được. Đầu óc trống rỗng, hai lỗ tai nhất thời ù đi.
Đợi đến khi nàng miễn cưỡng khôi phục tình thần thì lại nghe thanh âm của ca ca truyền vào tai.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp đôi con ngươi sâu không thấy đáy của ca ca đang nhìn về phía mình.
Trong khoảnh khắc đó, nàng cơ hồ cho rằng mắt ca ca có thể nhìn thấy, hắn trầm mặc nhìn mình, thu hết dáng vẻ chật vật, luống cuống của mình vào mắt.
Chẳng qua, nàng rốt cuộc khôi phục ý thức, trong lòng hiểu rõ, ca ca bị mù từ nhỏ, trừ phi tìm được vị Kha thần y kia, nếu không thì không có khả năng chữa khỏi.
Khẽ dời mắt, nàng ra vẻ trấn định, tay siết chặt đôi đũa, chờ ca ca nói tiếp.
"Nghe nói hai ngày trước, Tiêu Thất gia có ra ngoài 1 ngày, chỉ nói là đi gặp bằng hữu, từ sau đó thì không biết tung tích. Người Tiêu gia hiện giờ không dám để lộ ra, đang phái ngườ đi tìm hiểu tin tức."
"Đây là thế nào? Ý là hắn mất tích?"
Diệp Trường Huân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Tiêu Thất gia ở Yến Kinh là một nhân vật thế nào chứ, tên tiểu mao tặc nào dám động thủ trên đầu thái tuế, đắc tội hắn? Dù có muốn đắc tội thì với võ công của hắn, người bình thường căn bản không thể nào làm gì được, đang yên đang lành đã xảy ra chuyện gì?
"Phải, mất tích." Diệp Thanh Xuyên bình tĩnh nói: "Ta cũng chỉ nghe tin vỉa hè, chưa chắc là thật. Có điều, chung quy Tiêu Thất gia có ân với nhà chúng ta, phụ thân cũng nên hỏi thăm mới phải."
Diệp Trường Huân gật đầu: "Nếu thật là như vậy thì đúng là nên qua hỏi thăm, xem chúng ta có thể giúp được gì hay không."
Nói xong, lúc này cũng không có tâm tình ăn uống gì nữa, Diệp Trường Huân vội vàng chỉnh trang lại y phục, sai người chuẩn bị ngựa chạy đến Tiêu gia.
Phụ thân vừa ra cửa, A La cũng trở về phòng mình, đứng bên cửa sổ ngẩn người.
Lời ca ca nói tuy chưa khẳng định nhưng theo nàng đoán, chuyện Tiêu Kính Viễn mất tích là thật.
Ngày đó hắn phát hiện bên ngoài có người nghe lén liền đuổi theo, sau đó vẫn chưa từng trở về, có thể thật sự xảy ra chuyện, rơi vào bẫy của người khác.
Nếu như hắn không có việc gì, biết nàng lo lắng, dù thế nào cũng sẽ trở về gặp nàng chứ?
Nhưng mà người nghe lén rốt cuộc là ai, loại người nào lại có bản lĩnh như vậy, biết nàng và Tiêu Kính Viễn tư hội, còn có năng lực dẫn dụ Tiêu Kính Viễn ra ngoài, khiến hắn rơi vào bẫy?
Nếu hắn thật sự có chuyện gì, vậy... nàng phải làm thế nào đây?
A La nhớ đêm đó hắn đối với mình ôn nhu dịu dàng, ánh mắt chăm chú nóng bỏng, nghĩ hắn đối với mình một mảnh thâm tình, còn mình, bởi vì bận tâm đủ thứ chuyện đời trước, sợ đầu sợ đuôi, không dám lại bước vào Tiêu gia cho nên đối với hắn lúc gần lúc xa.
Nếu cứ như vậy không được gặp lại hắn nữa, mình sẽ hối hận biết bao nhiêu? Nghĩ vậy, lòng nàng như đao cắt, đau đến mức cơ hồ đứng không vững, lảo đảo một bước ngã ngồi xuống tháp, lệ nóng thành dòng.
"Thất thúc... ngươi không thể gặp chuyện gì không may được, ta còn chưa gả cho ngươi đâu..."
Nàng cắn môi, thầm nghĩ, nếu hắn không có việc gì, nàng sẽ lập tức đồng ý gả cho hắn, sẽ không để hắn thấp thỏm nữa.
Đang nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, kèm theo là giọng nói của nha hoàn và ai đó.
A La cẩn thận nghe mới biết là ca ca đã tới, cuống quýt lau nước mắt, miễn cho ca ca phát hiện cái gì khác thường.
Đến khi Diệp Thanh Xuyên vào phòng, A La đã bày ra vẻ mặt tươi cười: "Ca ca, sao huynh lại tới đây? Đúng lúc ta thấy hơi buồn ngủ, đang tính nằm nghỉ một lát."
Thần sắc Diệp Thanh Xuyên nhàn nhạt: "Cũng không có chuyện gì, vừa rồi dùng cơm trưa ta thấy muội không có hứng thú, lại nhớ hai ngày nay muội cứ ỉu xìu không vui cho nên nghĩ có phải muội có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn mời đại phu xem một chút không?"
A La nghe vậy, tất nhiên vội lắc đầu: "Không có a, chỉ là mấy ngày trước muội đi đường núi hơi mệt chút thôi, thân thể rất tốt, không cần mời đại phu đâu!"
Ngữ khí Diệp Thanh Xuyên hơi hạ thấp: "Phải không, ta cứ nghĩ hiện tại trong lòng muội không dễ chịu..."
A La chột dạ, nhanh chóng phủ nhận: "Không có, trong lòng muội không có gì không dễ chịu!"
Vừa dứt lời, A La liền cảm thấy không thích hợp, có cái gì mà vui mừng chứ? Đặc biệt là sau khi biết Tiêu Thất gia - ân nhân nhà mình - gặp chuyện không may, theo lý nàng không nên vui mừng a.... Vậy cũng quá giả rồi.
Diệp Thanh Xuyên nhướng mày, bỗng nhiên cười lên.
Trong nụ cười đó mang theo bao dung, cũng mang theo tia sáng tỏ.
A La bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên, bỗng ý thức được cái gì, cúi đầu không nói,
Nụ cười trên mặt Diệp Thanh Xuyên chậm rãi thu lại, hắn khẽ thở dài, nâng tay sờ tóc A La.
Khác với tay Tiêu Kính Viễn, tay hắn thon dài, trắng nõn, nhìn qua có chút giống tay nữ nhân.
Chỉ là so với tay nữ nhân thì hơi to hơn và thon dài hơn mà thôi.
Lúc bị hắn vuốt tóc A La chợt nhớ tới đời trước khi còn nhỏ, tiểu A La ỷ ôi trong lòng ca ca làm nũng.
Có lẽ mấy năm nay ca ca ra ngoài đi học, không thường xuyên về nhà cho nên huynh muội bọn họ cũng không thân mật khắng khít như khi còn nhỏ, nhưng khi Diệp Thanh Xuyên dịu dàng vuốt ve tóc nàng, trong lòng nàng hiểu rõ, đó là người ca ca từng cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, hắn chưa từng thay đổi.
"A La, nói thật với ca ca, có được không?" thanh âm Diệp Thanh Xuyên thật thấp, mang theo chút bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là sự bao dung.
"Ca ca, thật ra cũng không có gì..." A La do dự một chút, vẫn kiên trì nói như vậy.
A La cứng lại, nâng mắt nhìn qua liền bắt gặp con ngươi đen láy, sâu thẳm của Diệp Thanh Xuyên nhìn nàng chằm chằm, phảng phất như đã sớm nhìn thấu lòng nàng vậy.
Mặt nàng nhất thời hơi đau rát.
"Có chuyện gì không thể nói với ta sao?" Diệp Thanh Xuyên khẽ thở dài, giọng mang theo tia thất lạc.
A La nhìn người trước mắt, trong đầu ầm một cái, bỗng nhiên nhớ đến một tình cảnh mơ hồ đời trước mà nàng đã sớm quên đi.
Lúc ấy nàng đã mang thai, ca ca từng đến thăm nàng, nàng cũng không nghĩ gì nhiều, trò chuyện với ca ca một lát rồi tiễn ca ca ra về.
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy trong giọng nói của ca ca mang theo vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Chỉ hận lúc ấy nàng ngốc, chỉ một lòng chìm đắm trong niềm vui sướng sắp làm mẹ, chưa từng phát hiện điều khác thường.
Khẽ cắn môi, A La hơi cúi đầu, hai mắt ươn ướt.
"Ca ca, không có! Chuyện gì ta đều sẽ nói cho huynh biết." giọng A La có chút nghẹn ngào.
Về chuyện Tiêu Kính Viễn, nếu nói ra không biết ca ca sẽ trách mắng nàng thế nào, nhưng nàng không nên lừa gạt ca ca như vậy. Huống chi, nếu Tiêu Kính Viễn thật sự xảy ra chuyện, nàng căn bản không thể kiềm chế bản thân không hỏi thăm tin tức của hắn.
"Tốt, A La, muội nói, nói chuyện của muội và Tiêu Kính Viễn."
Ngữ khí Diệp Thanh Xuyên khàn khàn mà thong thả, đặc biệt khi nhắc đến ba chữ "Tiêu Kính Viễn", trong con ngươi đen sâu vốn không có chút cảm xúc nào lại nổi lên tia lãnh ý.
Nhưng A La không chú ý điều này, nàng cúi đầu, nghẹn ngào nói về Tiêu Kính Viễn.
Không dám nhắc đến chuyện mình trọng sinh, càng không dám nói đến đủ loại hành vi thân mật của mình và Tiêu Kính Viễn, chỉ nói mình đáp ứng sau này sẽ gả cho hắn.
Diệp Thanh Xuyên im lặng nghe A La kể, đến cuối cùng, hắn rũ mắt, nhàn nhạt hỏi: "Ta chỉ hỏi muội, lúc đầu làm thế nào lại có liên quan với hắn?"
"Này..." A La nhớ lại, hẳn là từ lúc nàng còn rất nhỏ đi?
Nhưng Diệp Thanh Xuyên căn bản không chờ A La trả lời, hắn khẽ nhướng mày, giọng nói vội vàng và đau xót: "Có phải là cái lần nhà chúng ta gặp chuyện không may hay không?"
"Thật ra, thật ra cũng không phải." A La lắc đầu.
"Không được gạt ta, nói cho ta biết, lần đó Tiêu Kính Viễn ra tay tương trợ Diệp gia, có phải bởi vì muội hay không? Muội cầu xin hắn?"
A La nghĩ nghĩ, gật đầu.
"Lần đó đúng là hắn giúp đỡ nhà chúng ta..."
Diệp Thanh Xuyên nghe vậy, im lặng một lát, cắn răng, cầm thật chặt tay A La.
"Hắn uy hiếp muội, nếu muội không nghe theo, hắn sẽ không giúp?"
"Cái này thì không có, hắn sẽ không làm ra loại chuyện..." A La nói đến đây đột nhiên ngừng lại.
Nàng chợt nhớ đến cái đêm mưa gió kia, nàng lén trốn ra ngoài, trông cậy có thể tìm Tam Hoàng tử xin giúp đỡ, nhưng ai ngờ lại gặp Tiêu Kính Viễn.
Lúc ấy Tiêu Kính Viễn rất tức giận, cơ hồ nhục nhã nàng một phen, sau đó căm giận mà đi.
Kỳ thật, ca ca không nói sai, khi đó, hắn quả thật xem như uy hiếp nàng.
Có điều, nàng vẫn kiên trì nói tiếp: "Hắn không có làm chuyện đó, hắn đối với muội rất tốt, hắn sẽ không..."
"A La, muội đừng gạt ta." Diệp Thanh Xuyên cắt ngang lời A La nói, giọng thản nhiên: "Hắn khi dễ muội, dùng điều kiện giúp đỡ Diệp gia để uy hiếp muội? Hắn bỏ đá xuống giếng, có phải không?"
"Ca ca..." A La trầm mặc một lát, khi ngẩng đầu lên thì ánh mắt mang vẻ khẩn cầu: "Ca ca, chuyện quá khứ, chúng ta đừng nhắc lại nữa được không?"
Diệp Thanh Xuyên nheo mắt, nhìn chằm chằm muội muội mình.
Đôi mắt hắn hiện tại đương nhiên có thể nhìn thấy, đã được chữa khỏi.
Từ khi có thể nhìn thấy, hắn vẫn ẩn nhẫn không nói cho bất kì ai biết, tiếp tục trầm mặc, im lặng quan sát những người chung quanh.
Hắn nhìn muội muội dung mạo cực kỳ giống mình, so với mình càng tinh xảo, xinh đẹp hơn, nhìn nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen ướt nước mắt khẩn cầu nhìn mình.
Trong đó tràn đầy đau thương, hắn đương nhiên biết, đó là bởi vì Tiêu Kính Viễn, là vì nam nhân kia.
Tiêu Kính Viễn, một nam nhân còn lớn hơn mình gần mười tuổi, lại nhân lúc mình và phụ thân không biết gì mà khi dễ muội muội mình.
Nếu phụ thân biết, ông còn có thể cho rằng Tiêu Kính Viễn là "hảo huynh đệ" sao?
Diệp Thanh Xuyên khó khăn áp chế sự đau lòng và phẫn nộ, miễn cưỡng nở nụ cười vỗ về A La, sao đó lạnh nhạt nói: "A La, được, chuyện quá khứ có thể không đề cập tới. Chúng ta nói chuyện hiện tại đi."
Hắn hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Tiêu Kính Viễn đã xảy ra chuyện, mất tích, sợ là tính mạng không đảm bảo."
Thời điểm nói đến bốn chữ "tính mạng không đảm bảo" trong mắt hắn lóe lên tia ngoan lệ, hoàn toàn không hợp với dung mạo thanh nhã, tuấn mỹ của hắn.
"Tính mạng hắn không đảm bảo, muội cũng không cần nghĩ đến hắn nữa, cứ coi như chưa hề có chuyện gì, quên người này đi. Chuyện của muội và hắn, tuyệt đối không có ai biết. Về sau, đợi mọi chuyện qua đi, muội vẫn như cũ là đại tiểu thư hầu môn, Diệp gia đương nhiên sẽ tìm cho muội một mối hôn sự tốt."
A La nghe lời này, chỉ cảm thấy trong giọng nói của ca ca, Tiêu Kính Viễn là một mảnh vải rách, cứ như vậy bị hắn dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ tùy tiện ném sang một bên. Ném Tiêu Kính Viễn đi, nàng còn có thể tái giá, coi như hoàn toàn không có người này.
Nàng... không làm được.
"Ca ca, huynh có ý gì?" nàng không thể tin được nhìn ca ca.
Diệp Thanh Xuyên nhếch miệng, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: "Chính là nói, Tiêu Kính Viễn sợ là không sống nổi. Nếu hắn đã không sống nổi, muội liền vĩnh viễn không gặp lại hắn. Muội và hắn lại không có danh phận gì, chẳng lẽ còn muốn cả đời thủ tiết vì hắn hay sao?"
"Sao huynh lại nói như vậy? Làm sao huynh biết hắn không sống nổi? Không phải người Tiêu gia đang tìm kiếm hắn sao? Bây giờ còn chưa có tin tức, chưa có tin tức thì còn hy vọng." A La vẫn luôn sầu lo Tiêu Kính Viễn, không nghĩ gì nhiều, bây giờ mới phát hiện bộ dáng ca ca không đúng lắm.
Nàng nghi ngờ, nhíu mày cẩn thận hỏi: "Hay là, ca ca, huynh có tin tức gì? Huynh biết tung tích của Tiêu Kính Viễn?"
Diệp Thanh Xuyên thu lại nụ cười, lắc đầu: "Không có, chẳng qua ta cảm thấy, Tiêu gia phái rất nhiều nhân lực tìm kiếm Tiêu Kính Viễn, đến nay vẫn không có tin tức gì, e là tình hình không ổn."
A La nghe lời này, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn ca ca, nhưng vẻ mặt hắn vẫn trước sau như một, thanh nhã tuấn mỹ, cơ thể mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, mỹ đến mức nhìn không giống người phàm.
Qua một lúc lâu, nàng rốt cuộc cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều, khẽ rũ đầu xuống, thấp giọng nói: "Ca ca, chuyện này huynh tuyệt đối không thể nói cho cha mẹ, tránh để bọn họ lo lắng. Về phần Tiêu Kính Viễn... tốt xấu gì cũng nên chờ một chút đi."
Ây da, nghỉ Tết chưa đã gì cả, mùng 10 phải đi làm lại rồi, lại còn Corona nữa chứ (>△<Uu