*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong ba người, tình trạng của Đường Hâm xem như tốt nhất, ba lô vẫn rất to, dù có mệt mấy, hắn cũng không định bỏ bớt đi, vì Đường Miểu chuẩn bị cho hắn rất nhiều thứ hữu dụng mà hắn lại chưa dùng tới cái nào. Ba lô tùy thân của Cố Lâm Phong hồi nãy khi đánh nhau đã ném đi mất, bên trên áo khoác loang lổ vết máu, trên cổ tay cũng quấn một vòng băng gạc; Trương Đăng Cực trái lại không bị thương, nhưng áo khoác thì gần như nát bươm, ba lô trên lưng tuy phồng lên nhưng cũng chỉ còn lại có nửa chai nước và hai bao bánh mì, còn lại đều là đạn.
"Để tôi vác cho?" Trương Đăng Cực nhìn mồ hôi chảy đầy trên mặt và cổ Đường Hâm, thử hỏi.
"Cám ơn, tôi không sao." Đường Hâm nhã nhặn từ chối. Không phải hắn không tin tưởng Trương Đăng Cực, mà là nhỡ hắn vô ý tách khỏi Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong thì ba lô chính là cứu tinh của hắn. Đoạn đường, có thể nói bọn họ rất xui xẻo, sau khi bị con hổ làm cả đội phân tán, hắn, Trương Đăng Cực, Cố Lâm Phong, Trần Dược cùng năm binh sĩ khác đi cùng nhau, hoảng loạn chạy trốn một hồi trong rừng thì mất phương hướng. Rơi vào đường cùng, bọn họ đành đi về phía có ánh mặt trời. Trên đường có gặp được vài con mồi, đều bị bọn họ giết chết rồi thu vào không gian của Trần Dược.
Nhưng lúc giải quyết bữa tối thì phiền phức tới. Trương Đăng Cực cùng Cố Lâm Phong cố ý chăm sóc để ý tới Đường Hâm, tuy Đường Hâm đã từ chối phần thức ăn nước uống bọn họ tự cắt ra từ phần mình, nhưng vẫn khiến Trần Dược bất mãn. Trần Dược châm chọc khiêu khích Đường Hâm. Đường Hâm là người kiêu ngạo, sao có thể để mặc người khác cưỡi lên đầu mình, không chút khách khí đáp trả lại với vẻ mỉa mai, Trần Dược tất nhiên bị hắn làm cho tức muốn khóc. Vất vả đi tới tận hừng đông, Đường Hâm đề nghị đi về phía có địa thế thấp, Trần Dược khăng khăng muốn đi hướng ngược lại, không thèm để ý tới thái độ của Cố Lâm Phong và Trương Đăng Cực, cố chấp đi theo ý mình. Những người còn lại đành phải đuổi theo.
Cả đám người đi không được bao xa, một con báo hoang biến dị đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt liền cắn đứt cổ họng Trần Dược. Trần Dược mất mạng tại chỗ. Những người còn lại vội vàng phóng ra dị năng đối phó với con báo. Sau khi diệt nó xong, chín người chỉ còn lại năm người. Sau đó, bọn họ lại gặp phải ba con chim biến dị, mổ hai binh sĩ bị thương. Sau khi hai người đó bị lây liền biến thành tang thi, bị Trương Đăng Cực giải quyết. Cuối cùng, cả đoàn người chỉ còn lại Đường Hâm, Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong.
Trang bị của Đường Hâm khá đầy đủ, tuy không dám ăn căng bụng nhưng ít ra cũng không khiến bản thân bị đói hay khát. Cố Lâm Phong và Trương Đăng Cực ngược lại khá thảm, trên người chỉ còn mấy cái bánh bột ngô, cả ngày chưa uống lấy một ngụm nước, chỉ hái mấy quả dại dọc đường đi ăn vài miếng. Bọn họ thật ra có thể đi săn, nhưng nếu vậy thì không thể ăn sống được, mà muốn ăn sống thì tất nhiên khó tránh khỏi việc mất nhiều thời gian hơn.
Đường Hâm hiểu chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể thoát khỏi đây, nên có lấy bình nước ra cho Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong, nhưng hai người đều không chịu nhận. Đường Hâm cũng không miễn cưỡng bọn họ.
"Đi về phía đó đi." Đường Hâm nghĩ nghĩ rồi ra quyết định.
Cố Lâm Phong lập tức phản đối: "Không được. Chúng ta cứ đi thẳng về trước thì sẽ có thể ra khỏi rừng thôi. Bây giờ mà còn đi theo hướng bắc, có thể sẽ càng đi sâu vào rừng hơn."
"Là vì mùi xăng?" Trương Đăng Cực nhìn lúc Đường Hâm đạp qua nhánh cây thì thoáng trượt một cái, tay nhanh mắt lẹ đỡ lấy tay hắn.
"Đúng, bên kia nhất định có người." Đường Hâm ngửa đầu cảm nhận làn gió thổi tới, hơi nóng trên người bớt đi vài phần. Đường Tư Hoàng từng cho hắn uống nước thuốc (thật ra là nước giếng) khiến khứu giác của hắn mẫn cảm hơn trước, nên mới có thể ngửi được mùi mà Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong không ngửi được.
"Đi thôi." Trương Đăng Cực gật đầu, đi trước dẫn đường, đao trong tay chặt bỏ mấy nhánh cây cản trở phía trước.
Hai mắt Cố Lâm Phong tối sầm, rồi lại cười cười, bước nhanh vài bước vượt qua Trương Đăng Cực.
"Trương thiếu, vẫn nên để tôi mở đường đi, anh bọc hậu. Tôi có dị năng, nhỡ có biến cũng có thể kịp thời ứng phó."
Đường Hâm có hơi khó hiểu. Hắn hoàn toàn là "nhân viên ngoài biên chế", Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong bảo hộ hắn như vậy là có ý gì? Hắn cũng không muốn nợ bọn họ nhân tình đâu. Nhíu nhíu mày, hắn đi nhanh về phía trước, vượt qua Cố Lâm Phong, phất tay phải, một lưỡi đao gió sắc bén phóng ra, mấy nhánh cây to lớn phía trước "rắc rắc" vài cái gãy rụng, bay xa hơn cả mét. Mà phía trước Đường Hâm cũng hiện ra một con đường nhỏ vừa đủ, lại không có chướng ngại.
Trương Đăng Cực cùng Cố Lâm Phong không hẹn mà cùng khựng lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Đường Hâm làm như không có gì quay đầu lại, cười nói: "Sao không đi?"
Dứt lời, hắn không đợi cả hai trả lời, tự nhiên bước đi, mau chóng đi về phía bốc lên mùi xăng.
Trương Đăng Cực cùng Cố Lâm Phong vội vàng đuổi theo...
Đường Miểu cứ cách năm phút lại dùng tinh thần lực quét xung quanh một lần, đột nhiên bắt được động thái của con người, cậu còn tưởng mình bị ảo giác, vội thử lại lần nữa mới xác định rõ ràng, đẩy đẩy Đường Tư Hoàng, làm một động tác tay.
Đường Tư Hoàng mở mắt, vô cùng tỉnh táo.
Đường Miểu đi ra cửa, nhìn chằm chằm phía trước. Lão hổ dường như cũng phát hiện được động tĩnh từ phía xa, mở đôi mắt vốn nhắm chặt.
Tiếng lá cây xào xạt càng lúc càng đến gần, một đôi tay đẩy nhánh cây ra, bóng dáng Đường Hâm vừa xuất hiện, Đường Miểu liền ngây người.
"Đường Miểu!" Đường Hâm kinh hỉ chạy tới, trái tim vẫn luôn treo cao rốt cuộc cũng buông xuống, "Em không sao chứ? Papa có phải vẫn luôn đi cùng em không?"
"Đường Hâm, yên tâm, cha đi cùng em, đang nghỉ ngơi ở trong." Đường Miểu thấy được hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong.
"A!" Đường Hâm lúc này mới chú ý tới lão hổ nằm dưới gốc cây, cả kinh lui lại vài bước, "Nó?" Rồi hắn nhìn thấy dấu vết băng bó trên người lão hổ.
Đường Miểu nói: "Không cần khẩn trương, hiện tại nó không có tính công kích."
Thơm quá...Cố Lâm Phong lẳng lặng xoa xoa bụng, nhìn thấy được bọn Diệp Lâm đều đang bưng chén, ngồi trong xe.
"Papa nghỉ ngơi ở trỏng? Không lẽ là bị thương?" Sắc mặt Đường Hâm biến đổi, hắn cũng đã sớm vừa mệt vừa đói, nhưng lúc này lại chẳng để tâm tới nó.
Nhắc tới việc này, Đường Miểu liền thấy tức giận: "Cha bị đạn lạc bắn trúng."
"Cái gì? Bị trúng đạn? Anh đi xem coi sao." Đường Hâm vội vàng leo lên xe.
Mấy người Diệp Lâm thấy Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong thì vừa mừng vừa sợ, mau chóng nhường chỗ cho hai người họ, "Trương thiếu, Cố thiếu, gặp lại hai người thật tốt quá, mau vào đi. Ách..." Ông nhìn trong nồi chỉ còn mỗi một muôi thì có phần xấu hổ.
"Đường tiên sinh sao lại bị thương?" Trương Đăng Cực vẫn đứng thẳng người như trước, lạnh nhạt nhìn ba người Lưu Đông, Từ Nghị và Triệu Gia Cường.
Lưu Đông vội vàng giải thích: "Trước đó bị mãnh hổ tập kích, tình hình rất hỗn loạn, Đường tiên sinh bị đạn lạc ngộ thương."
"Cha, cha lấy thịt, miến và bột mì ra đi, con làm chút đồ ăn cho Đường Hâm."
Đường Tư Hoàng lấy nồi, bếp gas và nguyên liệu nấu ăn ra, Đường Miểu di chuyển từng cái xuống xe. Diệp Lâm cùng Từ Nghị hỗ trợ cậu làm một cái bếp lò đơn giản. Đường Miểu nhanh nhẹn mà nướng thịt sợi, thêm nước, bỏ bún vào, chỉ một chốc sau, hương thơm nồng đượm ngon lành liền bốc lên tỏa ra khắp nơi. Đường Miểu lại nướng bánh bột mì trên một lò khác.
Mấy người Lưu Đông tuy đã ăn no rồi nhưng cũng không kìm được mà ngó sang phía bên đó. Hồi nãy bọn hắn không có được ăn thịt. Nhưng thịt này hiển nhiên là vật tư của Đường gia, bọn hắn không có quyền nói gì cả.
Đường Hâm nói chuyện vài câu với Đường Tư Hoàng liền biết được Đường Tư Hoàng vì cứu hắn mà bị thương, trong lòng vô cùng áy náy, nhưng giữa cha con với nhau không cần phải nói cám ơn, về sau hiếu thuận nhiều hơn là được.
"Ăn cơm." Đường Miểu ngưỡng cổ hô lên.
"Đến đây." Đường Hâm sớm đã bị mùi thơm câu đi rồi, nghe vậy liền vội vàng xuống xe, đưa chén cho Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong, "Trương thiếu, Cố thiếu, tay nghề em trai tôi tốt lắm đấy, hai người có lộc ăn rồi."
Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong có thấy Đường Miểu bày ra ba bộ chén đũa cạnh bếp, nhưng người ta không nói, bọn hắn cũng không thể "tự giác" quá được, lúc này mới nhận lấy nói cám ơn.
Trương Đăng Cực vừa ăn vừa hỏi Lưu Đông vài việc. Hai bên trao đổi một hồi, liền hiểu khái quát những chuyện đối phương gặp phải.
Trương Đăng Cực nói: "Nhiệm vụ nhất định vẫn phải làm, bọn tôi ăn xong, chúng ta liền xuất phát. Lưu Đông, cậu ở lại bảo hộ Đường tiên sinh."
"Vâng." Có hai cấp trên Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong ở đây, thực lực của bọn Lưu Đông cũng đủ dùng.
Nắm chắc thời gian ăn xong bữa, lại nghỉ ngơi chừng nửa tiếng, Trương Đăng Cực cùng Cố Lâm Phong liền dẫn theo Diệp Lâm, Triệu Gia Cường và Từ Nghị rời đi, đồng thời mang theo một con thỏ để làm mồi nhử. Bọn họ còn mượn vài bộ đồ và mấy chai nước từ chỗ Đường Tư Hoàng, đợi khi trở về căn cứ thì lại trừ vào phần thù lao.
Đường Hâm và Đường Miểu đều là người ngoài, "nhân viên ngoài biên chế", mấy hôm nay lại mệt chết được, nên không đi theo mà ở lại với Đường Tư Hoàng.
Đường Hâm đã trở lại, Đường Miểu cũng hoàn toàn thả lỏng, lúc này mới để ý tới mình, nói Đường Tư Hoàng lấy ra ít củi trong không gian, nấu một nồi nước. Vì dưới đất rưới xăng, Lưu Đông dùng xẻng đào một cái hố mới giúp cậu nhóm lửa. Đường Miểu lại bảo Đường Hâm dùng ra giường giăng lên làm một phòng tắm đơn giản.
Đường Tư Hoàng xuyên qua ô cửa sổ nhìn ra giường phập phồng theo gió, cười cười đầy hàm ý.
Tắm nước nóng, rồi lại thay một bộ đồ sạch sẽ, Đường Miểu thoải mái ngân nga hát. Cậu tắm xong thì đến phiên Đường Hâm. Lưu Đông ngồi một bên nhìn mà hâm mộ đến khóe miệng giật giật. Hắn cũng muốn tắm, nhưng vấn đề là hắn không có đồ thay.
Trương Đăng Cực đi cũng không xa, mang người đi săn ở khu vực gần đó, đi qua đi lại mấy lần, mang về không ít con mồi. Vốn là vì đi săn mà đến đây, nên bọn họ đem theo rất nhiều đạn. Trần Dược sau khi chết thì không gian của cậu ta cũng sụp đổ, toàn bộ đồ đạc trong không gian đều tự dưng hiện ra, bọn họ chỉ gom đạn về, những vật tư khác thì không thể nào mang được, chỉ đành luyến tiếc từ bỏ.
Đi một lần cuối cùng, bọn Trương Đăng Cực trở về kịp trước lúc trời tối. Đường Hâm đang lấy nước cho Đường Miểu rửa tay, mấy người Trương Đăng Cực vô cùng mệt mỏi, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.
Thấy Đường Miểu chiên ba cái bánh bột mì rồi tiếp tục nấu súp, Cố Lâm Phong buồn bực hỏi: "Chỉ một chút vậy sao đủ cho nhiều người ăn?"
Đường Miểu cười như không cười nhìn hắn ta: "Cố thiếu, tôi là nhân viên ngoài biên chế."
Cố Lâm Phong mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng. Người ta nói không sai, bọn họ là người một nhà, mắc mớ gì phải nấu cho hắn? Cố Lâm Phong khụ một tiếng giấu vẻ lúng túng, lại kêu Lưu Đông và Diệp Lâm mau chóng chuẩn bị.
Đường Hâm cười thầm, hắn đã sớm chú ý thấy Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong ngồi ở đó, chỉ là cố ý không chỉ ý ra thôi.
Đường Miểu bưng súp lên xe cho Đường Tư Hoàng. Tay phải của y vẫn chưa thể dùng lực, Đường Miểu cầm bánh cho y ăn.
Đường Tư Hoàng cắn một miếng bánh, đột nhiên nói: "Miểu, nấu thêm nước đi, ta cũng muốn tắm."
"Khụ...khụ..." Đường Miểu bị phỏng suýt chút nữa phun hết đồ trong miệng ra.
—————————
[1] Bánh bột mì 面饼: ************************