"Không có gì đâu." Đường Miểu nhìn ra được lão hổ đã hoàn toàn không còn sức lực, hơn nữa cũng không có ác ý, trước khi bọn Diệp Lâm lên tiếng liền nói. Cậu muốn cứu lão hổ này cũng không phải vì mềm lòng. Đường Miểu cẩn thận nâng chân lão hổ lên, nhẹ nhàng mở bẫy thú ra, thấy chỗ thịt quanh vết thương nát bươm như thịt băm dán vào lớp xương trắng muốt, cậu vừa bội phục sức chịu đựng của lão hổ lại càng thêm đau lòng cho nó, sau đó mở nắp chai nước ra, đổ nước giếng lên đùi lão hổ, dùng băng gạc sạch lau khô, tiếp đó thì bôi thuốc, rồi dùng băng gạc băng lại. Cẩn thận kiểm tra một hồi, trên người lão hổ còn có vài vết thương khác, Đường Miểu đều dùng nước rửa qua rồi bôi thuốc lên.

Triệu Gia Cường không tán thành nói: "Giữ lại súc sinh này, coi chừng nó đả thương người ta đấy." Hắn không biết con hổ này đã đối kháng với cơn biến dị, chỉ là động vật biến dị trong rừng ngày càng tăng, cũng có nghĩa thức ăn của hổ dần dần ít đi, có lẽ sẽ có ngày nó rời khỏi núi, nhắm về phía căn cứ của nhân loại.

Đường Miểu thoải mái bác bỏ: "Trên núi có nhiều mãnh thú như vậy, có thể giết hết sao?" Cậu đang âm thầm nghĩ cách đưa lão hổ vào không gian. Nếu có thể thu phục được lão hổ này, cậu và cha sẽ có nhiều thêm một phần giúp đỡ.

Triệu Gia Cường không nói gì nữa.

Đường Tư Hoàng đột nhiên cử động, trên mặt Đường Miểu lập tức xuất hiện nụ cười mừng rỡ, vội chạy tới nâng y dậy, để y tựa vào người mình.

"Cha, cha thấy thế nào?"

"Đường tiên sinh, anh tỉnh thì tốt rồi." Diệp Lâm thấy thế cũng lộ vẻ vui mừng.

Bọn Từ Nghị đều thở phào một tiếng.

"Tốt hơn nhiều rồi." Kỳ thật Đường Tư Hoàng đã khôi phục lại ý thức từ lúc đám tang thi Lý Khải tới rồi, thấy Lý Khải công kích Đường Miểu thì vô cùng kinh hãi, trong tay lập tức ngưng tụ lôi cầu, đang lúc định phóng ra thì mãnh hổ xuất hiện, mà nó còn nhắm vào Lý Khải nên y mới thu lôi cầu lại. Lúc ấy tất cả đều đang đối phó với tang thi nên không ai để ý thấy y đã tỉnh. Y cảm thấy vết thương của mình đã khôi phục lại được sáu bảy phần, mê man mấy hôm nay hiển nhiên rất có lợi cho việc hồi phục.

Đường Miểu lấy nước ra cho Đường Tư Hoàng uống. Quanh môi Đường Tư Hoàng lún phún râu, tăng thêm vài phần thành thục, còn có hai phần ốm yếu, toát ra một loại mị lực khác, Đường Miểu nhịn cả buổi mới không đưa tay chạm vào.

"Cha, con muốn giữ lại lão hổ này. Con có thể cảm nhận được, nó có thiện ý với con." Đường Miểu nhìn thoáng qua lão hổ.

Bọn Diệp Lâm cả kinh, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không nghe nhầm chứ?

Đường Tư Hoàng không hề gì, cười nói: "Thế thì cứ dẫn theo."

Lưu Đông: "Đường tiên sinh. Trước không nói chính con hổ này nguy hiểm cỡ nào, nó bị thương nặng như vậy, sao có thể đưa nó theo? Nếu giết đi, ngược lại có thể bỏ nó vào không gian của anh."

Đường Tư Hoàng nuốt xuống chocolate Đường Miểu bỏ vào miệng mình, lạnh nhạt nói: "Đừng coi thường khả năng hồi phục của động vật, hai ngày nữa nó sẽ hành động tự nhiên như bình thường thôi."

"Tiểu Đường, chúng ta không thể mang theo một quả bom hẹn giờ bên người a." Diệp Lâm tận lực khuyên bảo Đường Miểu, cảm thấy cậu quá tùy hứng rồi, cảm giác thấy đứa nhỏ này có thể một mình đảm đương một phía trước đó của ông nhất định là ảo giác.

Có một số việc Đường Miểu không thể giải thích với bọn họ được, suy nghĩ một chút rồi nói: "Diệp thúc, hay là nán lại hai ngày đi. Thúc quên rồi sao, nhiệm vụ lần này chúng ta vẫn chưa thu hoạch được gì, chẳng lẽ phải tay không trở về? Bây giờ cha tỉnh rồi, vật tư trong không gian cũng có thể lấy ra dùng, dễ dàng bắt được chút con mồi. Đợi lão hổ khôi phục lại, tôi sẽ thử thu phục nó. Nếu không được thì bỏ nó lại. Thế nào?"

Mấy người Diệp Lâm thoáng thả lỏng. Quả thật thế, bọn họ đã vào rừng vài ngày rồi mà chưa bắt được con mồi nào. Bọn họ đều là dị năng giả, cứ hai tay trống trơn mà về chẳng những mất mặt mà cũng không biết phải ăn nói thế nào.

Đường Tư Hoàng đánh nhịp nói: "Cứ định thế đi, tôi cũng cần thời gian để khôi phục sức lực."

Bọn Diệp Lâm gật đầu.

Đường Miểu lại kêu Đường Tư Hoàng lấy một thùng nước ra, lấy chậu hứng, đưa tới trước mặt lão hổ. Lão hổ vô cùng ôn thuần, lẳng lặng cúi đầu uống. Mấy người Diệp Lâm đều thầm lấy làm kỳ lạ.

"Chúng ta tốt nhất nên tìm nơi tương đối an toàn để làm chỗ trú tạm thời." Lưu Đông nhìn chung quanh.

Thấy Đường Tư Hoàng nhắm mắt dưỡng thần, Đường Miểu cũng không muốn y phải bận tâm thêm nữa, ngẫm một lúc rồi nói: "Lão hổ không thể di động được, thế thì đóng quân ngay đây đi. Cha, con nhớ lúc trước cha có thu một chiếc xe buýt vào không gian mà phải không?" Cái đó thật ra là cậu thu vào, lúc đó chỉ nghĩ trong bình dầu có xăng và vài linh kiện hữu dụng bên trong nên tiện tay lấy, không ngờ bây giờ thật sự dùng tới nó. Kính cửa sổ tuy không phải kính chống đạn nhưng cũng khá rắn chắc, ít nhất có thể chắn gió chống trùng.

Một giây sau, một chiếc xe lớn màu trắng xuất hiện giữa bãi đất trống. Chỉ là, vì cây trong rừng quá rậm rạp nên xe bị kẹt giữa năm thân cây, cách mặt đất chừng 1 thước, may mà vẫn rất vững chắc ổn định.

Diệp Lâm đùa: "Thế này trái lại rất tốt, có cảm giác an toàn hơn."

Đường Miểu cùng ông lên xe trước, Từ Nghị và Lưu Đông thì đỡ Đường Tư Hoàng lên. Băng ghế cuối xe là năm ghế liền kề nhau, Đường Miểu cho Đường Tư Hoàng nằm xuống, đút cho y một bao thịt bò khô, vị mặn.

"Cha, cha ăn đi. Con xuống sắp xếp cái."

"Ừ. Nếu tường phòng hộ không làm được thì có thể cân nhắc tới xăng." Đường Tư Hoàng nói.

"Ý kiến hay." Hai mắt Đường Miểu rực sáng, lấy hai thùng xăng trong không gian ra, đưa cho Lưu Đông cùng Diệp Lâm cầm xuống xe. Mùi xăng rất nồng, có thể hun đám dã thú chạy đi.

Triệu Gia Cường và Từ Nghị đổ xăng một vòng quanh xe, Diệp Lâm và Lưu Đông thì đứng cạnh nhìn, thấy mà đau lòng không thôi.

Diệp Lâm nhìn thời gian: "Tiểu Đường, cậu ở lại chăm sóc Đường tiên sinh đi, bốn người bọn tôi chia thành hai tổ đi săn. Một tiếng sau sẽ về."

Đường Miểu gật đầu: "Vậy mọi người nhớ cẩn thận, đừng đi quá xa." Trong lòng lại thấy kỳ quái, bọn họ không sợ cậu và Đường Tư Hoàng lén trốn đi sao?

"Yên tâm, chúng tôi biết lấy dao găm đánh dấu mà."

Nhìn bốn người Diệp Lâm rời đi, bóng lưng dần biến mất sau rặng cây, Đường Miểu trở lại xe, đóng cửa lại. Đường Tư Hoàng mở mắt ra, mỉm cười nhìn cậu.

"Cha." Nội tâm Đường Miểu nay nhẹ nhõm vô cùng, nhanh chân bước tới trước mặt y, ngồi xổm xuống, ôm lấy eo y, hôn xuống.

Đường Tư Hoàng đưa tay ấn gáy cậu, làm sâu thêm nụ hôn này. Mấy hôm nay, hai người chịu áp lực không nhỏ, lúc này mới xem như hoàn toàn thả lỏng. Cả hai hôn nhau càng lúc càng sâu, tâm tình cũng dần bình ổn trở lại.

"Mấy hôm nay vất vả cho con rồi." Đường Tư Hoàng xoa mặt Đường Miểu, quả nhiên nhóc con này gầy đi không ít, hai lúm đồng tiền nhạt dần này. Vuốt vuốt gáy Đường Miểu, y lần nữa kề sát vào đôi môi oánh nước trước mắt, ôn nhu khẽ mút liếm hôn, không hề có chút tình dục nào, chỉ có sự đau lòng cùng thương tiếc.

"Ha ha, cha, cha mọc râu rồi này." Đường Miểu vươn tay vuốt cằm Đường Tư Hoàng, sợi râu hơi cứng cọ cọ vào lòng bàn tay khiến cậu ngứa ngáy.

Đường Tư Hoàng nhìn hai lúm đồng tiền của cậu, khóe môi cũng cong lên: "Thích?"

"Ừm, rất gợi cảm. Ha ha..." Đường Miểu thản nhiên nói. Đối với người yêu của mình, không có gì là không thể nói cả.

"Rất vui khi nghe con nói thế." Đường Tư Hoàng khẽ cười, "Giữ lại?"

"Để hai ngày đi, rồi con cạo cho cha." Đường Miểu hôn hôn cằm y, "Con vào làm cho cha chút món ngon."

Động tác của cậu rất nhanh, chỉ một lúc sau đã bưng ra một tô cháo thịt gà thơm lừng.

Đường Tư Hoàng ngồi dậy, cầm lấy tô: "Để ta tự ăn, con cũng ăn một chút đi."

"Ân, con đi cho con hổ kia ăn trước đã. Tí nữa bọn họ về thì không còn cơ hội nữa."

"Cẩn thận đó." Đường Tư Hoàng lo lắng nói.

"Yên tâm, nhanh thôi." Đường Miểu lấy một chậu thịt heo chín tám phần đưa tới trước mặt lão hổ. Lão hổ nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi cúi đầu ăn.

Đường Miểu thử thăm dò vỗ vỗ đầu nó, lão hổ không hề nhấc đầu lên dù là một chút.

"Miểu?" Đường Tư Hoàng ở trong xe gọi.

"Đến đây."

Trở lại xe, Đường Miểu húp một chén cháo, lại lấy một nồi súp miến trong không gian ra, để xuống chỗ ngồi ở cửa ra vào, bên cạnh bày ra bốn bộ bát đũa.

"Không cần vội, lại đây ngồi đi." Đường Tư Hoàng không vui khi thấy cậu bận bịu vì người khác.

Đường Miểu nghe lời bước đến ngồi xuống cạnh y: "Cha, con có ý muốn mượn sức mấy người Lưu Đông."

Đường Tư Hoàng không để tâm ừ một tiếng: "Bọn họ quả thật không tệ. Bất quá, bọn họ chống lại mệnh lệnh của cấp trên là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của bọn họ."

"Con hiểu, mong là sẽ có ngày bọn họ rời khỏi quân đội. Dù không rời đi, chúng ta có thêm bạn cũng xem như có nhiều thêm một con đường." Đường Miểu cười nói. Việc này tất nhiên không thể cưỡng cầu.

Một tiếng sau, bọn Lưu Đông bình an trở về, bắt được tổng cộng hai con thỏ, một con nai rừng, ba con gà rừng, còn có một con lợn rừng!

"Tiểu Đường, cậu nói Đường tiên sinh thu mấy con mồi này vào không gian đi. Bằng không sẽ đưa tới những dã thú khác." Trên mặt Diệp Lâm là vẻ vui mừng khó dấu, có những thứ này rồi, tối nay bọn họ nhất định phải khai trai.

"Được." Đường Miểu lên tiếng: "Mọi người ăn cái này một chút đi."

Thấy bánh bao trong bao nilong và nồi súp miến kia, bọn Diệp Lâm suýt nữa đã không kìm được mà chảy nước miếng. Súp miến tuy là món chay nhưng bỏ thêm bột thịt gà, hồ tiêu, gừng sợi và hành thái, một chút ớt, hương thơm cũng sẽ cực kỳ hấp dẫn.

"Thơm quá!" Diệp Lâm không đợi được nữa cầm lấy chén múc một muỗng, nếm thử, gật đầu liên hồi: "Uống vào họng, vừa thơm lại cay, đã quá! Tiểu Đường, hai người ăn chưa?"

"Ăn rồi, mọi người ăn hết đi." Đường Miểu ngồi trở lại bên người Đường Tư Hoàng. Không phải cậu không có chuyện để làm, thỉnh thoảng lại thả tinh thần lực ra, dò xét bốn phía.

Lưu Đông húp cháo sùm sụp, nói với Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, "Từ giờ tới tối còn ít nhất 4 tiếng, ăn xong bọn tôi muốn đi xa xa một chút, hai người phải cẩn thận chú ý an toàn."

Đường Tư Hoàng nói: "Tôi đề nghị các cậu đừng chia tổ. Muốn săn thì phải săn lớn, có thể mang theo chút thịt làm mồi."

Bốn người Diệp Lâm nghĩ nghĩ, đều cảm thấy y nói có lý.

Lúc này, ở nơi cách bọn họ chừng 2 dặm, Đường Hâm hít hít mũi, nghi hoặc nói: "Sao tôi ngửi thấy mùi xăng?"

Hắn lúc này, tóc tai vô cùng lộn xộn, quần áo trên người cũng rách lung tung, nhưng bộ dáng cầm đao trông vẫn vô cùng tao nhã.

"Sao tôi không ngửi thấy? Có phải ảo giác không?" Cố Lâm Phong lo lắng nhìn hắn, lấy một khối bánh quy từ trong túi quần ra, "Có phải vì đói không? Ăn cái này trước đi."

Đường Hâm không cầm lấy, lại hít hít mũi, thấy cảm giác của mình thật sự không sai.

Trương Đăng Cực nhíu mày, nhìn Đường Hâm: "Có chắc chắn không?"

************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play