Bầu không khí tại buổi tiệc được nhóm bạn thân khuấy động vô cùng náo nhiệt, người uống rượu, người ca hát, người nói chuyện phiếm.
Bởi vì hôm nay Cố Viêm là nhân vật chính, nên tất cả sự chú ý của mọi người đều được đặt lên người Cố Viêm. Nhưng không hiểu vì lí do gì mà Cố Viêm cảm thấy vô cùng trống vắng khó chịu cho dù không khí rõ ràng là náo nhiệt như thế.
Cao Nguyên đã lấy ra chai rượu quý được cất giữ từ lâu để mừng sinh nhật anh vậy mà uống vào lại chẳng cảm nhận được vị gì.
Cố Viêm đột nhiên nhớ lại từng đợt sinh nhật của ba năm về trước, dù biết rõ rằng bản thân không thể quay về, nhưng người con gái ấy chẳng phải lúc nào cũng dùng lời nói và hành động biểu đạt rằng cô ấy yêu anh đến nhường nào, luôn tự tay nấu một bàn tiệc đầy những món ăn ngon, mong đợi anh có thể về nhà để cùng cô mừng sinh nhật.
Chỉ có điều, kỳ tích không bao giờ xảy ra, bản thân cũng chưa bao giờ cùng cô mừng sinh nhật.
Cứ mỗi năm đến ngày sinh nhật, thì ngày thứ hai trở về bản thân nhìn thấy trên bàn đầy ắp những món ăn nhưng đã nguội ngắt, chiếc bánh mừng sinh nhật cũng không có một ai động vào, còn có một người con gái có đôi mắt thâm quầng cùng những giọt nước mắt còn chưa khô. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh trở về thì người con gái ấy ngay lập tức phấn chấn trở lại, nét mặt lại hiện lên nụ cười rạng rỡ nhất. Nhưng bản thân anh lại luôn cảm thấy chán ghét.
Trái tim của Cố Viêm đột nhiên thắt lại.
“Anh muốn về rồi!” Cố Viêm luôn là một người thuộc trường phái hành động, một khi đã quyết sẽ lập tức làm. Nhóm người đang ồn ào tất cả đột nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn Cố Viêm bằng ánh nhìn ngạc nhiên.
“Đừng mà anh ba, đây chỉ là bước khởi động thôi mà!” Cao Nguyên ngay lập tức nói, “Tiết mục hôm nay còn chưa chính thức bắt đầu, nhân vật chính đã đi mất thì bọn em phải làm thế nào?”
“Phải đó anh ba, đặc biệt chúng em đều là từ Bắc Kinh đến đây để mừng sinh nhật anh đó”!.
“Anh ba, anh đi rồi tụi em chơi một mình còn có hứng thú gì nữa?”
“....”Mỗi người một câu cố gắng níu giữ.
Nhưng Cố Viêm đã quyết tâm nên nhìn Cao Nguyên rồi nói “Mấy đứa sắp xếp thế nào thì cứ thế mà chơi, anh đem Đặng Vy đi trước!” Nói xong liền đứng lên khỏi sofa.
Cao Nguyên còn định nói thêm điều gì đó, thì bị người tự cho là đã nhìn ra mọi chuyện Diệc Phi Phàm ngăn cản.
“Năm nay có giai nhân ở bên, anh ba dĩ nhiên là không muốn mừng sinh nhật cùng với đám con trai chúng ta rồi!” Diệc Phi Phàm nháy mắt ám muội,”Anh cứ đi đi anh ba, một khắc đáng ngàn vàng*, chúng em không cản trở anh nữa!”
“Ồ” Cao Nguyên nhìn Đặng Vy đang đỏ ửng mặt đứng cạnh Cố Viêm, bất chợt hiểu ra, “Nếu mà như vậy, anh ba anh mau đưa tiểu thư Đặng đi trước đi!"
“Đúng đúng” Những người còn lại đã kịp phản ứng “Anh ba, anh đi trước đi, không cần quan tâm đến bọn em đâu!”
Đối với việc bị mọi người hiểu lầm, Cố Viêm cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ cười cười.
Từ cửa công ty đi ra, tim của Đặng Vi vẫn luôn không ngừng nhảy lên thình thịch.
Từ khi bắt đầu quyết định ghi danh Học Viện Điện Ảnh, cô ta cũng biết sẽ có một ngày mình sẽ phải đối mặt với cái loại quy tắc ngầm trong cái vòng luẩn quẩn này.
Mà trong mấy năm qua, cũng không phải ông chủ không có đề cập đến chuyện này, chỉ là đều bị cô từ chối.
Cũng không phải là cô ta có đủ khả năng ngăn cản được dụ hoặc, mà bởi vì cô ta cũng đủ thông minh.
Nếu phải bán, tại sao lại không bán mình với một cái giá tốt? Chẳng qua là cô ta chờ đợi thời cơ thật thích hợp mà thôi.
Mà bây giờ, Đặng Vi cảm thấy được thời cơ của mình đã đến rồi.
Một người như Cố Viêm, chỉ sợ là đại đa số đàn bà nào cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ là, Đặng Vi lại không ngờ, bản thân cô ta đã chuẩn bị hiến thân, vậy mà câu nói đầu tiên của Cố Viêm lúc lên xe lại là," Cô ở chỗ nào, tôi kêu tài xế đưa cô về!"
"Đưa em về?" Đặng Vi thậm chí còn nghi ngờ tai mình nghe lầm, nếu không thì tại sao lại nghe được Cố Viêm nói như vậy?
Cố Viêm gật gật đầu, "Đúng, Cô nói cho tôi biết địa chỉ đi!"
Lần này, nghe được hết sức rõ ràng.
Cô ta dường như phải dùng hết toàn lực mới có thể ổn định được tâm trạng của mình, sau đó nói địa chỉ cho Cố Viêm.
Cho tới khi xe đã đến cửa tiểu khu, tâm trạng Đặng Vi vẫn chưa có bình thường trở lại.
Xe cũng đã dừng được một lúc, cô ta vẫn còn đang ngẩn người, không hề có chút ý định xuống xe.
Mà Cố Viêm, vẫn như cũ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lái xe không dám quấy rầy anh, đành phải quay đầu nói với Đặng Vi ở ghế sau," tiểu thư Đặng, đã tới nhà của cô rồi!"
"À------" Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc bên ngoài của sổ xe, lúc này Đặng Vi mới phản ứng lại," Nhanh như vậy sao!Cố tổng-----"
Vốn dĩ là Đặng Vi muốn nói với Cố Viêm một tiếng, lại bị lái xe ngăn cản.
"Suỵt-----" Lái xe làm động tác chỉ im lặng, "Cố tổng đang ngủ, đừng đánh thức ông ấy, cô cứ xuống xe đi"
Sắc mặt Đặng Vi nhất thời trắng bệch, nhưng cô ta khống chế lại cảm xúc của mình rất nhanh, hướng về phía lái xe cười cười," Vậy sao, tôi sẽ không quấy rầy Cố tổng! Anh lái xe, cảm ơn anh đã đưa tôi về!"
Lái xe khoát tay, " Không có gì!"
Đặng Vi chần chừ không muốn xuống xe.
Chân trước của cô ta vừa bước xuống xe, chân sau tài xế đã nổ máy chạy mất.
Đặng Vi nhìn chiếc siêu xe chạy nhanh như một làn khói, một lần nữa lại có cảm giác mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ.
Đặng Vi đứng ở cửa tiểu khu suy nghĩ cả ngày trời cũng không hiểu được chuyện này là như thế nào?
Rõ ràng trước đó Cố tổng đối với cô cũng có tình ý, nhưng sau đó lại ….
Chỉ là cho dù Đặng Vi có suy nghĩ nát óc thế nào thì cũng không đoán được nguyên nhân thật sự.
Mà Cố Viêm thật sự cũng chẳng quan tâm cô ta nghĩ gì.
Bởi vì lúc này Cố Viêm đang cô đơn đứng giữa căn biệt thư xa hoa rộng lớn, nhìn trên bàn ăn trống không và tất nhiên cũng không có bữa tiệc mà anh nghĩ là sẽ có, thì yểu xìu như cà dầm sương.
Không có món ngon như anh đã đoán, cũng không có bánh sinh nhật, thậm chí ngay cả người từng đau khổ chờ đợi anh cả đêm cũng không thấy. ——
Hay là năm nay cô ấy muốn dành cho mình một bất ngờ?
Cố Viêm vẫn không muốn chấp nhận sự thật, một lần nữa đi xem xét từ trên xuống dưới, ở mỗi góc của biệt thự rộng lớn tìm kiếm điều bất ngờ
Nhưng mà sự thật lại nói với anh rằng những gì anh đang thấy là chân tướng rõ ràng, không ngạc nhiên cũng chẳng có mừng rỡ.
Cố Viêm trong lòng vốn là một bầu nhiệt huyết, nhất thời giống như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh thấu tim!
Đột nhiên nhớ đến biểu hiện kỳ lạ của cô ngày hôm qua, còn cả thái độ thờ ơ của cô hôm nay nữa.
Chẳng lẽ người con gái luôn miệng nói yêu mình chỉ trong một đêm đã thay đổi.
Cố Viêm có chút không tin.
Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cố Viêm ngay lập tức vui vẻ lên, còn có chút đắc ý nữa.
Vậy mà sau khi mở cửa, mới phát hiện người đứng trước cửa cũng không phải là người mà mình mong đợi.
“Xin hỏi ngài có phải là Cố Viêm, Cố tiên sinh không?”.
Đứng ngoài cửa là một chàng thanh niên mặc tây trang, mặt mũi đẹp trai, khi nói chuyện trên mặt luôn có nụ cười rực rỡ, nhìn dáng vẻ khá lễ độ.
Cố Viêm gật đầu một cái.
Người thanh niên lập tức đưa ra hộp quà nhỏ được gói tương đối tinh sảo đang cầm trên tay cho Cố Viêm và nói: "Đây là quà sinh nhật của cô Mạnh Tiểu Thần chuẩn bị cho ngài, phiền ngài ký nhận!"
Sau khi nghe lời này, tâm tình Cố Viêm lập tức tốt hơn nhiều.
"Cố tiên sinh, sinh nhật vui vẻ!"
"Cám ơn!"
Ba năm qua, quà mà Mạnh Tiêu Thần tặng cho Cố Viêm, có thể nói là không đếm xuể.
Người con gái ấy, luôn nghĩ đủ các chiêu trò, mượn đủ loại cớ để tặng quà cho anh.
Giáng Sinh, Tết Âm Lịch, Tết Dương Lịch, Lễ Tình nhân, ngay cả ngày Quốc Tế thiếu nhi, Mạnh Tiêu Thần đều sẽ tặng đủ loại quà cho Cố Viêm.
Những món quà đó không đắt, nhưng mỗi một món đều là một mình Mạnh Tiêu Thần thiết kế, hoặc là tự tay làm ra, hao tổn nhiều tâm tư.
Đối với loại người như Cố Viêm từ nhỏ đã ngậm thìa vàng cho tới khi lớn lên, những món quà đó tuyệt đối không đáng nhắc tới.
Có thể vừa mới bắt đầu anh cảm thấy thú vị, còn sẽ tò mò mà mở ra.
Nhưng sau đó vài lần, anh hoàn toàn mất đi hứng thú.
Cho nên, trong phòng khách liền xuất hiện một cái tủ nhỏ đựng đầy các món quà đó, ngay cả một số món quà đóng gói còn chưa mở ra, liền bị Cố Viêm thuận tay ném vào.
Nhưng vào lúc này, Cố Viêm đưa tay nhận lấy món quà sinh nhật được gửi đến trễ, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc mãnh liệt muốn lập tức mở ra.
Món quà đóng gói tinh xảo được Cố Viêm cẩn thận mở ra từng lớp một, bên trong chính là cái hộp hình vuông màu hồng nhạt.
Mở hộp ra, bên trong chính là dây chuyền cùng với mặt kim loại được khắc hình hoa hồng, kiểu dáng ngắn gọn hào phóng, nói thật đây là kiểu mà anh thích.
Cố Viêm cầm lấy cái mặt kia có điểm giống với chiếc nhẫn nên nhìn kỹ, phát hiện mặt trên không có khắc chữ, trong lòng đột nhiên nổi lên sự thất vọng mơ hồ liền chính anh cũng chưa từng nhận biết được.
Lúc này, Cố Viêm mới đột nhiên kịp phản ứng, hèn chi tối hôm qua Mạnh Tiêu Thần nói anh đeo sợi dây chuyền này vừa già vừa quê mùa nên ném xuống, hóa ra là bởi vì muốn anh thay ra để cho cô tặng vật này.
Chỉ là ——
Cố Viêm từ cổ áo lấy ra sợi dây chuyền vàng mà anh vẫn luôn mang bên người, nhìn phía trên mặt đây chuyền hình trái tim, nghĩ có chút tự giễu, nếu hiện tại dùng ánh mắt thực tế mà nhìn sợi dây chuyền này quả thật có chút quê mùa.
Có điều ở mười mấy năm trước, loại kiểu dáng này rất là mốt.
Với lại, sợi dây chuyền này là năm đó Tô Vận mười bốn tuổi tự mình thiết kế.
Cho nên, nó đối với Cố Viêm mà nói, đương nhiên là có ý nghĩa quan trọng.
Đặc biệt là ——
Cố Viêm sờ phía trên mặt dây chuyền hình trái tim rõ ràng có khắc hai chữ mẫu “Y&Y”, một cái mang ý nghĩa tên Viêm của anh, một cái khác mang ý nghĩa tên Vận của cô ấy.
Lúc đó tình cảm đơn thuần của bọn họ rất tốt đẹp, khi đó bọn họ cho rằng chỉ cần yêu thì sẽ là có nhau cả đời ——
Kỳ thật đã thật lâu rồi Cố Viêm không còn nhớ tới Tô Vận nữa, từ ba năm trước đây cô ấy đã lấy anh cả.
Tuy rằng anh vẫn luôn không bỏ được sợi dây chuyền này, nhưng trong lòng anh lại mười phần rõ ràng, anh cùng với Tô Vận là vĩnh viễn không có khả năng!
Trong nháy mắt trong lòng Cố Viêm có chút xúc động, muốn gỡ sợi dây chuyền này xuống.
Nhưng mà, vừa lúc anh định lấy xuống ——
Nhớ tới những thời gian trước kia, những vướng mắc đó đã là quá khứ, những cái đó đã phủ đầy chuyện cũ, trong đầu anh giống như có cuộn phim chiếu đi chiếu lại nhiều lần. Nhưng tất cả mọi thứ dường như chỉ xảy ra ở ngày hôm qua.
Cố Viêm do dự thật lâu, vẫn là không có gỡ sợi dây chuyền đã đeo mười lăm năm xuống.
Anh cầm sợi dây chuyền kim loại hình hoa hồng mà Mạnh Tiêu Thần tặng đặt ở lòng bàn tay nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn là bỏ vào hộp.
Sau đó anh đem sợi dây chuyền cùng những món quà mà Mạnh Tiêu Thần đã tặng trước kia, bỏ hết vào trong ngăn tủ nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT