Editor: Hàn Ánh Nguyệt =.=

Từ nhỏ dáng dấp Tô Vận đã xinh đẹp, lại thông minh, cho nên mặc dù là con gái, nhưng vẫn được ông Tô coi trọng. Tô Vận cũng không chịu thua kém, mọi thứ cũng không chênh lệch với con trai trong nhà.

Nói ví dụ như chuyện cưỡi ngựa này, trong số mấy người hôm nay, Tô Vận tuyệt đối là số một số hai.

Chỉ là cô nằm mơ cũng thật không ngờ, lại có người có thể vượt qua cô! Mà người đó, lại là Mạnh Tiêu Thần mà cô vẫn không ưa.

Tô Vận cắn chặt răng, ra sức đuổi theo.

"Mạnh tiểu thư - -"

Nghe thấy phía sau có người gọi mình, Mạnh Tiêu Thần lập tức giảm bớt tốc độ.

Nhìn lại, là Tô Vận đuổi theo.

"Thật sự không ngờ Mạnh tiểu thư có thể cưỡi ngựa tốt như vậy!" Dù sao thì bốn bề vắng lặng không người, Tô Vận hoàn toàn không cần giống như ngày thường còn muốn có quan hệ không tệ với Mạnh Tiêu Thần, trực tiếp nói thẳng, "Mạnh tiểu thư có dám đánh cược với tôi hay không?"

Mạnh Tiêu Thần nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Đánh cuộc gì?"

"Thi đua ngựa!" Sắc mặt Tô Vận khiêu khích nhìn cô, "Nếu như cô thua, nhất định phải rời khỏi Cố Viêm!"

À, nếu Cố Viêm biết mình bị người khác lấy ra làm tiền đặt cược, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào? Nhưng mà nói đi nói lại, tiền đặt cược này đối với cô mà nói thì hình như hoàn toàn không hề có chút tổn thất nào!

"Vậy nếu là cô thua thì sao?" Mạnh Tiêu Thần hỏi ngược lại.

Tô Vận hừ lạnh một tiếng, "Tôi làm sao có thể thua được?"

A, giọng điệu này còn rất lớn lối nhỉ!

Khóe miệng Mạnh Tiêu Thân nhếch lên, "Chỉ cần là trận đấu, thì sẽ có thắng có thua, không ai có thể trăm phần trăm bảo đảm chắc chắn mình có thể thắng!"

Tô Vận liền nói, "Nếu tôi thua, tôi đồng ý với cô một điều kiện, tùy ý của cô ra!"

"Được thôi!" Mạnh Tiêu Thần sảng khoái đồng ý.

"Vậy thì bắt đầu đi!" Vừa dứt lời, Tô Vận đột nhiên vươn tay ra, nhanh chóng vỗ một cái lên thân con ngựa của Mạnh Tiêu Thần, sau đó liền giục ngựa chạy đi.

Mạnh Tiêu Thần thầm kêu một tiếng không tốt, chỉ thấy con ngựa vốn rất nhu thuận nghe lời đột nhiên khàn giọng gào thét nâng móng trước lên.

Ngựa bị kinh sợ!

Sau khi Mạnh Tiêu Thần ý thức được điểm ấy, nhanh chóng đứng dậy nhảy vọt lên, không chút do dự nhày xuống từ trên lưng ngựa.

Nghe thấy tiếng kêu ré và tiếng vó ngựa từ phía sau, Tô Vận còn tưởng rằng quỷ kế của mình thực hiện được rồi. Quay lại nhìn xem, lại phát hiện Mạnh Tiêu Thần không chút tổn hao nào đứng trên bãi đất trống, mà con ngựa kia của cô lại như nổi điên mà vọt đến chỗ của mình.

Lập tức Tô Vận kinh hãi, vội vàng ra roi thúc ngựa chạy về phía trước.

Mà con ngựa bị cô làm cho hoảng sợ lại đuổi theo sau lưng cô không rời.

Diệp Húc Dương cách cô gần nhất, nghe thấy phía trước có biến nhanh chóng đuổi theo.

Thấy Mạnh Tiêu Thần hoàn hảo đứng ở đằng kia, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Sao lại thế này? Là ngựa của cô sao? Tô Vận sao rồi?"

"Ngựa của tôi bị hoảng sợ, đang chạy đuổi theo cô ấy!"

Giọng điệu lúc Mạnh Tiêu Thần nói lời này nhàn nhạt, trên mạt cũng không có một biểu cảm dư thừa nào.

Nhưng không biết vì sao, Diệp Húc Dương cảm thấy được cô đang cực kỳ vui vẻ, tựa hồ như đang cười.

Chỉ là lúc này, cũng không phải là thời điểm để anh nghĩ nhiều.

Việc con ngựa bị hoảng sợ này, nói lớn có thể lớn, nhỏ có thể nhỏ.

"Lên đây!" Diệp Húc Dương vươn tay ra với Mạnh Tiêu Thần, "Chúng ta mau chóng chạy theo nhìn xem sao!"

Mạnh Tiêu Thần vốn không muốn cùng cưỡi chung một con ngựa với Diệp Húc Dương, nhưng mà nghĩ nghĩ, cô vẫn là nhảy lên ngồi sau người Diệp Húc Dương.

"Chuy - - " Mặt Diệp Húc Dương không chút thay đổi cưỡi ngựa, nhìn qua tựa như không có thay đổi nhiều lắm, nhưng ở trong lòng anh, kỳ thật đã sớm nổi sóng.

Anh vẫn luôn là một người lạnh lùng mà cấm dục, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ đối với bất kỳ một người con gái nào nảy sinh ý nghĩ quá phận.

Thậm chí Diệp Húc Dương còn từng hoài nghi mình là gay, thế nhưng, anh đã từng thử với gay một lần, sau đó phát hiện mình cũng không có hứng thú với đàn ông.

Mãi đến ngày đó trong wechat nhìn thấy Diệp phi Phàm đăng ảnh chụp, Diệp húc Dương mới biết được, không phải là mình không thích phụ nữ, mà là vẫn không gặp được người phụ nữ có thể khiến mình động tâm.

Nhưng mà, chỉ là một tấm hình mà thôi, mặc dù lúc ấy anh có hơi động lòng, nhưng vẫn không để trong lòng.

Huống chi, thằng em trai đào hao của anh còn nói đêm đó sẽ thu phục người phụ nữ kia.

Cho nên, anh cho rằng người phụ nữ kia cũng chỉ có bộ dáng xinh đẹp mà thôi, khí chất cũng được, thật ra thì cũng không khác gì so với những tiểu minh tinh diễn viên hạng nhỏ bình thường thích bám vào người có quyền lại tham tài.

Nhưng mà về sau, sau khi anh biết được chuyện phát sinh vào đêm đó, anh mới hiểu được mình đã nghĩ sai rồi.

Lúc ở sân bay gặp được Mạnh Tiêu Thần, Diệp Húc Dương rất bất ngờ.

Người thật của cô nhìn càng đẹp hơn càng có khí chất mê người hơn so với trong tấm hình, cũng càng thêm chọc người động lòng.

Biết rõ cô là người phụ nữ của Cố Viêm, nhưng Diệp Húc Dương vẫn không thể nào khống chế nội tâm rung động của mình, thôi thúc tiếp cận cô.

Cho nên, anh mượn cớ giải thích giùm em trai để nói chuyện với cô.

Diệp Húc Dương thật không ngờ, cô lại là người phụ nữ so đo như thế. Chẳng những muốn Diệp Phi Phàm tự mình xin lỗi, cũng không thích Diệp Phi Phàm gọi mình là chị dâu ba.

Nhưng mà cô như vậy, lại khiến cho Diệp Húc Dương càng thêm thích, làm sao bây giờ?

Hiện tại Diệp Húc Dương vẫn nhớ rất rõ ràng lúc đó khi cô để cho Diệp Phi Phàm đổi lại xưng hô, trong lòng mình rất vui vẻ, còn Cố Viêm thì đen mặt.

Cô ấy là người phụ nữ của Cố Viêm!

Mấy ngày nay ở trong lòng Diệp Húc Dương không ngừng nhắc nhở bản thân rằng điều này là sự thật.

Nhưng mà hôm nay, anh vẫn nhịn không được vươn tay ra với cô, hi vọng có tiếp xúc thân mật với cô.

Có trởi mới biết lúc Diệp Húc Dương vươn tay ra trong lòng có bao nhiêu khẩn trương!

Đây là lần đầu tiên trong đời anh, nảy sinh loại cảm giác như vậy với phụ nữ.

Lưu lại một lát lúc Mạnh Tiêu Thần và Diệp Húc Dương đuổi theo, Tô Vận đã bị con ngựa bị chấn kinh đưa đến bên cạnh vách núi đen.

Tô Vận bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Cô vừa cố gắng ghìm chặt dây cương để mình không bị ngã ngựa ra phía sau, vừa la to với con ngựa đang bị chấn kinh, "Đừng chạy nữa, đừng chạy nữa - -"

Thế nhưng con ngựa đâu thể nghe hiểu được tiếng người? Huống chi lại là một con ngựa đang bị chấn kinh?

Nó lao thẳng đến chỗ Tô Vận và con ngựa của cô ta - - 

"Không - - " Tình huống nguy cấp Diệp Húc Dương lập tức nhảy xuống ngựa chạy lên.

Nhưng mà anh vẫn chậm một bước, cả người Tô Vận và ngựa cùng rớt xuống phía dưới.

Ngay lại lúc nghìn cân treo sợi tóc, một cây dây leo màu xanh rất dài cuốn lấy thân thể Tô Vận.

Diệp Húc Dương nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Mạnh Tiêu Thần đã đi đến bên vách núi đen, đầu dây bên kia bị cô cầm ở trong tay.

Cho đến lúc này bọn họ mới phát hiện thật ra cái vách núi này cũng không được tính là cao.

Ít nhất hiện tại bọn họ có thể thấy rõ hai con ngựa vừa rơi xuống còn đang động đậy.

Lúc này, Cao Nguyên và Diệp Phi Phàm còn có mấy người lớp trẻ của Tô gia đã đuổi theo đến.

"Chị họ - - " Kim Văn Văn em họ của Tô Vận vừa thấy chị họ nhà mình bị một sợi dây leo đang kéo giữ lơ lửng giữa không trung, lập tức sốt ruột lên, hét lớn với Mạnh Tiêu Thần, "Cô nhanh chóng kéo chị ấy lên đi!"

Mạnh Tiêu Thần liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng.

Kim Văn Văn bị dọa đến nỗi toàn thân khẽ run rẩy.

Bây giờ trong lòng Tô Vận thực ra đang cực kỳ phức tạp.

Vào một giây rơi xuống vách núi đó, cô nghĩ thầm thôi xong rồi, lần này chết chắc rồi.

Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ đến lại được một sợi dây cứu lại.

Bấy giờ Tô Vận mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng lúc cô nhìn thấy rõ ràng người cứu cô là Mạnh Tiêu Thần, trong lòng lập tức thấy khó chịu. Đặc biệt lúc phát hiện kỳ thật vách núi đen này cũng không cao lắm, bây giờ cô cách mặt đất cũng chỉ khoảng một tầng lầu mà thôi, cô lại thấy càng khó chịu rồi.

"Muốn tôi cứu cô lên không?" Từ trên cao Mạnh Tiêu Thần nhìn xuống Tô Vận ở bên dưới, trong ánh mắt ngập tràn trào phúng và khinh thường, giống như là đang nhìn một con kiến vậy.

Lập tức Tô Vận bị chọc giận liền đáp lại một câu, "Ai mà hiếm lạ cô cứu chứ?"

"Là sao?" Khóe miệng Mạnh Tiêu Thần nhếch lên, "Vậy được thôi!"

Nói xong nhẹ buông tay ra, sợi dây rơi xuống đất.

"A - - " Tô Vận thét chói tai một tiếng, thân thể của cô nặng nề rơi xuống dưới vách núi đen.

Mọi người ở đây trợn mặt há mồm nhìn hết thảy chuyện xảy ra trước mắt, hồi lâu cũng không phục hồi lại tinh thần được.

"Cô, cô, cô vậy mà thả tay ra!" Cao Văn Văn dùng tay chỉ vào Mạnh Tiêu Thần, lớn tiếng trách cứ nói, "Đây là cô muốn chị họ tôi ngã chết hay sao?"

Mạnh Tiêu Thần nhún nhún vai, "Là do cô ta nói không cần cứu!"

"Tuy vậy nhưng cô cũng không thể - -" Cao Văn Văn còn vẫn muốn nói gì đó.

"Nhiều lời vô nghĩa vậy để làm gì?" Diệp Húc Dương hung hăng lườm cô ta một cái, "Còn không nhanh khẩn trương đi xuống cứu người!"

"À - -" Lúc này mọi người mới phản ứng kịp, bây giờ trọng yếu nhất là đi xuống cứu Tô Vận lên.

Vào thời điểm Cố Viêm và Cố Giai đến nới, Tô Vận đã được người khiêng lên.

Thật ra Tô Vận không bị thương quá nặng, chỉ là chân trước bị ngã gãy xương mà thôi.

Vừa nhìn thấy Cố Viêm, lập tức Tô Vận khóc, khóc đến hoa lê đái vũ (như hoa lê trong mưa), rất đáng thương.

"Cố Viêm, chân tôi bị ngã gãy xương rồi - -"

Cố Viêm nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng cũng không chịu nổi, vội vàng chạy đến nhìn xem, phát hiện chỉ là gãy xương, lúc này mới thả tâm xuống.

"Đừng khóc, chân không bị đứt, chỉ là gãy xương thôi!"

Sau khi an ủi xong Tô Vận, Cố Viêm đứng dậy, giọng nói lạnh lùng nói, "Đây là xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp làm sao có thể bị thương?"

Lập tức Tô Vận liếc mắt ra hiệu cho Cao Văn Văn.

Cao Văn Văn hiểu ý, trước khi những người khác trả lời lập tức chỉ vào Mạnh Tiêu Thần nói, "Đều do cô ta, rõ ràng sợi dây trên tay cô ta đã bắt được chị họ nhưng cô ta lại cố ý thả tay ra để cho chị họ rớt xuống."

Cố Viêm thất thần, nhìn Mạnh Tiêu Thần nói, "Rốt cuộc là sao lại thế này?"

Mạnh Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, "Là chính cô ta không cho ta cứu!"

Tô Vận đang suy nghĩ nói gì để phản bác lại, Mạnh Tiêu Thần lại nhìn cô ta một cái nói, "Vốn dĩ tôi không nên ra tay cứu cô!"

Nghe nói như thế, Cao Văn Văn tức khắc nổi giận, "Lời này của cô là có ý gì? Cái gì nói là không nên cứu chị họ? Thấy chết mà không cứu cô còn lý sự được hả?"

Mặt Mạnh Tiêu Thần không chút thay đổi cúi nhìn cô ta một cái, âm thanh lạnh lùng nói, "Vì sao lại phải cứu một người muốn hại ta?"

Trong lòng Tô Vận lập tức kinh ngạc, bắt đầu suy nghĩ ở trong lòng, nếu Mạnh Tiêu Thần nói ra sự thật, cô nên làm thế nào để cắn trả lại một cái.

Cố Viêm nghe thấy không hiểu ra sao, đang suy nghĩ vì sao Mạnh Tiêu Thần lại nói Tô Vận muốn hại cô, chỉ thấy Mạnh Tiêu Thần đã xoay người đi ra.

Hơn nữa cô còn trực tiếp nhảy lên ngựa của Diệp Húc Dương.

Vốn dĩ Diệp Húc Dương định giải thích chân tướng sự việc với Cố Viêm, nhưng sau khi anh thấy Mạnh Tiêu Thần đã cưỡi lên ngựa của mình thì vội vàng đi theo.

Diệp Húc Dương vừa lên ngựa, Mạnh Tiêu Thần đã kéo dây cương ngựa, lao nhanh mà đi.

Lập tức Cố Viêm trợn tròn mắt!

Mạnh Tiêu Thần cô, cô lại có thể cùng với một người đàn ông khác cưỡi trên một con ngựa!

Mà người đàn ông này vừa nhìn là biết có tâm tư không tốt với cô, anh hai Diệp gia!

Không được, không được!

Lúc này cái gì Cố Viêm cũng không quản nữa, trực tiếp cưỡi lên lưng ngựa, mang theo Cố Giai cùng nhau đuổi theo.

"Cố Viêm - -" Quả thực là Tô Vận không thể tin được vào hai mắt của mình, Cố Viêm anh như vậy đã bỏ lại mình đang bị thương mà chạy đi!

Để cho con ngựa chạy nhanh một hồi, Mạnh Tiêu Thần mới từ từ giảm tốc độ chậm lại.

Diệp Húc Dương ở sau lưng cô cẩn thận hỏi một câu, "Cô đang tức giận sao?"

Vẻ mặt Mạnh Tiêu Thần khó hiểu quay đầu nhìn anh một cái, "Vì sao tôi lại phải tức giận?"

Diệp Húc Dương nghĩ nghĩ nói, "Cố Viêm hắn ta vừa rồi mới quan tâm Tô Vận như thế, chẳng lẽ cô không ghen sao? Còn nữa - "

Diệp Húc Dương nói tới đây, lập tức dừng lại.

"Thêm nữa Tô Vận chính là thanh mai trúc mã của anh ta, đúng không?" Mạnh Tiêu Thần tiếp lời nói.

Vẻ mặt Diệp Húc Dương xấu hổ gật gật đầu, trong lòng có chút tự trách mình, vì sao lại nhất thời nhanh miệng như thế?

Mạnh Tiêu Thần lại thấy không sao cả nói, "Cố Viêm yêu ai quan tâm người nào tôi đều không để ý đến, tôi với anh ta vốn không có quan hệ gì cả, chỉ là ở trước mặt người nhà của anh ta diễn trò mà thôi!"

Diệp Húc Dương bị kinh sợ ngay tại chỗ, trong lòng lập tức mừng rỡ, "Lời này của cô là có ý gì?"

Mạnh Tiêu Thần nhíu nhíu mày, "Anh nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ tôi nói còn chưa đủ rõ ràng?"

"Không, tôi không có ý đó! Tôi - -" Diệp Húc Dương cũng không biết nên giải thích như thế nào, mặc dù lúc này khuôn mặt của anh vẫn là mặt vạn năm không đổi đó, nhưng kỳ thật trong lòng cực kỳ kích động, cực kỳ hưng phấn, đã không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả tình cảm của mình.

Mạnh Tiêu Thần không muốn nói chuyện với anh nữa, vỗn dĩ cảm thấy được người này không tệ, là người đáng để kết giao. Hiện tại xem ra đến cả năng lực giải thích cũng có vấn đề!

Nếu Diệp Húc Dương biết suy nghĩ lúc này của Mạnh Tiêu Thần, không biết có thể tan vỡ ngay tại chỗ hay không!

Chân trước bọn họ vừa mới đến mã trường, Cố Viêm và Cố Giai đã đuổi sát theo sau lưng rồi.

Cố Viêm vốn định nói chút chuyện với Mạnh Tiêu Thần nhưng Mạnh Tiêu Thần hoàn toàn không muốn phản ứng lại với anh, trực tiếp lên xe Diệp gia.

Mà lúc này, những người khác cũng mang theo Tô Vận đang bị thương đuổi kịp.

Nhìn thấy bộ dáng Tô Vận đáng thương tội nghiệp, Cố Viêm không có biện pháp đành phải đi lại chăm sóc cô.

Trở lại Cố gia, bởi vì chuyện của Tô Vận lại luống cuống tay chân một hồi.

Cũng không biết là Tô Vận hay là nhà mẹ đẻ của Tô Vận nói gì với mẹ Cố, mặc dù ở ngoài mặt mẹ Cố không nói gì về cô nhưng Mạnh Tiêu Thần cũng cảm giác được rất rõ ràng thái độ của mẹ Cố đối với cô đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Chỉ là ai mà quan tâm chứ?

Hiện tại Mạnh Tiêu Thần nghĩ đến sáng sớm ngày mai đã có thể trở về Hải Thành, sau này sẽ không còn bất kỳ liên quan nào nữa với Cố Viêm, tâm tình cũng không cần quá tốt.

Cố Viêm thấy hết thảy ở trong mắt, sốt ruột ở trong lòng.

Trong lòng anh mơ hồ có một dự cảm không tốt, những ngày kế tiếp của mình chỉ sợ sẽ không dễ dàng!

Trước đó Diệp Húc Dương đã nói hết toàn bộ chuyện xảy ra cho anh nghe, đương nhiên, ngoại trừ chuyện Tô Vận cố ý để cho con ngựa của Mạnh Tiêu Thần bị chấn kinh, bởi vì chính Diệp Húc Dương cũng không biết.

Sau khi Cố Viêm nghe được, chỉ cảm thấy có chút là lạ.

Anh không nghĩ ra tại sao Mạnh Tiêu Thần lại có thân thủ tốt như vậy, lại càng không nghĩ ra vì sao rõ ràng cô đã cứu Tô Vận lại còn thả tay ra để cho cô ấy té xuống.

Cho nên anh quyết định tìm Mạnh Tiêu Thần nói chuyện riêng.

Thế nhưng vào lúc anh chuẩn bị đi tìm Mạnh Tiêu Thần, thì Cố An lại gọi anh lại.

"Ra ngoài đại sảnh đi, chị có chuyện muốn nói!"

Cố Viêm vừa xuống lầu đã thấy, ngoại trừ Tô Vận đang bị thương nằm nghỉ ngơi trên giường, toàn bộ mọi người trong nhà đều có ở đây, bao gồm cả Mạnh Tiêu Thần.

Thật ra đối với Cố An mà nói, Tô Vận không có ở đây càng tốt, dù sao cho tới bây giờ cô không hề thích Tô Vận.

Thật ra khi còn bé Cố Viêm cực kỳ dính lấy người chị gái là Cố An này, đương nhiên là Cố An cũng thương anh.

Nhưng mà sau khi Cố Viêm hơi lớn hơn một chút, bởi vì có giấc mộng kia, bắt đầu cả ngày chơi đùa cùng một chỗ với Tô Vận, đối với Tô Vận còn tốt hơn so với cô, chị gái ruột thịt.

Điều này ai mà có thể dễ chịu được?

Huống chi Cố An vốn là một người lòng dạ hẹp hòi!

Ở trong mắt Cố An, Cố Viêm chính là một bạch nhãn lang!

Nhưng mà Cố An cũng là người bao che khuyết điểm, tự nhiên không cảm thấy được em trai mình có gì sai, dĩ nhiên sai chính là ở trên người con tiểu hồ ly Tô Vận này rồi.

Vốn dĩ đã không thích Tô Vận, cố tình về sau cô ta không ở cùng Cố Viêm mà lại kết hôn với anh cả, còn làm chị dâu của cô.

Trong lòng Cố An rất là bực bội rồi!

Dù sao thì từ trước đến nay không gọi Tô Vận một tiếng chị dâu nào.

Lần này Tô Vận bị thương, mặc dù cô không đến mức vui sướng khi người gặp họa, nhưng mà một chút cũng không quan tâm đến.

Thấy người đã đến đông đủ, Cố An liền nói, "Lần này con về đây với Cố Giai, ngoại trừ giúp em trai làm sinh nhật, còn có một chuyện rất trọng yếu muốn thương lượng với mọi người."

"Gióng trống khua chiêng thế này, đến cùng là có chuyện gì?" Mẹ Cố thấy con gái lại nghiêm túc như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an.

Cố An nhìn mẹ một cái, hiếm khi nói một câu an ủi, "Không phải là chuyện xấu đâu ạ!"

Lòng mẹ Cố đang thấp thỏm lúc này đã hạ xuống.

Nhưng ngay sau đó Cố An lại nói thêm một câu, "Nhưng cũng không phải là chuyện tốt ạ!"

Lúc này mẹ Cố mở trừng hai mắt, "Cố An, con nói chuyện có thể nói luôn một lần cho xong được không?"

Cố An nhún vai, "Được rồi! Nói vậy mọi người cũng đoán được, trước khi về nước con đã ầm ĩ một trận với Cố Giai."

Mẹ Cố trợn mắt, "Chẳng lẽ không phải hai mẹ con hai đứa mỗi ngày đều cãi nhau sao?"

Vẻ mặt Cố An nghiêm túc nhìn mẹ Cố nói, "Nhưng vấn đề lần này cực kỳ nghiêm trọng! Cố Giai không muốn đi học nữa, mà muốn làm ca sĩ!"

"Chuyện này - -" Mẹ Cố nghe thấy lời này, lập tức nóng nảy, nhìn cháu gái ngoại nói, "Tiểu Giai, mẹ con nói là thật sao?"

Cố Giai gật gật đầu, "Con thích âm nhạc, âm nhạc là ước mơ của con, cho nên con muốn theo đuổi ước mơ của mình! Con đã mười sáu tuổi rồi, có quyền lựa chọn cuộc sống cho bản thân."

"Đúng, con nói rất đúng!" Cố An gật gật đầu, "Sau khi chúng ta tranh cãi xong, Frank có tìm mẹ nói chuyện rất lâu. Hiện tại mẹ đã nghĩ thông suốt, con muốn làm cái gì cũng được, nhưng mà con phải bảo đảm rằng sau này mình sẽ không hối hận!"

Cố Giai nhìn Cố An, cực kỳ kiên định nói, "Chuyện này con đã suy nghĩ rất lâu, con tuyệt đối sẽ không hối hận!"

"Được!" Cố An gật đầu nói, "Mẹ có thể đồng ý cho con theo đuổi ước mơ của mình. Thế nhưng mà con phải đồng ý với mẹ một chuyện!"

"Mẹ nói đi!"

Hiển nhiên Cố Giai cực kỳ vui vẻ.

Cố An liền nhìn vào mắt Cố Viêm.

Cố Viêm đang buồn bực làm sao chị gái lại nhìn mình, thì nghe thấy Cố An nói, "Nếu như con thật sự muốn làm ca sĩ, có thể, nhưng không thể ở nước Mỹ, con trở về nước thì vào công ty của cậu nhỏ đi, để cho cậu chuẩn bị cho con ra mắt! Thuận tiện, cậu còn có thể giúp mẹ chăm sóc con!"

"Thật tốt quá!" Cố Giai lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, sau đó kéo cánh tay Cố Viêm nói, "Cậu nhỏ, về sau con sẽ lăn lộn với người!"

Nói thật, mặc dù Cố Viêm cực kỳ thích cháu gái ngoại của mình, nhưng thật tình không nghĩ đến muốn nó sinh hoạt cùng chỗ với mình!

Thế nhưng mà Cố Viêm chưa kịp nói ra, Mạnh Tiêu Thần đã xúc động nói, "Vậy ngày mai Cố Viêm sẽ theo chúng ta cùng đi Hải Thành sao?"

Cố Viêm thấy phản ứng này của Mạnh Tiêu Thần, lời từ chối cũng không tốt nói ra khỏi miệng rồi.

Cố An lại lắc lắc đầu, "Trước tiên nó phải theo chị trở về Mỹ giải quyết các thủ tục nghỉ học, khi mọi chuyện ở bên kia xong xuôi hết, đoán chừng thế nào cũng phải mất một tháng! Đến lúc đó chị trực tiếp mua vé máy bay bay đến Hải Thành cho nó luôn, mấy người đến sân bay đi đón nó là được!"

"Được!" Mạnh Tiêu Thần lập tức đáp.

Mọi chuyện đã được định ra như vậy, thậm chí ngay cả đương sự là Cố Viêm cũng không có cơ hội nói một chữ không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play