“Thời tuổi trẻ điên cuồng si mê, dành tất cả cho một người nhưng lại chẳng được gì, khi anh gặp người tình thứ hai, thứ ba thì lý trí của anh tăng lên còn tình yêu lại giảm dần.”

*******************

Cố Diệc Thành ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách, châm điếu thuốc, bên ngoài mưa to quất vào cửa sổ bằng kính, bên trong ánh sáng mờ mờ, nước mưa theo hoa văn trên tấm kính chảy xuống chia thành mấy dòng nhỏ, giống như khuôn mặt người phụ nữ đang khóc lóc đây. Yêu và hận, tựa như những dòng nước chẳng phân biệt nổi trên khung cửa kính, có thể qua thời gian sẽ bay hơi, hoàn toàn không thấy nữa, cũng có thể chảy vào tim hóa thành những giọt nước mắt gạt mãi cũng không hết.

Hạ Mạt ngồi bên cạnh khóc lóc thảm thiết như đang cực kỳ ủy khuất. Cô khóc mệt lại ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Thành, muốn nhìn ra sắc mặt anh nhưng anh hút thuốc quá nhiều, trong làn khói trắng bộ dáng anh mơ mơ hồ hồ.

Hạ Mạt nghiêng người lại gần, tay đặt lên tay Cố Diệc Thành, cô nói: “Em và ông chủ quảng cáo kia cũng chỉ … không phải như anh nghĩ đâu.”

Cố Diệc Thành bật cười, ánh nhìn rơi xuống những ngón tay tinh tế thon dài của cô, đây là bàn tay dùng để đánh những phím đàn dương cầm, rất đẹp nhưng cũng rất lạnh, anh nói: “Hạ Mạt, hai người nếu muốn sống chung lâu dài thì nhất định phải đi đến một nhận thức chung. Khi tôi và đối tác nói chuyện làm ăn cũng vậy, phải để lợi ích của hai bên cùng ngang bằng mới có thể hợp tác được. Tôi muốn tình cảm cũng vậy, cô nghĩ sao?”

Hạ Mạt há miệng, cuối cùng không nói được gì.

Cố Diệc Thành thực sự đối với cô cũng không tệ, gần như thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, chỉ gần như thôi. Có câu, “Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn” (‘Má hồng chưa nhạt ân tình dứt’, Hậu cung từ – Bạch Cư Dị), cô cùng lắm chỉ muốn nhận được nhiều đãi ngộ, muốn có thêm đảm bảo, cô còn trẻ lại xinh đẹp, người theo đuổi cô nhiều như vậy. Hạ Mạt cân nhắc trong lòng, chẳng lẽ cô đã sai rồi? Không, dục vọng con người nguyên bản chính là vô tận hoặc có lẽ cô là người phụ nữ có dục vọng và dã tâm mãnh liệt, không cam lòng với hiện tại.

Sau một lúc im lặng, điện thoại trong túi xách của Hạ Mạt lại vang lên, cô mím môi, hất mặt đứng lên, “Được! Hạ Mạt tôi cũng không phải là không ai muốn, không cần dựa vào anh.”

Cô cắn răng đi thẳng ra cửa, sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp của Cố Diệc Thành, “Tạm biệt.”

Cố Diệc Thành không nói chia tay, anh cho rằng lời đó nên để cho phụ nữ nói. Anh nói tạm biệt nhưng trong lòng chắc chắn hai người không cần thiết phải ở bên nhau nữa.

Đau xót hay cảm giác gì cũng không có.

Trái tim anh những năm qua vẫn trống rỗng, không phải sao?

Trong phòng VIP tổng thống của Hội sở Đông Hồ, dưới ánh đèn lờ mờ, Thư Hàm tay cầm điếu thuốc nói, “Đúng, đúng, lầu hai VIP, lên thẳng luôn đi.” Anh cúp điện thoại, nghiêng người nói với Hàn Duệ, “nghe giọng Diệc Thành hình như tâm tình không được tốt, tớ thấy đừng bàn chuyện công việc.”

“Giận dỗi với tiểu minh tinh rồi à?” Hàn Duệ hỏi.

Thư Hàm nói, “Cậu ta mà cũng giận dỗi với phụ nữ sao?”

Cố Diệc Thành bước vào căn phòng được bao sẵn, Thư Hàm đang ôm một cô em song ca, anh ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại nói, “Cho tớ một ly.”

Hàn Duệ đưa cho anh ly rượu, “Sao không đưa tiểu minh tinh tới?”

“Vừa chia tay rồi.”

Thư Hàm cầm mic nói, “Vậy là quá tốt, A Duệ, mau mau gọi mấy em gái xinh đẹp cho Diệc Thành.”

Hàn Duệ nhả một vòng khói, khinh bỉ nhìn Thư Hàm, “Thôi đi, cậu ta có tính ưa sạch, không nhớ à?”

Cố Diệc Thành nhấp một ngụm rượu, quay sang nói với Hàn Duệ, “Hàn Duệ, hôm đó tớ đã gặp Thư Thù.”

“Gặp thì gặp chứ sao.”

Thư Hàm đi tới, đẩy Hàn Duệ nói, “Hàn Duệ, còn nhớ cô ta không? Chính là, là cái người … tính khí bướng bỉnh, cứng đầu, nhìn đằng trước đằng sau như một ấy, nghe…”

“Nói gì?” Cố Diệc Thành trừng mắt nhìn anh.

Hàn Duệ bật cười, “A Hàm, mồm miệng cậu sao vẫn cứ cay độc thế nhỉ, chẳng trách con gái nhà người ta khi đó nhìn thấy cậu đều phải đi đường vòng, có điều Diệc Thành nhiều bạn gái như vậy nhưng tớ lại thích cô ấy nhất.”

“Tại sao?” Cố Diệc Thành lại không hiểu gì.

“Cô ấy không đáng yêu sao?” Hàn Duệ quay sang nói với mỹ nữ đang hát, “Em gái, bấm cho anh bài Don’t cry, guns and roses.”

Thư Hàm cười nhạt, “Đã nhiều năm rồi, dù có đặc biệt thì cũng phải hết rồi chứ?”

Cố Diệc Thành không nói gì.

Thư Hàm chưa từ bỏ ý định, đẩy đẩy anh, “Đúng không Diệc Thành?”

Cố Diệc Thành hờ hững “Ừm” liếc thấy Thư Hàm và Hàn Duệ đang nhìn anh cười thầm, trong không gian bỗng vang lên bài hát quen thuộc.

Talk to me softly.

There’s something in your eyes

Don’t hang your head in sorrow

And please don’t cry

I know how you feel inside.

I’ve been there before.

Somethin’s changin’ inside you!

And don’t you know

Don’t you cry tonight

I still love you baby

......

......

( phiên dịch:

Hãy nói với tôi,

thiên ngôn vạn ngữ trong mắt em!

Không cần cúi đầu bi thương.

Cũng xin đừng khóc than!

Anh biết em cảm thấy thế nào

Anh cũng thế

Em đã thay đổi!

Chẳng lẽ em không biết?

Tối nay đừng khóc!

Bảo bối, anh vẫn yêu em!)



Một bài hát thôi

Cố Diệc Thành lắc ly rượu trong tay nhớ đến gương mặt tái nhợt dưới ánh trăng kia, uống một hơi hết ly rượu, tâm trạng ấy đúng thật chỉ có anh mới hiểu được.

**************

Cố Diệc Thành định tối mai đặt vé trở về Anh quốc, không có chuyến bay trực tiếp nên đành phải chuyển tiếp ở Thượng Hải.

Anh về nhà thu dọn đồ đạc, trên bàn còn đặt chiếc máy bay gãy cánh. Anh thả mô hình máy bay vào thùng giấy rồi mang về thư phòng cất trong tủ sách, khép cánh cửa lại, anh trầm mặc nhìn thùng giấy đằng sau cửa kính, sau đó lại mở tủ lấy mô hình ra.

No. SS

Anh gọi nó là Số Hạnh phúc, tên đầy đủ của nó là: Số hạnh phúc của Thư Thù.

Cánh trái bị đứt rời cũng giống như duyên phận đã gãy của anh và cô, dù có nối thế nào cũng không liền lại được.

Thời tuổi trẻ điên cuồng si mê, dành tất cả cho một người nhưng lại chẳng được gì, khi anh gặp người tình thứ hai, thứ ba thì lý trí của anh tăng lên còn tình yêu lại giảm dần.

Có lúc anh nghĩ nếu cô có thể giống những người phụ nữ khác, lơ đãng tỏ vẻ nũng nịu chút xíu thì cuộc đời anh đã có thể viên mãn rồi. Sau khi về nước, trong cùng một ngày anh đã gặp cô hai lần nhưng cả hai lần đều không gọi cô. Anh sợ ngay cả như những người bạn bình thường, bước đến nhẹ nhàng hỏi một câu, “Em khỏe không?” anh cũng không làm được. Anh sợ cô hận anh, lại sợ cô không còn hận anh nữa.

Khi Cố Diệc Thành lần nữa đứng dưới tán cây bạch quả cạnh bờ sông, cũng là nửa đêm nhưng tâm trạng vẫn phức tạp. Tay anh cầm mô hình máy bay không còn nguyên vẹn, cúi người đặt nó dưới tán cây, như ngày anh bỏ đi 6 năm trước đã đem cánh trái chôn dưới gốc cây này.

Năm đó anh tự nhủ: Tạm biệt, Thư Thù.

Hôm nay khi sắp ra đi lần nữa, anh vẫn chỉ có thể tự nói với chính mình: Tạm biệt, Thư Thù.

Cố Diệc Thành thở dài, quay lại nơi đỗ xe, lấy chìa khóa xe nhưng lại lần lữa tra chìa vào ổ. Anh tự nói với lòng mình: hay là quay lại nhìn cô một lần? Từ xa thôi. Nhưng đã nhiều năm rồi, chắc gì cô vẫn còn ở đây. Tìm được cái cớ, anh cất chìa khóa đi, bước về phía ngôi nhà tường trắng ngói đen cao 7 tầng bên kia.

Cố Diệc Thành mừng vì đối mặt với hàng trăm tòa nhà cũ giống nhau như thế nhưng lại không lạc đường, lòng vòng một hồi anh vẫn tìm được: tòa nhà số 54/2.

Một, hai, ba, anh đứng dưới đếm lên, đếm tới lầu ba thì dừng lại.

Cửa sổ đóng chặt, phía sau là tấm rèm cửa sổ in hoa nhỏ màu sáng, trên bệ cửa sổ đặt một chậu tiên nhân chưởng (một loại hoa xương rồng). Cô rất lười, trước giờ chỉ thích hoa nào tự sống được. Tám giờ rưỡi, trong nhà không mở đèn chắc là không có ai.

Khi đó anh cũng vậy sao? Đứng dưới lầu nhà cô, cách một tấm rèm ngắm nhìn cô.

Khi đó điện thoại di động còn chưa thông dụng, yêu sớm là bị cấm ngay. Anh xấu xa trắng trợn đứng dưới lầu gọi tên cô, lại lôi hết tên của bạn bè trong lớp ra gọi, cho đến sẩm tối anh đứng dưới lầu nhà cô đã gọi gần như hết tên của mọi người trong lớp. Anh thích vận động, không phải là người thích nhàn rỗi nhưng lại có thể đứng dưới nhà cô rất lâu.

Có lúc cô đứng bên cửa sổ nhìn anh, có lúc thẳng tay tắt đèn luôn. Không được đáp lời, hài kịch diễn mãi cũng chán, chờ đợi và thất vọng cứ luân phiên lặp đi lặp lại nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ. Sau đó, anh lại tiếp tục đứng nhưng không còn xé cổ gọi tên ai đó nữa mà cầm điều khiển cho chiếc máy bay quanh quẩn lượn vòng phía ngoài cửa sổ nhà cô.

Khi thấy cô ló đầu ra anh liền nở nụ cười, lần đầu tiên phát hiện thì ra chức năng của món đồ chơi này không phải chỉ để giải trí, nó còn có thể đóng vai người đưa tin.

Giờ khắc này, Cố Diệc Thành mỉm cười từ tận đáy lòng.

Hóa ra anh đã từng vô lại như vậy?

Anh cúi đầu nhặt một cục đá nhỏ bằng ngón tay cái ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Bất chợt muốn làm một chuyện, anh biết làm như vậy là không tốt, thậm chí còn quấy rối người ta hoặc cố ý phá hoại nhưng chỉ là anh muốn làm. Tay chân không tự khống chế được, cục đá trong tay đã kéo theo một vòng cung hoàn mỹ, sau đó anh nghe một tiếng “cộp”, cục đá đập chính xác vào cửa kính tầng ba.

Đèn trong nhà bỗng sáng lên.

“Ai đó?” từ bên trong vang lên tiếng chủ nhà, là nữ.

Ngay lúc này, tim Cố Diệc Thành không ngừng đập loạn, anh biết mình lại đùa giỡn ‘vô lại’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play