“Hạnh phúc là gì?… Thật ra thì, không yêu quá sâu đậm có lẽ sẽ dễ hạnh phúc hơn…nhưng yêu quá hời hợt lại thành xa lạ.”

***************

Cả đêm Cố Diệc Thành ngủ không yên, giấc mơ chập chờn, dưới ánh mặt trời có hai người đang đếm những bậc thang…

Khi tỉnh lại, ăn tùy tiện cái gì đó vì đầu óc váng vất, anh nghĩ mình chắc đã nhiễm cảm.

Hôm sau bắt đầu ho, anh uống thuốc xong thì nhắm mắt lại, những bậc thang bên bờ sông lại hiện ra. Anh tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ mưa đang rơi, dưới lầu chuông cửa không ngừng vang lên, anh mặc đồ ngủ xuống mở cửa, nhìn thấy Hạ Mạt.

“Surprise!” Hạ Mạt hai tay xách theo nhiều túi đồ, đeo kính râm che kín nửa khuôn mặt, kéo theo vali đẩy cửa ra, chớp mắt nhìn Cố Diệc Thành.

“Buổi biểu diễn ở Thượng Hải kết thúc rồi à?” Hai tay anh chống lên khung cửa, hỏi.

“Vâng.” Hạ Mạt cười, chen qua anh đi vào trong nhà.

Hạ Mạt ném đồ lên sô-pha rồi ngồi bệt xuống thảm, vùi đầu vào đống chiến lợi phẩm bóc từng túi ra, lôi ra nào quần áo, giỏ xách, trên đất trong nháy mắt đã bừa bãi hết cả.

Cố Diệc Thành nhìn cô, người phụ nữ này khi mỉm cười dáng vẻ như con mèo nhỏ giảo hoạt, lúc nào cũng thích sắm đồ. Tiền mỗi tháng anh gửi vào tài khoản của cô cơ hồ đều tiêu xài hết, phung phí cho quần áo, túi xách, giầy dép, nếu nói cô tiêu phí không bằng nói cô đang hưởng thụ cảm giác thích thú khi mua sắm và sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. Cô giống như một đứa bé không có cảm giác an toàn, thích được người ta cưng chiều, nhường nhịn, yêu thương.

Cố Diệc Thành khom lưng nhặt món gì đó Hạ Mạt ném trên đất để ngay ngắn một bên, cười nói, “Cứ như con nít.”

Anh nhớ lại vì sao quen biết Hạ Mạt.

Nửa năm trước tham dự lễ đính hôn của một người bạn, cô được mời đến đánh đàn dương cầm. Ai ai cũng ăn mặc phù hợp, cô lại chỉ mặc quần áo học sinh, vẻ mặt hờ hững, đối diện với những người đàn ông đến gần thì không hào hứng cũng không cự tuyệt, không giống đa số người khác. Nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô, nói thế nào nhỉ? Có chút nịnh bợ, vì còn trẻ nên cũng không khó coi, có thể vì uống chút rượu mà hai gò má ửng đỏ như được phủ một lớp phấn hồng, cực kỳ giống một người trong trí nhớ anh nhưng nhìn lại thì cũng chỉ là giống thôi, tâm trạng đang tốt lại bị một gương mặt phá hỏng.

Sau đó, cô chạy lại hồ nước đằng sau nôn thốc nôn tháo, nôn xong mở vòi nước súc miệng, lau miệng thật mạnh, động tác hơi tàn nhẫn, rồi lấy gương trang điểm lại.

Cố Diệc Thành nhìn cô rất lâu, mỉm cười đi tới đưa khăn cho cô và mời cô cùng nhảy một bản.

Từ đó, Hạ Mạt bước vào cuộc sống của anh.

Cô từng hỏi anh lý do. Anh nói, “Anh thích nội tâm kiên cường của em.”

Anh thích phụ nữ có ánh mắt quật cường ẩn chứa chút kiêu ngạo. Giống như lần đầu động tâm, anh đã biết anh không thích phụ nữ nhu mì. Trong đoạn tình khúc mắc này anh là người tham dự nhưng lại giống một khán giả hơn. Thờ ơ lạnh nhạt chứng kiến dục vọng của một người phụ nữ lớn mạnh và biến đổi, anh chưa từng cố gắng ngăn cản hoặc giữ lại.

Hạ Mạt quay đầu le lưỡi với anh, ánh mắt cô lúc này mới phát hiện trên bàn có đặt một cuốn sách để mở và một thùng giấy nhỏ, cô nghiêng đầu đọc, “Sự hình thành và tác dụng của mộng chủ yếu mang tính tượng trưng, ngụy trang, kiểm tra, đồng thời mộng còn là một loại tâm lý đền bù … là đền bù cho sự tìm kiếm trong lòng để làm cân bằng…” Là ‘Giải thích giấc mơ’ trong kinh Phật. Cô cười nói, “Diệc Thành, anh mà cũng coi cái này á.”

Cố Diệc Thành nhíu mày, nhớ lại giấc mộng cứ lặp đi lặp lại suốt hai ngày nay mà nhức đầu, bước nhanh đến gấp cuốn sách trong tay cô lại.

Hạ Mạt chu miệng, chỉ thùng giấy nhỏ nói, “Giấu bảo bối gì đây? Thần thần bí bí.”

“Đồ chơi thôi.” Anh để sách lên thùng rồi một tay ôm thùng giấy xoay người đi về phía bậc thang dẫn lên tầng trên.

“Đồ chơi gì thế? Cho em xem một chút đi.” Hạ Mạt thấy anh che che giấu giấu thì như con mèo nhỏ nhào tới, động tác cô hơi mạnh khiến Cố Diệc Thành muốn ngăn cô lại nhưng sợ cô bị thương nên không dám.

Thùng giấy bị mở ra, bên trong đều là đồ chơi nhiều loại.

Hạ Mạt nhìn mấy món đồ trong đó rồi lục tung lên, “Súng tự động, Transformers … A, cái gì đây? Máy bay điều khiển từ xa?” Cô cầm mô hình máy bay không còn nguyên vẹn lên, nói nó không nguyên vẹn vì máy bay chỉ có một cánh, trên thân còn có một vết xước, nhìn kỹ sẽ thấy thân máy có in chữ: No. SS.

Hạ Mạt quay đầu nhìn Cố Diệc Thành, thấy vẻ mặt anh khác thường, không biết là thương cảm hay mất mát.

“Diệc thành, Diệc Thành …Cố Diệc Thành.” Cô gọi anh mấy tiếng.

Anh “Ừ” một tiếng rồi lấy lại mô hình máy bay trong tay Hạ Mạt, ngón tay khẽ miết lên vết xước trên đó, giọng nói mê man, êm tai, “Lúc nhỏ thường thích đặt tên cho đồ vật, máy bay này anh gọi nó là … Số hạnh phúc.” Anh ngẩng đầu lên nói, “Tiểu Mạt, em nói xem hạnh phúc là cái gì.”

“Quá cao thâm đó?”

“Vậy, em có hạnh phúc không?”

Hạ Mạt suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu coi như trả lời câu hỏi của anh.

Ngay lúc đó điện thoại trên bàn vang lên.

Là Thư Hàm gọi. Cố Diệc Thành bấm nút nhận điện, trong điện thoại vang lên giọng nói lười nhác, “Diệc thành, đang ở đâu vậy?”

“Nhà.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “nhà cũ trong thành phố.”

“Hạng mục vay vốn để quy hoạch khu nghỉ mát đã được thông qua rồi. Tối nay tớ và Hàn Duệ đến Đông Hồ uống rượu, cậu tới không?”

“Tối gặp.” Anh nói vài câu nữa rồi cúp máy.

“Ai thế ạ?” Hạ Mạt nhích lại gần như đang cân nhắc điều gì.

“Thư Hàm.”

“À…” Hạ Mạt nhìn sắc mặt anh hỏi dò, “Anh ấy nói gì thế?”

“Cậu ta có thể nói gì?” Cố Diệc Thành cười hỏi lại. Anh thấy mắt Hạ Mạt lóe lên, cũng không dám nhìn thẳng vào anh, chợt nhớ tới lời Thư Hàm nói trong bữa tiệc: có một thương nhân quảng cáo đang theo đuổi tiểu minh tinh nhà cậu, hai người thường tiếp xúc lắm, gã đàn ông đó hơn 40 rồi, đã có gia đình.

Hạ Mạt bị Cố Diệc Thành nhìn cũng không tự nhiên, ấp úng nói, “Lúc biểu diễn ở Thượng Hải em có gặp Thư Hàm. Anh cũng biết mà, em và anh ấy cũng chưa gặp nhau mấy lần, cái miệng anh ấy nổi tiếng là không tha cho ai.” Điệu bộ của cô có vẻ sợ sệt, nói vòng vo tam quốc một hồi mới nói thật, “Thật ra, thật ra hôm đó em và một thương nhân quảng cáo có buổi hẹn.”

“Diệc THành, anh có giận không? Thư Hàm có nói gì với anh không?”

Hạ Mạt thấy Cố Diệc Thành nãy giờ không nói gì thì tủi thân, “Em biết anh không thích em bước chân vào giới nghệ sĩ nhưng dương cầm là tín ngưỡng của em, em thích cảm giác đứng dưới ánh đèn sân khấu được vạn người dõi theo.”

“Tín ngưỡng?” Cố Diệc Thành cười giễu cợt, “em bây giờ không còn đơn thuần là đánh đàn nữa rồi. Tham dự các hoạt động thương nghiệp, đóng quảng cáo, giống một ngôi sao điện ảnh hơn đấy. Ừ, lộ vai, hở ngực, ôm ôm ấp ấp không biết bao nhiêu gã đàn ông, Hạ Mạt tiểu thư, đây chính là tín ngưỡng của em à?”

“Anh ghen hả? Hay mất hứng? Nhưng anh không thấy bản thân mình rất ích kỷ sao?” Hạ Mạt càng nói càng cảm thấy tủi. Cô không khống chế được cảm xúc, chợt trở nên kích động, “Diệc Thành, anh muốn giam giữ em sao? Nếu không thích em đi xã giao thì giúp em đi. Thư Hàm không phải làm về truyền thông đó? Anh và anh ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ cần một câu nói …”

Vừa nói cô liền nuốt lời lại vì cô phát hiện trên người Cố Diệc Thành chợt tản mát một hơi lạnh thấu xương. Anh rõ ràng là đang cười, nét mặt rất vui vẻ nhưng lại lạnh buốt. Cô là người thông minh, cô biết người đàn ông bề ngoài giống tri thức này, đằng sau nụ cười mê hồn lại vô cùng lãnh khốc, qua lại với ai cũng rất tốt nhưng lại chưa bao giờ lưu luyến người nào.

Cố Diệc Thành híp mắt trước những lời lên án của Hạ Mạt, cái gì mà ghen tuông, mất hứng, ích kỷ, muốn giam giữ cô, anh chỉ thừa nhận quả thật anh có ích kỷ một chút, bên trong cũng có chủ nghĩa gia trưởng rất lớn, không muốn người đàn bà bên cạnh mình dấn thân vào con đường đó, dù sao giới nghệ sĩ cũng vô cùng bẩn thỉu, phức tạp. Về phần quan hệ của cô và tên thương nhân kia anh không hỏi đến, cũng không muốn biết. Bởi vì bộ mặt người đàn bà nói dối khi bị vạch trần thì vô cùng xấu xí. Cũng như những gì anh nói với Thư Hàm: Không sao cả.

Cô thích được cưng chiều, anh sẽ cưng chiều cô.

Cô thích tiêu xài, anh cũng thỏa mãn cô.

Thật ra, chỉ cần không phải tình yêu thì muốn gì cũng được.

Cưng chiều và yêu thương khác nhau ở chỗ, cái sau cần sự hiệp thông, cái trước thì không cần. Bên tai thổi qua một thanh âm mềm mại: Thật ra thì, không yêu quá sâu đậm có lẽ sẽ dễ hạnh phúc hơn … nhưng yêu quá hời hợt, lại thành xa lạ.

Đúng lúc này điện thoại di động của Hạ Mạt vang lên, nhìn qua chính là ông chủ quảng cáo đó gọi tới, cô chưa kịp bấm phím tắt thì Cố Diệc Thành đã nói, “Nhận đi, không cần kiêng kỵ.”

Mặt Hạ Mạt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play