Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Mưa đêm qua đi, bầu trời lại trở nên tươi đẹp.

Dậy sớm, Từ Oản điều chế hương liệu ở trước án, đặc biệt bỏ thêm một chút thuốc ngủ cho Lý Hiển, nghiền nát thật tỉ mỉ. Lý Hiển ăn mặc chỉnh tề, lúc đi ra khỏi tẩm cung, cũng còn rất sớm.

Đi ngang qua nàng, vẫn không quên nháy mắt với nàng: "A Man, đi thôi, đi thăm Biểu thúc."

Hắn đứng chờ nàng ở cửa Đại Điện, nàng đành phải đứng lên, lau tay, đi tới bên cạnh hắn, thật sự nhu thuận. Thục Nhàn đuổi theo ở phía sau, trong tay đang cầm phối sức
(phụ kiện) của Lý Hiển: "Chờ chút đã, bây giờ vẫn còn sớm mà."

Thục Nhàn chạy đến bên cạnh Lý Hiển, đeo lên cho hắn.

Thắt lưng Từ Oản chỉ treo hai khối ngọc, là mẫu thân cho nàng, thỉnh thoảng khi tâm trạng không tốt, thì sờ một cái, Lý Hiển không thích đeo những thứ này, khó tránh luôn lải nhải.

Quay đầu lại, thấy Từ Oản đang cúi đầu, trêu ghẹo nàng: "Tiểu Thẩm! Sao thế?"

Nàng tức giận ngẩng đầu lên hung hăng trợn mắt nhìn hắn: "Còn nói bậy, ta sẽ đánh ngươi!"

Lý Hiển không thèm để ý, chờ Thục Nhàn đeo phối sức xong, bước đi: "Đi thôi!"

Từ Oản và Thục Nhàn theo sát phía sau, đến cửa Thiên Điện, lại được báo người đã đi rồi, Cố Thanh Thành không còn ở đây, Lý Hiển ít nhiều có chút thất vọng, quay đầu nhìn Từ Oản, thở dài: "Biểu thúc đi sớm quá, còn chưa gặp mặt một lần."

Lý Hiển chỉ sợ mình ở Đông Cung quá nhàm chán, dường như việc hắn (Cố Thanh Thành) không gặp A Man sẽ ít đi rất nhiều việc vui. Từ Oản nhẹ nhàng thở ra, không gặp mới tốt, tối qua Cố Thanh Thành say rượu,dien.dan+lê!quý(đôn ôm cũng ôm rồi, hôn thì cũng hôn, sau đó, nàng lại cố tình xa cách hắn, cũng là muốn giải quyết dứt khoát.

Không thể để hắn tiếp tục dây dưa nữa, nàng sợ sẽ không khống chế nổi tâm chính mình.

Lý Hiển than thở: "Chỉ sợ ta đã bỏ qua trò hay gì rồi. A Man, nếu không, ta dẫn ngươi đi dạo Hậu cung?"

Nàng vội khéo léo từ chối, đứng thật xa: "Điện hạ tha cho A Man đi, Hậu cung là địa phương nào, đi vào đó nhỡ nháo ra chuyện gì thì sao, không bằng ở lại Đông cung, ta làm chút đồ cho ngươi."

Lý Hiển cảm thấy nhàm chán, nhớ chuyện Cố Thanh Thành giao phó, hứng thú lại dâng lên: "Đi, ta dẫn ngươi đi dạo xung quang, qua hai năm nữa, ta có thể sẽ bố trí cho ngươi đến cung nào đó tốt."

Từ Oản liên tục xin tha, Đông cung còn chưa đứng vững, nàng không muốn gây thêm rắc rối.

Lý Hiển nhìn nàng lắc đầu, dẫn nàng đi dạo một vòng Đông cung, kết quả không tìm được chuyện gì vui, trái lại được Chu Thái phó nghênh đón, ông bảo Từ Oản làm bạn ở bên cạnh, giúp Lý Hiển học thuộc kinh Phật, còn bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, nói là Hoàng Đế đột nhiên nhớ đến Hoàng Tôn này, muốn gặp hắn.

Vì thế, cả buổi sáng đều phải đọc thuộc sách, Từ Oản cũng không may mắn thoát khỏi, vội vàng đi theo đọc sách.

Rất nhanh đã đến trưa, quả nhiên có người tới truyền, cho gọi Lý Hiển yết kiến.

Lý Hiển gọi Từ Oản và Thục Nhàn đi theo, ra khỏi Đông cung, người trong cung cũng vừa đến. d.đ+lê(quý*đôn Từ Oản cúi đầu, bước theo sau Thục Nhàn cô cô, sau lưng nàng là một chuỗi thái giám theo đuôi, tất cả đều nín thở ngưng thần, bước chân chỉnh tề.

Lý Hiển cho người phía trước đứng dậy, quay đầu nhìn Từ Oản, cho nàng một ánh mắt cơ linh. Hắn ngồi ở trên xa liễn, vừa đi vừa ngầm đọc thuộc sách, cũng không biết là họa hay phúc.

Đã mấy ngày không lâm triều, lão Hoàng Đế giờ đã xuất hiện ở Trung Hưng Điện, các cung đều rục rịch bày trận thế, sẵn sàng nghênh đón.

Lúc Lý Hiển đến, trong Điện đã có vài người, Vũ Đế ngồi ngay ngắn ở trên, trong lòng đang ôm một tiểu bất điểm, tiểu Lý Thận mới năm tuổi đang cầm trong tay khối Quế Hoa Cao đưa vào trong miệng.

Lý Hiển dẫn người vào, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Vũ Đế ừ một tiếng, cho đứng dậy.

Từ Oản không dám ngẩng đầu, đi theo Lý Hiển sang một bên, khi hắn ngồi xuống, mới đứng sau lưng hắn cùng với Thục Nhàn cô cô.

Lúc này nàng mới nâng mắt lên, nam nhân ngồi đối diện liếc qua, nàng mới phát hiện, lão oan gia của Từ gia - Lý Thăng đã đến trước một bước. Hắn ngồi dưới, một tay cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy.

Lý Thận khờ dại, thỉnh thoảng còn níu chặt râu Vũ Đế.

Vũ Đế bị Tôn Nhi đùa đến cười ha ha, một tay ôm hắn, sợ hắn rơi xuống dưới.

Đùa giỡn một hồi, ông cũng mệt mỏi, cho người ôm đứa nhỏ xuống, lúc này mới nhìn Lý Hiển: "Gần đây việc học thế nào rồi? Chu Thái phó nói con đã để tâm đến việc học, có đúng không?"

Lý Hiển nở nụ cười: "Hoàng Gia gia khảo một chút sẽ biết, gần đây Chu Thái phó luôn khen ta!"

Khí sắc lão Hoàng Đế vẫn bình thường, thấy hắn mèo khen mèo dài đuôi, cười: "Nhìn xem, tất cả Tôn Nhi của ta đều là Nhân Trung Long Phượng, vậy Hoàng Gia gia sẽ khảo con một chút."

Lý Thận chạy đến bên cạnh Lý Thăng, Lý Thăng kéo tay nhỏ của hắn, để hắn quy củ ngồi xuống.

Trong lòng Lý Hiển tuy lo lắng, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc, vén áo đứng dậy, quỳ trước Điện.

Từ Oản gần như là theo bản năng hơi chút nghiêng người, nàng nhìn Lý Hiển, mở miệng không âm thanh nói câu yên tâm. Vũ Đế cân nhắc một chút rồi khẽ ho nhẹ.

"Trị quốc quyết định ở những điều căn bản, Hiển Nhi, con nói một chút về diều này?"

"..."

Đầu gối Lý Hiển căng thẳng, mím môi.

Gần hai năm nay, Vũ Đế vẫn tôn sùng Phật pháp, mong muốn tìm kiếm sự trường sinh.

Các cung đều sao chép kinh Phật để lấy lòng ông.

Chu Thái phó cũng không còn cách nào, đành phải để hắn học tất cả, học thuộc lòng nhiều thứ, không ngờ khi vào cung, thứ được hỏi lại là đạo trị quốc, trán hắn đổ mồ hôi lạnh, kỳ thật mấy ngày nay hắn đâu có đặt tâm tư vào việc học, nguyên nhân là do Ngũ thúc hắn, hắn còn suýt nữa là tẩu hỏa nhập ma.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua cử động môi Từ Oản.

Như được đánh thức từ trong cõi mộng, hắn lập tức lên tiếng: "Khuyến khích trồng dâu nuôi tằm, giảm tô thuế, Tôn Nhi cho rằng trị quốc quyết định ở những điều căn bản, mà căn bản chính là dân chúng, là thần dân của chúng ta."

Vũ Đế nghe vậy bỗng nhiên cười: "A...? Nói nghe một chút."

Lý Hiển nhớ tới những điều từng trải mà Từ Oản đã kể cho hắn nghe, vẻ mặt nghiêm túc: "Thiên hạ thái bình, thì dân an, tô thuế nhận đủ, còn dư cả lương thực. Còn nếu chiến loạn, tô thuế nặng, dân chúng căm phẫn. Cũng không dư lương thực chống đỡ, quân dân đều khó khăn, đến lúc đó sẽ xuất hiện nhiều người cơ nhỡ, mất nhà mất cửa không nơi sinh sống, nhà không phải nhà, quốc gia lấy gì thành quốc gia. Hoàng Gia gia quan tâm tình cảnh của dân, đạo trị quốc này, có thể nói là đi đầu, hậu nhân nhất định sẽ noi theo."

Khi Vũ Đế còn cai trị, luôn chủ trương giảm tô thuế.

Ban đầu Lý Hiển dùng ngôn từ chính nghĩa, lát sau lại trực tiếp khen ngợi Vũ Đế, bảo sao Vũ Đế không thích được, lão Hoàng Đế cười ha ha, vội vàng gọi hắn đứng dậy, ban thưởng.

Sau lưng Từ Oản cũng đầy mồ hôi lạnh, bước chân khẽ nhúc nhích, rồi đứng thẳng lại.

Lý Hiển rất nhanh trở về chỗ, đưa tay ra sau lưng, Từ Oản lấy ống tay áo che lại, lặng lẽ nắm lấy.

Lại ngẩng đầu, Lý Thăng ở đối diện đang liếc qua đây, ánh mắt hắn nhợt nhạt, dừng trên mặt nàng một lát, rồi mới chuyển hướng. Lý Thận thì không được như vậy, không thể ngồi yên, thừa dịp mọi người không chú ý, lại nhảy ra. ngôn tình sủng

Tiểu gia hỏa học bộ dạng người khác, cũng quỳ xuống dập đầu với Vũ Đế: "Con dập đầu với Hoàng Gia gia, Hoàng Gia gia cũng cho con thứ tốt, giống như ca ca vậy."

Vũ Đế bật cười, cúi đầu nhìn hắn: "A...? Con muốn thứ gì?"

Nhìn như đang cười, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Lý Thăng, đáy mắt âm trầm.

Ai ngờ đứa nhỏ ậm ừ hồi lâu, lại ngồi xuống ở giữa Điện: "Uh`m... Uh`m... Hoàng Gia gia, con muốn... Con muốn ăn đường đậu."

Buồn cười đến mức người ngoài cũng không nhịn được cười, Vũ Đế lại càng buồn cười: "Đứa nhỏ này, lại còn muốn ăn đường đậu, phủ Hoàng tử thiếu đường đậu cho con ăn à?"

Lý Thận nhân cơ hội cáo trạng: "Hoàng Gia gia, Mẫu thân không cho con ăn, nói đường đậu sẽ ăn răng của con, nhưng con vẫn muốn ăn!"

Vũ Đế cười, vội vàng ngoắc tay, bảo hắn đi lên.

Lý Thận chạy lên, một tay lão Hoàng Đế bắt lấy hắn, thả trong lồng ngực mình: "Được rồi, Hoàng Gia gia cho con đường đậu, khi trở về con hãy nói với Mẫu thân con, Hoàng Gia gia uy nghiêm, đường đậu này không dám ăn răng Thận Nhi, để nàng yên tâm."

Lý Thăng thật sự nghe không nổi nữa: "Phụ hoàng..."

Vũ Đế trợn mắt nhìn hắn: "Không sao cả, cho người coi chừng, ăn ít sẽ không có việc gì."

Lý Hiển cúi đầu cười khổ, ở tuổi này hắn không còn được ngây thơ nữa, nhưng mà hắn chăm chỉ cũng không vô ích, một đứa bé nổi bật, chỉ cần càn quấy một chút, cũng có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt kẻ khác.

Mím môi, sau lưng bị chọc một cái.

Giọng Từ Oản như tiếng muỗi kêu, nhẹ đến không thể tưởng tượng: "Ngươi cũng muốn."

Hắn hơi suy nghĩ, cười cười, ngẩng mặt lên: "Hoàng Gia gia, những thứ này ban cho Tôn Nhi cũng vô dụng, không bằng Người ban cho Tôn Nhi hai viên đường đi, khi còn nhỏ, ít nhất là giống như Thận Nhi bây giờ, Mẫu phi không còn, con chỉ biết chăm chỉ học tập, lại không biết còn có thể ăn đường, bây giờ nhìn hắn, cảm thấy bản thân thật đáng thương."

Lời nói hắn chân thành, Vũ Đế cúi đầu thoáng nhìn, cũng sinh lòng áy náy.

Dưới gối chỉ có mấy Hoàng Nhi, nhân khẩu không vượng.

Trong phủ lão Tam chỉ có một nữ nhân, lão Tứ lão Ngũ chưa có tin tức gì, trong Điện Thái tử chỉ có Hiển Nhi, còn để tang mẫu phi từ sớm, đứa nhỏ nhà lão Nhị - Lý Thận mới năm tuổi, nên nhận được mọi sủng ái, Lý Hiển thiếu chút tính trẻ con nên thua thiệt rất nhiều.

Thở dài, đột nhiên lại cảm thấy thật nhiều cảm xúc đan xen, càng đau lòng hơn.

Ngồi nửa ngày ở Điện Trung Hưng, Vũ Đế lưu Lý Hiển lại dùng bữa, được hai Tôn Nhi bồi bên người,dien/đan.lê(quý)đôn khí sắc ông cũng tốt lên rất nhiều, nhưng mà dù sao cũng đang ốm, cũng nên sớm nghỉ ngơi.

Từ trong Điện đi ra, lại cùng Lý Thăng chia tay.

Lý Thận nhận được đường, ôm vào trong người, theo sát bên người Phụ thân.

Lý Hiển đi qua bên cạnh hắn, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, đứa nhỏ tốt bụng còn hỏi hắn có muốn ăn đường hay không, chọc cho hắn cười vui vẻ. Từ Oản đứng sau lưng hắn, thấy Lý Thăng thản nhiên hành lễ.

Đồ trang sức treo trên thắt lưng theo động tác của nàng vang lên leng keng, hắn không khỏi nhìn thoáng qua, gọi nàng: "A Man, mẫu thân ngươi có khỏe không?"

Từ Oản cúi đầu, vội vàng đáp lại: "Vẫn tốt, đa tạ Điện hạ tưởng nhớ."

Lý thăng ừ một tiếng, nói vậy là tốt rồi.

Hắn nắm tay Lý Thận, không còn chuyện để nói, lướt nhanh qua người nàng.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, Lý Hiển bước xuống thềm đá thì đứng lại, quan sát tứ phía, chờ nàng và Thục Nhàn sang đây, mới đến đụng nhẹ vào đầu vai Từ Oản, ra vẻ thần bí hỏi nàng: "Ngươi nói hôm nay ngày mấy, tại sao Biểu thúc lại bảo ta mang ngươi đi dạo trong cung?"

Tất nhiên nàng không biết, vội nói không biết.

Lý Hiển cười khẽ ra tiếng, lại càng nhướng mày: "Bái thiếp tuyển tú đã phát, tỷ muội Từ gia cũng đến, ngươi có muốn đến nhìn một cái không? Ta mang ngươi qua?"

Từ Oản nâng mí mắt, nhớ tới những lời Cố Thanh Thành nói, dường như cũng có một câu như thế.

Cuối cùng Đại Cữu cữu vẫn đưa nữ nhi tiến cung, tuy không phải Từ Vân, nhưng vẫn được người ta nhớ tới.

Lý Hiển thấy nàng kinh ngạc, thở dài: "Thôi, không muốn đi thì thôi, chúng ta về đi!"

Vừa bước đi, Từ Oản đã bắt lấy tay áo hắn: "Đợi một chút..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play