Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, lớn đến mức ở trong Điện cũng có thể nghe thấy, gương mặt Cố Thanh Thành đỏ bừng, trán nóng như lò lửa nhỏ, vội vàng gọi người Thái Y Viện tới, chẩn bệnh ngay tại chỗ.
Hắn được chuyển đến Thiên Điện, Từ Oản cũng không có đến.
Nàng tiếp tục chép kinh thư, tâm vô tạp niệm.
Lý Hiển dẫn người đến chăm sóc, đúng là nhiễm phong hàn, do mắc mưa nên mới đột nhiên sốt lên, muốn cho người kê thuốc cho hắn thì được báo là đã uống rồi.
Còn hai trang, chữ nàng rất đẹp, nhưng mà chép ra chỉ để cầu phúc, thật sự quá nghiêm túc rồi.
Muốn viết một mạch cho xong, nàng cúi đầu càng viết càng nhanh.
Niệm Tĩnh Tâm chú trong lòng, tiếng mưa rơi hay tiếng bước chân đều không nghe được, cũng không biết qua bao lâu,d.đ-lqđ hạ nét bút cuối cùng xuống, nàng mới ngồi ngay ngắn trở lại.
Cúi đầu nhìn, mặt sau hai trang giấy đều là A Di Đà Phật.
Vội vàng cầm lên vo tròn ném đi, lại tiếp tục chép.
Tiếng bước chân vang lên ở ngoài Điện, tiểu thái giám che ô, Lý Hiển bước nhanh vào trong, vạt áo hắn ẩm ướt, vào cửa lập tức cho người đi lấy khăn, Từ Oản vội vàng đứng lên, nhanh chóng bước đến, nhận khăn giúp hắn lau tay.
Toàn thân tiểu thái giám ướt đẫm, các cung nữ bị mưa gió tạt vào, mặt đều tái mét.
Lý Hiển so với Từ Oản cao hơn một chút, cúi đầu nhìn nàng: "Ôi, ngươi thực sự nhẫn tâm như vậy sao, Biểu thúc đã bệnh đến thế, thực sự không qua thăm?"
Nàng lau tay hắn xong, lại quét qua hai vạt áo của hắn: "Điện hạ cũng đừng chạy qua đó, gió đêm lạnh, không cẩn thận bị nhiễm bệnh sẽ không tốt."
Mặt mày bình thản, bộ dạng giống như không có chuyện gì.
Lý Hiển nghiêng đầu, thấy nàng không nhắc đến Cố Thanh Thành, cười cười: "Kinh Phật đã chép xong chưa?"
Nàng quay đầu nhìn, xấu hổ cười cười: "Vẫn còn hai trang, rất nhanh sẽ xong."
Hắn không thèm để ý, khoát tay áo: "Thôi, đừng chép nữa, ta không phải vẫn rất tốt sao, tốn công chép thứ đó làm gì, ngươi theo ta vào đây."
Hắn đi vào trong, Từ Oản theo sát phía sau.
Vào tẩm cung, Lý Hiển tiện tay cởi áo ngoài ra, đặt lên tay nàng: "Biểu thúc cũng không cho ngươi đi qua, nhưng có vài chuyện, muốn ta nói với ngươi."
Từ Oản ừ một tiếng: "Là chuyện gì?"
Hắn xoay người ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi học dáng vẻ Cố Thanh Thành nằm xuống, cố ý nghiêm mặt, ánh mắt hơi lườm nàng, gằn từng tiếng nói: "Trở về nói với A Man, mọi chuyện trong nhà đều tốt, để cho nàng yên tâm."
Nhìn bộ dáng này của hắn, giống như đang bàn giao hậu sự, mà giống đến cả ba phần, Từ Oản bị hắn chọc cười: "Đừng bắt chước nữa, ta đã biết rồi, đừng bắt chước!"
Lý Hiển vẫn tiếp tục nằm như sắp chết: "Tuyển tú sắp tới, Từ gia cũng đã sắp xếp thỏa đáng, nếu như có chuyện gì, thì hãy cho người đến phủ Tướng quân báo một tiếng khụ khụ..."
Hắn bắt chước bộ dạng thoi thóp, Từ Oản che miệng cười: "Đã nói là ngươi đừng có bắt chước hắn, đừng có bắt chước!"
Nàng cười đến không khống chế nổi, hai vai run rẩy.
Lý Hiển ngồi dậy, hai tay nâng mặt, ở sau lưng nàng chậc chậc ra tiếng: "Chậc chậc, Biểu thúc này của ta, đối với ngươi thật sự là để tâm, A Man, ngươi có huynh trưởng như vậy, có phải thường xuyên vụng trộm cười hay không?"
Vụng trộm cười?
Đùa à?
Từ Oản xoay người lại, khôi phục lại bộ dáng bình thường, quy củ đáp: "Ta sẽ bảo cung nữ vào hậu hạ,
[email protected]đan.lê+quý^đôn cáo lui."
Lý Hiển thấy nàng muốn đi, vội vàng gọi nàng lại: "Ôi, ôi, ôi.. đừng đi!"
Hắn cười ha ha, nhào về phía trước, túm lấy cánh tay nàng.
Từ Oản quay đầu lại, trong lòng từ từ nổi giận, vô duyên vô vớ, sao có thể lấy huynh muội ra nói thế này.
Nàng có lẽ chột dạ, ý cười trên mặt biến mất sạch sẽ, trịnh trọng nhìn hắn: "Tại sao hôm nay Điện hạ lại đặc biệt lấy ta và ca ca ra trêu ghẹo? Có phải hắn đã nói gì với ngươi hay không? Nói ta gì đó đúng không?"
Lý Hiển thấy nàng bắt đầu tức giận, cười trộm nhiều lần, vờ nghiêm mặt nói: "Không có gì, Biểu thúc không nói gì cả."
Lời này sao có thể khiến người ta tin tưởng được, Từ Oản tiếp tục đi, hắn vội vàng nhảy xuống giường, chặn nàng lại: "Được rồi, được rồi, nói cho ngươi, nói cho ngươi, đều nói cho ngươi nghe hết."
Nói xong còn nháy mắt với nàng.
Lý Hiển ôm tay đi ra ngoài, bước chân rất nhanh, bảo người rót trà, đặt lên án. Hắn ngồi xuống, quay đầu bảo Từ Oản cũng ngồi xuống.
Nàng không rõ chuyện gì, cũng qua ngồi uống.
Hai người sóng vai, hắn thở thật dài: "Thực sự không phải ta muốn giấu ngươi, A Man, ta đang chờ ngươi chủ động nói với ta, nơi như Đông cung này không có chỗ dựa thì ai có thể vào được, ai có thể đến trước mặt ta, lúc trước ta biết ngươi có ân cứu mạng với Biểu thúc, mấy năm nay hắn quan tâm Từ gia, ta cũng chỉ cho là hoàn trả, cái gì mà tình huynh muội, sao có thể tin tưởng được."
Thổi trà, không nóng, Lý Hiển vươn tay chấm vào trà, ở trên án viết xuống một chữ thật mạnh: "Ngày ấy Biểu thúc viết một chữ này cho ta xem, ta biết, hắn không phải đang đùa."
Sắc mặt Từ Oản thay đổi, một tay che lấy chữ kia.
Mang tai nàng nóng lên, dùng sức phất, nước trà trở thành một vũng nước đọng: "Hắn nói? Nói hưu nói vượn! Ai muốn gả cho hắn, ta còn chưa cập kê, cập kê rồi cũng không gả, ta muốn nửa đời sau đều ở trong cung, làm nữ quan, nửa đời còn lại một mình lưu lạc thiên nhai!"
Tuy nước trà đều loạn thành vũng nước, nhưng chữ kia vẫn như còn nhiệt độ thiêu đốt tay nàng.
Lý Hiển cười, viết một chữ tương đồng ở bên cạnh, giống như chữ Thê mà khi đó Cố Thanh Thành viết, nhướng mày nhìn nàng, muốn cười: "Ta cảm thấy được như vậy cũng không tệ, một mình lưu lạc thiên nhai, hay là làm nữ quan, nhưng ta thấy Biểu thúc của ta, sợ là không nỡ."
Từ Oản đứng lên, buồn bực: "Đừng nghe hắn nói bậy, thật sự không có chuyện này."
Lý Hiển ừ một tiếng, nói được rồi, không có thì không có.
Hắn cũng đứng lên, nhích lại gần nàng, từ cổ tay áo lấy ra một vật nhét vào lòng bàn tay nàng: "Kỳ thật, Biểu thúc bảo ta ngày mai mang ngươi tiến cung một chuyến, đêm nay ngươi đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai phải dậy sớm.”
Nhưng mà thực tế, Cố Thanh Thành là nói, nếu nàng còn giận, vậy thì mang nàng tiến cung.
Lý Hiển cố ý đùa với nàng, nhưng cũng có chừng có mực.
Đưa nàng vào hậu cung làm gì?
Từ Oản nắm chặt đồ vật trong tay, cúi đầu nhìn, là một khối Yêu Bài.
Truyện Xuyên KhôngMặt trên mơ hồ có thể thấy được một chữ Cố, chắc là phủ tướng quân gì đó.
Vừa đi ra, Thục Nhàn đã chạy vào từ bên ngoài, nàng mặc áo tơi*, vừa vào Điện đã run lên: "Bên ngoài lại mưa rất lớn, ta thấy đến hết đêm cũng chưa chắc đã ngừng."
*Áo tơi: (hoặc áo lá) là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn.
Trên mặt nàng cũng ướt, Từ Oản xoay người cầm khăn đưa cho nàng lau mặt, cũng quá hấp tấp rồi.
Thục Nhàn lau mặt qua loa: "Điện hạ ngủ rồi à?"
Đương nhiên không có, Từ Oản lắc đầu.
Thục Nhàn vội vàng gọi người vào hầu hạ, một chữ thừa cũng không nói, cũng không nhắc đến bệnh tình của Cố Thanh Thành. Từ Oản đi theo vào trong tẩm cung, đáng tiếc mặc kệ nàng hỏi thế nào, Lý Hiển cũng không nói mang nàng đi làm gì.
Cũng không còn sớm, toàn thân Thục Nhàn ướt sũng, cũng phải đi rửa sạch, bên này bố trí người hầu hạ Lý Hiển ngủ, bên kia lại cho người đi lấy nước.
Từ Oản khom người rời khỏi, ngồi trở lại án, vẫn còn hai trang kinh Phật chưa chép xong.
Chép xong, nàng thở thật dài.
Trên một bên án, vẫn còn có nước đọng, một chữ kia từng nét bút như hiện ra trước mắt nàng, cười nhạo một tiếng, nhắm mắt lại.
Nhờ trận mưa mà trong điện mát rượi.
Kinh Phật đã chép xong từ lâu, Lý Hiển cũng đã ngủ, Thục Nhàn dẫn theo cung nữ đang hầu hạ bên trong, nàng không ngủ được, xem tạp thư một lát, lại đi lanh quanh trong Đại Điện.
Không thể nói tại sao, chỉ cảm thấy bản thân đang chờ điều gì đó.
Từ Oản dọn dẹp trên án gọn gàng, nước đọng đã khô từ lâu, nàng vươn tay lấy khăn ở trong túi ra, cẩn thận lau sạch sẽ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, mưa dần dần tạnh, Từ Oản đi ra ngoài.
Mưa đêm, bầu trời vẫn là màu xám, trăng sao cũng không sáng, nàng ngước mặt, gì cũng không thấy, đèn lồng treo ngoài điện cũng đã tắt mấy cái, nhưng nhất thời không ai quan tâm, không người phát hiện.
Giờ cũng không còn sớm, nàng đứng trên thềm đá, một tay vịn cột, đón gió đêm.
Mưa từng giọt từng giọt rơi xuống mái hiên, trên thềm đá cũng có nươc chảy, mưa to đến như vậy, nhưng chỉ e rằng đến ngày mai gió nổi lên, mưa cũng không dấu vết nào.
Nhưng mà, những nhánh cây bị mưa lớn làm gãy, thềm đá bị những giọt mưa xuyên qua, không thể nào lau sạch, cũng không thể quay lại như ban đầu.
Từ Oản dựa cột, ánh mắt dừng ở cửa Thiên điện.
Một bóng trắng, chậm rãi đi xuống thềm đá.
Sau lưng hắn là ánh vàng ấm áp chiếu lên bóng dáng cao to của hắn, từng bước một đi về bên này, Từ Oản nghiêng đầu nhìn thấy, đứng thẳng, cũng tiến lên hai bước.
Trời tối đen như mực, chỉ có mấy ngọn đèn treo trên cao là còn ánh sáng.
Cố Thanh Thành cũng thấy nàng, đi tới.
Một người đứng trên thềm đá, một người lại đứng ở phía dưới.
Một người ở dưới đèn, một người lại đứng giữa bóng đen của cây cột.
Hắn ngước mặt, giống như mang theo ý cười.
Từ Oản nhẹ nhàng chào hắn: "Nếu đang ốm, tại sao không đi nghỉ ngơi, còn ra ngoài làm gì?"
Cố Thanh Thành khoanh tay, cũng đứng lại: "Sợ ngươi ngủ không được, muốn đến xem."
Nói xong, nhấc chân, muốn bước lên thềm đá.
Từ Oản cười nhẹ, thân hình khẽ động, đi trước một bước ra khỏi bóng đen: "Ca ca dừng lại."
Hắn đúng là nghe lời nàng, không hề động.
Hai tay Từ Oản tự nhiên buông xuống bên người, cúi đầu nhìn hắn: "Ta hỏi lại ca ca, tại sao lại tới đây?"
Hắn bị nàng hỏi, cuối cùng vẫn không thể nói dối, thản nhiên: "Núi không theo ta thì ta chỉ có thể lên núi."
Nàng thở thật dài, từ trong lòng lấy ra một đồ vật, chính là vật mà là Lý Hiển đưa cho nàng, Yêu Bài của phủ Tướng quân.
"Phủ Tướng quân nếu như thiếu nữ quyến, ta nghĩ kinh thành có rất nhiều tiểu thư khuê nữ nguyện ý tiến vào, kính vỡ khó lành, ta và ca ca chỉ có duyên nửa đời, đời này kiếp này nếu có thể giữ lại thứ tình cảm huynh muội này, cũng coi như viên mãn, nếu như muốn thứ khác, thứ cho A Man không thể đáp lại."
Nói xong dùng lực ném đồ về phía hắn, Yêu Bài phủ Tướng quân bay thẳng đến chỗ hắn.
Yêu Bài đánh lên người hắn, kỳ thật chỉ cần vươn tay là hắn có thể đón lấy, có thể tiếp được,dien>đan(lê.quý(đôn nhưng hắn chỉ nhíu mày, đồ vật rơi bên cạnh hắn, còn lăn hai vòng, nhẹ nhàng rơi xuống trong màn đêm yên tĩnh.
Cố Thanh Thành chỉ nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích: "Ta có thể đợi."
Đợi cái gì, thiếu nữ khẽ nâng váy, xoay người.
Cũng không lưu lại một ánh mắt, chỉ cười một tiếng rồi đi.
"A..."