Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Trời bắt đầu tối, Từ Oản đi loanh quanh trong phòng, Hồng Châu dọn dẹp đồ đạc ở một bên, thấy nàng đi tới đi lui, nhịn không được nhìn nàng nhiều lần.

Ngoài cửa sổ chỉ nghe thấy tiếng côn trùng nào đó râm ran, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, khiến mặt đất hiện lên một màu trắng bạc.

Từ Oản đi đến đứng trước cửa sổ.

Bóng đêm đã bao phủ mặt đất, bầu trời muôn vàn vì sao, lắng tai nghe, trong vườn đủ loại âm thanh biến hóa kỳ ảo, Hồng Châu thật sự không nhịn được, đi đến gần cũng nhìn lên bầu trời đầy sao bên ngoài.

"Tiểu thư, người đang nhìn cái gì vậy, ta thấy người đi tới đi lui nhiều lần lắm rồi."

"Không có gì." Từ Oản nhìn màn đêm buồn tẻ, có chút buồn bực: "Dọn dẹp đồ đạc đi, ta muốn đi ngủ."

Hồng Châu bưng nước đến, Từ Oản liền rửa tay rửa mặt.

Lại không nhìn ra ngoài nữa, đến giường nằm xuống.

Ban đầu, cũng không ngủ được.

Nhưng lại không chịu nổi mệt mỏi ban ngày, đọc sách một hồi, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Vào trong mộng, lại là chuyện của đời trước, đều là những kí ức ngày thường cố ý quên đi, những tỷ muội hồi nhỏ chơi đùa với nhau, hơi lớn chút đều có tâm tư riêng, chỉ riêng Tiểu Biểu tỷ, vẫn đối đãi rất tốt với nàng.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên trên người lại xuất hiện cảm giác lạnh.

Ban đêm lành lạnh, một người thở dài bên tai nàng: "A Man, nàng cũng thật ác độc, vậy mà cũng có thể ngủ được."

Giọng nói quen thuộc khiến nàng giật mình tỉnh giấc, mở to mắt, đã thấy Cố Thanh Thành đang ngồi bên giường, Hồng Châu đứng ngồi không yên ở một bên, sắc mặt tái nhợt.

Thấy nàng thức dậy, Hồng Châu lại càng sốt ruột: "Tiểu thư chúng ta vẫn là cô nương chưa xuất giá, Tướng quân, thế này còn ra thể thống gì,d.đ.l.q.đ đêm hôm khuya khoắc cô nam quả nữ ở cùng một chỗ sẽ khiến người ta chỉ trích, có chuyện gì mà không thể nói ban ngày, sao phải chờ đến lúc này, vẫn nên mời Tướng quân trở về đi, ta... Ta..."

Cố tình nói lời tàn nhẫn, lại không biết phải làm sao mới có thể đuổi được người này đi

Ta ta hai câu, Cố Thanh Thành cũng chỉ nhàn nhạt liếc nàng: "Ngươi ra ngoài, ta có chuyện muốn nói với tiểu thư nhà ngươi."

Hồng Châu tự nhiên là không chịu: "Nếu Tướng quân còn không đi, ta sẽ gọi người tới!"

Rốt cuộc vẫn là tự mình bồi dưỡng, đều một lòng vì nàng.

Từ Oản cảm thấy an ủi, ngồi dậy: "Hồng Châu, ngươi lui xuống trước đi, ta không sao, một lát nữa hắn sẽ đi, đừng kinh động đến người khác, sẽ không tốt."

Hồng Châu cắn môi: "Vậy ta sẽ đứng ngay cửa, tiểu thư có chuyện gì cứ kêu lên một tiếng."

Từ Oản gật đầu: "Đi đi."

Tiểu nha hoàn lắp bắp đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng, sắc mặt Từ Oản liền thay đổi.

Trên người nàng chỉ mặc trung y, kéo chăn mỏng lên trước ngực: "Đêm hôm khuya khoắt Tướng quân không ngủ, lại chạy đến chỗ ta làm gì?"

Tóc nàng xõa trên vai, gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay đầy bực bội.

Bên trong tay áo Cố Thanh Thành đều cảm thấy lạnh lẽo, thật sự hắn đã đứng ở cửa nhỏ kia gần ba canh giờ, lên tiếng: "Nàng cũng biết ta nói chuyện không khéo, không biết nói những lời dỗ dành người khác. Ta xin lỗi nàng, kiếp trước, kiếp này, không cách nào quay lại, nhưng tâm ý của ta, hi vọng nàng có thể hiểu."

Quả thật hắn không khéo nói chuyện, ngay cả sau khi đã thành thân, ngẫu nhiên lộ ra gương mặt tươi cười, nhưng nhiều hơn là sự trầm mặc.

Từ Oản nhìn hắn, vẫn buồn bực: "Ngươi nói chuyện không khéo thì liên quan gì đến ta, quay sang chỗ khác, ta phải mặc y phục."

Cố Thanh Thành đúng là nghe lời, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía nàng.

Chỉ nghe được âm thanh mặc quần áo sột soạt vang lên ở sau lưng, hắn nhìn bài trí trong phòng, vẫn không nhúc nhích.

Thật lâu sau, Từ Oản mới mặc xong y phục, ngồi trong giường cách hắn rất xa "Ta không cho ngươi quay đầu, không cho ngươi quay người."

Thật sự nàng không tìm được tất, đang để chân trần, suy nghĩ một hồi, kéo chăn mỏng qua che lại.

Đã che kín, lại nhìn hai bên một chút, không có thứ gì tiện tay lấy được, đã ngồi ở chỗ cách xa hắn nhất, hắn trước sau đều không quay đầu lại, nàng liền nhìn sau lưng hắn.

Lúc này Cố Thanh Thành mới hai mươi mốt, nhưng nhìn từ bóng lưng, cũng không khác khi hắn hai mươi bốn.

Những cảm xúc phẫn nộ trong lòng cũng đã phát tiết xong, bây giờ cũng chỉ còn sự thổn thức, Từ Oản thử khiến bản thân bình tĩnh một chút, hạ tầm mắt ôm lấy đầu gối.

"Ta cho rằng,d_đ//lê..quý@@đôn chí ít cũng đã là phu thê, trong lòng ngươi có thể có một chỗ cho ta, không nghĩ đến đối với ngươi mà nói Công chúa mới là quan trọng nhất."

Cố Thanh Thành rũ mắt: "Nàng ta sống hay chết, chỉ có lợi và hại, mẫu thân nàng lại đang ở thời điểm then chốt, không muốn có thêm phiền toái gì, lúc ta xuống nước, chẳng qua thấy được nàng ta đang ở bên trên, nên mới tiện tay cứu, ta cho rằng nàng biết bơi, cũng sẽ có người khác xuống cứu..."

Nói đến phần sau giọng nói lại càng thấp hơn.

Hắn không am hiểu hoa ngôn xảo ngữ*, khiến nàng chết đuổi lại là chuyện không cách nào thay đổi.

*hoa ngôn xảo ngữ: lời ngon tiếng ngọt, lời đường mật, lời ngon ngọt, nói ngon nói ngọt.

Hốc mắt Từ Oản đỏ ửng: "Ta đều thấy hết, ngươi phải biết là, ta tận mắt nhìn thấy ngươi cứu nàng, không có cứu ta!"

Kìm chế lắm nàng mới không gào lên, toàn thân run rẩy vì nghẹn ngào, với tay cầm lấy gối mềm đứng dậy, đến phía sau lưng hắn dùng hết sức vung gối đánh hắn.

Cố Thanh Thành không hề động, một cái rồi lại một cái, mãi đến khi nàng quăng gối lên người hắn, hắn mới quay đầu lại.

Hắn nhìn nàng, nhấp môi.

Cổ áo hắn hơi mở ra, lúc trước cũng không có chút ý, theo động tác, bên trong lộ ra cục bông nho nhỏ, ngây thơ xoay xoay đầu, nhìn thấy Từ Oản, thoáng cái đã nhảy ra ngoài.

Mèo con rơi xuống giường, đi đến chỗ Từ Oản: "Meo ~ "

Từ Oản gần như rơi lệ: "Ngươi lại đưa nó đến đây làm gì?"

Nàng đứng sau lưng hắn, nhìn mèo con cào cào chân của nàng, lại khẽ cọ cọ bản thân, tâm tư đều rối loạn.

Nam nhân đứng lên, xoay người đối mặt với nàng, ngẩng mặt lên: "Từ khi ta sinh ra đến nay, đã từng có một muội tử bị chết non, đã từng có tiểu đồng bầu bạn, đã từng có phụ mẫu, cũng đã từng có bạn cũ, đáng tiếc bọn họ đều đã rời xa ta, đến nay chỉ có một thân một mình, thật sự rất đau đớn, ta biết, có vài chuyện làm cách nào cũng không thể quên, nhưng mà vẫn còn phải tiếp tục bước đi, nên chỉ có thể xem nhẹ mọi chuyện."

Ánh mắt hắn sáng quắc: "Nếu không có chuyện thành thân với nàng kiếp trước, ta còn không biết, những đau đớn này có thể chữa khỏi được, nếu như đã được sống lại một đời, ta tất nhiên sẽ phấn đấu quên mình, trước tiên sẽ cứu nàng, nhưng những lời nói này bây giờ lại chẳng có tác dụng gì, mọi chuyện cũng không thể lặp lại, kiếp này chỉ mong nàng có thể bình an một đời, ta nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn.

Từ Oản quay mặt đi, rơi nước mắt: "Ngươi nói thật dễ dàng, sao ngươi có thể bảo hộ được cho ta?"

Cố Thanh Thành cúi xuống, gằn từng chữ: "Nếu nàng lo lắng, vậy thì cả đời đều là huynh muội, lần đầu gặp nàng, ta cũng đã suy nghĩ như thế, không thể làm hại nàng, cũng không thể theo đuổi nàng, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh nàng, chỉ còn một con đường này mà thôi."

Thật sự chân thành.

Từ Oản quay đầu lại: "Ngươi thật tâm nghĩ như vậy?"

Hắn gật đầu: "Bản vương Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, đời này không phải nàng thì không thú, nếu như nàng không bằng lòng, vậy thì cả đời đều là huynh muội, quyết không nuốt lời."

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, ngũ vị tạp trần.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đều rối loạn, Từ Oản ngồi xuống, mèo nhỏ bò lên chân nàng, muốn chui vào ngực nàng, nàng thuận tay bế lên, khẽ vuốt lông nó: "Ta còn nhớ khi đó biểu tỷ nói mẫu thân ta bị giam vào đại lao, Từ gia bị niêm phong, vậy mẫu thân ta, mẫu thân ta thế nào?"

Biết tính nàng hay suy nghĩ, Cố Thanh Thành đứng bên cạnh, nhìn gương mặt nàng: "Bà ấy rất tốt, khôi phục chức quan."

Cũng không nói thêm nhều, chỉ để khiến nàng yên tâm.

Từ Oản gật đầu, lại hỏi: "Vậy công chúa thì sao? Ngươi cứu nàng ta, nàng ta còn không muốn lấy thân báo đáp à?"

Hỏi ra, lại cảm giác bản thân hẹp hòi, tại sao lại vẫn quan tâm chuyện đó, Cố Thanh Thành liếc nàng, nhìn sắc mặt nàng, qua loa vài câu: "Nàng trước sau đều không tỉnh lại, dưới sự giận dữ, cho người dìm nàng ta xuống hồ chết đuối."

Bỗng nhiên Từ Oản nâng mắt lên, vốn đang ngạc nhiên chuyện chết đuối hắn vừa nói, vừa định hỏi, chợt phản ứng kịp: "Ta trước sau đều không tỉnh lại? Ta không chết ư? Ta không phải chết đuối à?"

Hắn bước lên hai bước, đứng sát cạnh giường: "Sau khi rơi xuống nước, nàng trước sau đều không thể tỉnh lại, không ăn không uống thuốc, châm cứu cũng không có tác dụng, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào nước canh, hơi thở mỏng manh, mẫu thân nàng đưa nàng rời khỏi phủ Quận Vương, về sau không còn tung tích."

Thật vậy ư?

Từ Oản vội la lên: "Ta rơi xuống hồ mở mắt ra thì đã ở đây, phụ thân ta còn sống, ban đầu ta còn cho rằng đang trong mộng, về sau mỗi ngày đều như vậy, ta mới dám tin đây là sự thật, ta đã trở lại hồi còn nhỏ, ta nghĩ rằng ta đã chết, chẳng lẽ ta lại không chết, vẫn còn ở trong mộng ư?"

Nhưng như vậy cũng không đúng lắm, nhìn hắn, lúc này mới nhớ đến: "Còn ngươi, sao ngươi trở về được đây?"

Ánh mắt Cố Thanh Thành nặng nề, nhưng không có mở miệng.

An Bình chết, mặt rồng giận dữ, ngoài sáng tìm ra bằng chứng hắn vô tội, trong tối thích khách lại không ngừng, Từ Phượng Bạch đưa Từ Oản đi, hắn say rượu thì bị ám sát, mở mắt ra đã trở về bộ dạng thiếu niên.

Hắn cũng từng cho rằng, bản thân cũng chỉ khát vọng chút ấm áp, mà người mang đến vừa khéo là nàng.

Cũng từng cho rằng, đổi thành người khác cũng có thể chữa khỏi đau đớn của bản thân, nhưng trong phủ Quận Vương nơi nào cũng có bóng dáng nàng, rõ ràng nàng chưa từng đi qua,dieen//dan(lee:quy!!ddoon) trước mắt lại luôn là nàng, nàng cầm quyển sách, nằm trên ghế dựa, mắt cười cong cong.

Giờ phút này nhìn nàng, nàng vẫn là thiếu nữ xinh đẹp, cảnh tượng này giống như đã từng gặp trong giấc mộng.

Từ Oản thả mèo con xuống, cục bông này lại cọ cọ tay nàng, muốn nhào vào ngực nàng, mèo con này ngay từ đầu đã ở trong bọc quần áo của nàng, đã quen với mùi của nàng, cho nên thích đi theo nàng.

"Rốt cuộc ngươi sao có thể trở lại đây? Ngươi là đang ở trong mộng? Hay cũng đã xảy ra chuyện?"

"..."

"Nói đi!"

Nàng vẫn mềm lòng như vậy, nhưng khi nghe hắn nói không còn rõ tung tích của nàng, nhất thời muốn biết chuyện tiếp theo mới hỏi ra, Cố Thanh Thành không muốn nàng biết, nhìn ra ngoài: "Thật sự muộn lắm rồi, hôm nay đến, chỉ muốn nói với nàng, nếu như còn giận ta, tùy nàng xử trí, nhưng hãy để ta chăm sóc nàng, ta mới có thể yên tâm được."

Thật không ngờ đời này lại nghe hắn nói những câu này, Từ Oản trừng mắt nhìn hắn, xoay người qua.

Vừa định đuổi hắn đi, đột nhiên lại nhớ đến chuyện của Biểu tỷ, vội vàng quay đầu lại: "Sao lại là Cao gia? Cao Hành là người như thế nào? Ngươi nói ngươi biết, thật sự biết đúng không?". Kiếm Hiệp Hay

Cố Thanh Thành khẽ gật đầu: "Yên tâm, ai cũng biết Từ Tướng quân có ân cứu mạng với ta, ai cũng không dám động đến Từ gia, tuy sa sút, nhưng thanh danh vẫn còn, Cao gia cũng là cố nhân, có lẽ nàng không biết, kiếp trước sau khi Từ gia gặp chuyện không may, hôn sự của tỷ muội Từ gia đều bị trì hoãn, người Trịnh gia cũng sợ bị liên lụy nên đã sớm hủy hôn, chỉ có con mọt sách Cao gia này, bởi vì năm đó đã từng gặp Biểu tỷ nàng một lần, đến cửa cầu hôn."

Rốt cuộc cục đá trong lòng cũng rơi xuống, Từ Oản nhẹ nhàng thở ra, tiện tay ôm lấy mèo con vẫn đang cọ nàng.

Hồng Châu không nghe được động tĩnh trong phòng, vội vàng gõ cửa, Cố Thanh Thành không lên tiếng, chỉ nhìn Từ Oản.

Nàng cúi đầu, chiếc gối vừa rồi đánh hắn vẫn rơi trên mặt đất.

Hắn khom lưng nhặt lên, cầm trên tay đưa đến trước mặt nàng: "Có bớt giận chút nào không?"

Từ Oản giương mắt, đưa tay giành lấy: "Không! Ca ca đi thong thả!"

Nói xong lớn tiếng gọi Hồng Châu vào cửa, bảo nàng tiễn khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play