*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Đặc biệt nói với Lý Hiển, đợi sau khi hôn sự của phụ mẫu qua đi, sẽ lại vào cung bầu bạn với hắn.

Tất nhiên Lý Hiển bằng lòng, còn hận không thể khiến nàng lập tức chuyển đến, miễn cưỡng cho người đưa nàng về nhà, về đến Từ gia, đã thấy náo nhiệt hẳn lên. Hôn sự của Từ Hồi, chỉ có một tờ hôn thú, hết thảy đều giản lược, cũng không kinh động đến người ngoài, nàng cũng là vì đứa nhỏ đang ở trong bụng mà suy nghĩ, chỉ lén lút thực hiện nghi lễ.

Triệu Lan Chi đón Từ Hồi đến trạch viện mới, rồi mới đến đón Từ Oản.

Hồng Châu thu dọn vài thứ, ở Từ gia thật ra Từ Oản cũng không có đồ gì nhiều, chỉ là không yên lòng hôn sự của Từ Vân, mọi thứ đều đã được đặt trên xe, Từ Oản liền đến Tiền viện thăm Biểu tỷ.

Từ Vân dưỡng thương một thời gian, cả người mượt mà không ít.

Thời điểm không có chuyện gì làm, nàng sẽ làm chút nữ công, cây vạn tuế đặt bên cửa sổ đã nhú mầm mớ, lá con cũng đã dài ra, lúc đi ngang qua, Từ Oản nhiều lần nhìn thoáng qua, ngay bên dưới túi phúc có một phiến lá nho nhỏ, nhưng vẫn chưa thể nhìn ra đó là loại lá cây nào.

Ngày đó đòi Hoắc Chinh một chậu rồi đưa cho biểu tỷ.

Biểu tỷ rất phấn khích, cẩn thận cầu nguyện xong thì đặt bên cửa sổ.

Thấy ánh mắt nàng, Từ Vân nằm trên giường cười nhẹ, động tác dưới tay không ngừng, chỉ liếc sang vị tiểu biểu muội này, mặt đầy ý cười: "Nhìn cái gì, không đến mười ngày nửa tháng nữa, phỏng chừng có thể nhìn ra đây là lá gì."

Từ Oản cũng cười, bước đi ngồi xuống cạnh nàng ấy.

Ở trong sân Hồng Châu đứng nói chuyện với Bão Cầm, ở trong phòng có thể nghe thấy bọn họ đang nói canh nói nước gì đó, trong phòng chỉ có hai người các nàng, Từ Oản cố ý kinh ngạc: "Không phải nói đây là cây vạn tuế à? Tỷ có còn cầu nguyện?"

Từ Vân kết tuyến, nhét túi thơm vào trong tay Từ Oản: "Nếu là người khác ta còn nhìn không ra, nhưng mặt muội đang suy nghĩ cái gì ta cũng đoán ra được hết, những thứ trên miếu đều là trò gạt người, nhưng ta lại vẫn đặt hy vọng vào lời đã cầu nguyện, nếu nói nó không linh thì cũng không phải.d/d+lê[email protected]^d0n Mẫu thân ta nói đã tìm được cho ta một mối hôn sự tốt, ta nghe nói, cũng khá tốt."

Từ Oản vẫn chưa nghe nói đến chuyện này, nàng vội vàng ngồi sát Từ Vân: "Là người nào, nhà ai?"

Từ Vân cúi đầu, đụng vai Từ Oản: "Là Cao gia, ngày trước từng làm Biên tu* với phụ thân ta, vài năm nay tuy nhà bọn họ cũng xuống dốc nhưng vẫn còn ở đây."

*Biên tu: Sử quan thời xưa

Cao gia? Cao gia nào?

Từ Oản cẩn thận suy nghĩ, thật sự không có ấn tượng: "Đã xem bát tự chưa? Cữu mẫu đã đồng ý à?"

Từ Vân gật đầu: "Đã đồng ý, ngày hôm qua Biểu ca đến đây, nghe nói đến hôn sự này còn tới trước mặt ta khóc một trận, nói bản thân vô năng, ta suy nghĩ thử hắn đã từng làm sai gì, ta lại làm sai chỗ nào, cũng không cảm thấy sai gì cả, nhưng đến hôm nay hắn vẫn không dám ở trước mặt mẫu thân hắn nói một chữ không, cữu mẫu lại cứ lên giọng với mẫu thân ta, xem thử ai cúi đầu trước. Mẫu thân ta không sai cái gì, cữu mẫu cũng chẳng sai, chỉ là ta đối với Biểu ca quá thất vọng, nhưng mà cứ gả cho một người chưa từng gặp mặt như vậy, thật sự là khủng hoảng."

Sao có thể không khủng hoảng chứ, Từ Oản cầm túi thơm, đặt dưới mũi ngửi, mùi hương nhàn nhạt như có như không: "Biết danh tính không, muội giúp tỷ đi thăm dò nhân phẩm một chút."

Từ Vân đưa tay vịn vào mặt Từ Oản, ở bên tai nàng nói nhỏ một câu.

Hai tỷ muội ngồi một chỗ, Từ Oản thầm nhớ kỹ, rồi an ủi nàng ấy.

Chuyển sang chỗ ở mới cũng không phải chuyện lớn gì, khoảng cách hai nhà cũng không xa, gặp lại cũng rất dễ dàng, tách ra cũng không có gì, lại ngồi nói chuyện với nhau một hồi, Từ Oản mới đi.

Hồng Châu vẫn chờ nàng ở bên ngoài, Từ Oản lại dẫn nàng đến từ biệt cữu cữu và cữu mẫu.

Triệu Lan Chi đợi một hồi lâu, đón nàng xong lại dạo một vòng trên đường mới về nhà, ông mua chút hoa quả khô cùng với hương thảo, nói là phòng muỗi, sợ Từ Hồi ngủ không yên.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Triệu gia, Từ Oản xuống xe trước.

Phụ thân nàng tự mình cầm hương thảo đưa nàng cầm hoa quả khô, sợ sẽ bám mùi.

Đi vào cửa, Hồng Vận đi tháo ngựa ra, bước chân Triệu Lan Chi rất nhanh: "Ra khỏi nhà cả buổi, cũng không biết mẫu thân con đã tỉnh ngủ chưa, nàng thật sự không thể rời khỏi ta, ta phải đi nhanh chút để còn quạt gió cho nàng."

Từ Oản bị bỏ lại rất xa, không nói gì nhìn theo bóng dáng ông.

Hồng Châu lảo đảo theo nàng, cảm thấy kỳ lạ: "Thật là, lại cứ thích nói ngược!"

Từ Oản cũng bật cười, có điều bước chân cũng nhanh hơn, trạch viện mới ở ngay bên cạnh phủ Tướng quân, tất nhiên vẫn là do Cố Thanh Thành lại hao phí tâm tư, đi vào trong cũng chỉ vì không muốn phá vỡ sự vui vẻ của phụ mẫu, về phần những chuyện khác, nàng chỉ có thể lựa chọn không để ý tới.

Đến Hậu viện, không chờ đến gần, đã nghe thấy tiếng cười của Hoa Quế.

Cửa sổ đã mở ra, cửa cũng được mở, Triệu Lan Chi bước nhanh lên bậc thềm, vén rèm cửa lên đi vào trong, Từ Oản đi theo phía sau ông, nghe thấy động tĩnh trong phòng mẫu thân nàng, bước chân cũng nhanh hơn.

Hồng Châu đi nhanh hơn vài bước, giúp Từ Oản vén màn cửa lên, Từ Oản cầm hoa quả khô, vẻ mặt đầy ý cười.

Nhưng ý cười chỉ duy trì trong giây lát, vào cửa, lập tức nàng không cười nổi nữa.

Triệu Lan Chi mới trở về đã đi rửa tay, mẫu thân nàng đang ngồi cạnh bàn, trên mặt đất bày rất nhiều đồ đạc, Hoắc Chinh không biết đến đây từ lúc nào đang đứng bên cạnh, lúc này hắn đang cầm một bộ đan thanh(1) đưa cho mẫu thân nàng coi.

Trên mặt đất bày ra rất nhiều món đồ chơi nhỏ, trên bàn đặt Hổ vải(2) và hai đôi giày nhỏ.

Trên mặt thiếu niên đầy ý cười, nhìn bức tranh gật đầu: "Nhìn xem, đây là ta thỉnh được từ trong miếu Tát Nương, chắc chắn có thể phù hộ phu nhân và đứa nhỏ bình an thuận lợi"

Từ Hồi mỉm cười: "Ngươi có tâm."

Hoắc Chinh đặt bức tranh lên bàn, ngẩng mặt lên: "Đây cũng là lễ vật ta thay mặt mẫu thân ta đưa đến mừng mọi người chuyển đến trạch mới, thật khéo là trạch viện của ta cũng cách đây không xa, ngày sau nếu cần mua gì, cứ cho người đến nói với ta, ta sẽ giúp phu nhân đặt mua, tạp nham phố phường, ta cũng biết được vài người, thu mua vẫn có chút kinh nghiệm."

Từ hồi tự nhiên gật đầu, thấy Từ Oản trở lại, vội vàng gọi nàng đến.

Hoắc Chinh giống như mới vừa gặp lại nàng, chắp tay với nàng: "Tiểu thư đã trở về, sau này nếu tiểu thư có cần mua gì, cứ cho người đến nói ta một tiếng."

Lễ lớn như vậy cũng có chút chịu không nổi, Từ Oản đi tới, đáp lễ: "Đa tạ."

Từ Hồi thấy nàng vội ngoắc tay: "A Man mau tới đây, đứa nhỏ Hoắc Chinh này đúng là có tâm, các ngươi nói xem hắn một mình đến kinh thành, cũng không đến tìm ta, mới hơn tháng đã mua được trạch viện, cũng rất lợi hại."

Hắn biết ăn nói, bộ dáng cơ linh thật sự có chút giống Triệu Lan Chi khi còn là thiếu niên.

Lại phỏng đoán được tâm tư Từ Hồi, dỗ nàng đến mặt mày đều rạng rỡ, tặng cho nàng vài món đồ trẻ con,diieen(dan-lee)quy^d00n đều chỉ là những vật tầm thường, lại qua một hồi ăn nói, đã khiến người ta cảm thấy hắn rất có tâm.

Từ Hồi cầm giày nhỏ trên bàn lên, đưa cho Từ Oản xem: "A Man mau nhìn, ở đây có hai đôi, con thích đôi nào?"

Một đôi là Song Phi Yến, một đôi là Tiểu Lão Hổ.

Từ mũi giày đã có thể nhận ra là cố ý chuẩn bị cho bé trai và bé gái, biết mồm mép hắn lợi hại, Từ Oản cũng chỉ nhẹ nhàng cười, đi đến giả vờ nhìn kỹ.

Đứng trước mặt Từ Hồi, Hoắc Chinh thật sự rất quy củ: "Tiểu thư nhìn xem, mọi người nói đoán rất chuẩn đấy!"

Trước hắn đã đoán qua, nói là nhi tử, Từ Hồi hiển nhiên rất vui vẻ, nhìn thấy nữ nhi cũng chưa hết vui vẻ, bảo nàng cũng đoán thử xem, nhưng mà đoán cái gì, cũng chưa được bốn tháng đâu.

Nhưng mà, cần gì nhiều lý do, chỉ cần phụ mẫu vui vẻ là được.

Từ Oản suy nghĩ, vẫn cầm lấy đôi giày Tiểu Lão Hổ kia: "Ta cũng cảm thấy là đệ đệ, ta là nữ nhi, lại có thêm đệ đệ cũng coi như viên mãn."

Đặt hoa quả khô lên bàn, nàng cũng không nhìn thiếu niên, chỉ bảo Hoa Quế thu vào, nói bản thân có chút mệt mỏi, xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài nắng cũng vừa lên, thời gian cũng còn sớm, phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc của bản thân một chút.

Khuê phòng của nàng đặt trong một viện tử nhỏ, mặt sau là tường cao, đi về phía Tây sẽ gặp một mảnh rừng trúc cũng không biết kéo dài đến đâu, trước đây cũng rất thích yên tĩnh, nên Từ Oản mới chọn gian phòng này.

Đồ đạc mang theo cũng không nhiều, Hồng Châu đang thu dọn giường, Từ Oản định đi qua lấy y phục, mèo nhỏ trong bọc y phục lại thò đầu ra, như một cục bông trắng, vì còn nhỏ, nên lá gan cũng nhỏ, chỉ dám đi loanh quanh bên cạnh bàn, cũng không dám đi đâu nữa.

Nghe thấy meo một tiếng, Từ Oản quay đầu lại: "Sao nó lại ở chỗ này?"

Hồng Châu đang trải nệm, quay đầu lại ôm mèo con, cúi đầu không dám nhìn nàng: "Ta biết tiểu thư có khúc mắc với Hồng Phúc, chuyện khác cũng thôi đi, nhưng sau khi Tiểu Bạch chết, ta cũng rất nhớ nó, thật ra ta cực kỳ thích mèo con, tiểu thư không muốn nuôi, thì hãy để ta nuôi, cầu tiểu thư đừng đưa nó đi."

Thật ra thời điểm rời đi, nàng đã bảo Hồng Châu cho người đưa mèo con trả về cho Cố Thanh Thành.

Nhưng Hồng Châu lại không bỏ được, nên ôm theo đến đây.

Từ Oản vươn tay, chỉ thở dài: "Đưa ta."

Hồng Châu thấy sắc mặt nàng không tốt, vội vàng ôm chặt mèo con: "Tiểu thư, cầu xin người."

Thấy mèo con này, lại như nhìn thấy bản thân không cách nào nắm được vận mẹnh trong tay, Từ Oản thở dài, sắc mặt lại càng nghiêm: "Đưa ta!"

Hồng Châu không dám giữ lại, đành phải đặt vào tay nàng.

Ôm cục bông trắng mềm mại vào trong lòng, Từ Oản đi ra ngoài.

Hôm đến đây lần đầu tiên, nàng đã phát hiện ra, Hậu viện có một cửa nhỏ thông qua phủ bên cạnh.

Cũng không bảo Hồng Châu đi theo, lại tránh người rồi đi vào cửa nhỏ, Hậu viện của phủ Tướng quân nàng chưa đến bao giờ, vừa tiến vào đã có chút không phân biệt được phương hướng.

Cũng may trong viện không có ai, đứng ở đây thấy được một nha hoàn đang vén màn đi ra ngoài.

Có ý muốn thả mèo con xuống đây, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn là đi tới.

Đến trước cửa, đã nghe được giọng nói của Hồng Phúc ở bên trong, nàng do dự bước lên bậc thềm, có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của một nữ nhân khác ở bên trong, đang hỏi Hồng Phúc, hỏi khi nào Cố Tướng quân mới trở về.

Ở đời trước, nàng chưa từng thấy nữ nhân nào vào Quận Vương phủ, nói cho cùng đời này vẫn khác, tay chân nàng nhẹ nhàng đi đến trước cửa, vươn tay vén màn cửa, thả mèo con vào trong.

Mèo con trước nay đều lưu luyến người, vào trong cửa, vẫn quay đầu lại nhìn nàng: "Meo ~ "

Nàng ngồi xổm trước cửa, một tay giữ màn cửa, một tay xua xua đuổi mèo con đi, nhẹ giọng quát nó: "Đi đi đi ~ "

Trong phòng tiếng cười khẽ của nữ nhân lại truyền ra, Hồng Phúc vẫn đang nói chuyện với nàng ta: "Tiểu thư xin chờ một chút, chủ tử sẽ trở lại ngay, đã cho người đi tìm rồi ạ."

Từ Oản lại vẫn còn xua tay: "Nhanh đi vào trong!"

Lúc này mèo con lại dính chặt lấy nàng, không những không đi vào mà lại nhảy ra ngoài, đi vòng vòng quanh chân nàng.*Die…nĐa///nLe:::Qu’’’yĐo__n* Nàng bất đắc dĩ đành phải một tay xách nó lên, lại thả vào cửa.

Nó quay lại nhìn nàng, nghiêng đầu.

Từ Oản thở dài, vỗ lưng nó một cái.

Mèo con lại meo một tiếng, nghe được ai đó trong phòng nói một câu mèo ở đâu ra, Từ Oản khẩn trương đứng dậy.

Đứng lên, nàng định lao xuống bậc thềm, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt phượng, cứng người lại.

Ánh mắt Cố Thanh Thành nhợt nhạt, cũng không biết đã đứng sau lưng nàng từ bao giờ.

Nàng ho nhẹ một tiếng, đứng trên bậc thềm, mới miễn cưỡng có thể đối mặt với hắn: "Mèo của ngươi, trả lại cho ngươi."

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt nàng: "Đó là mèo của nàng."

Sắc mặt Từ Oản lạnh hơn: "Tiểu Bạch đã chết, bất luận là mèo nào cũng không thể thay thế, có vài thứ không phải ngươi muốn thay thế là có thể tùy tiện thay thế, e là ngươi cũng không hiểu."

Nói xong nâng váy, đi xuống dưới.

Xuống bậc thềm, tự nhiên lùn hơn hắn rất nhiều, đi qua người hắn, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn thoáng sang. Lúc nàng đến cạnh hắn, Cố Thanh Thành xoay đầu nhìn lại: "Cao Hành, người này ta nhớ rõ."

Từ Oản dậm chân, người sau lưng chậm rãi bước đến chỗ nàng.

Hắn cúi thấp đầu, giọng nói cũng trầm xuống: "Trời tối, đến cửa nhỏ đó chờ ta."

(1)     Đan thanh (đồng nghĩa với hội hoa Trung Quốc): ban đầu là hai loại khoáng chất có thể được sử dụng làm sắc tố. Bởi vì tranh Trung Quốc cổ đại thường sử dụng hai màu son và màu lục lam. Đan Thanh trở thành đại từ của nghệ thuật hội họa.

(2)     Hổ vải: là một nghề thủ công truyền thống đã được lưu hành rộng rãi trong dân gian Trung Quốc vào thời cổ đại. Nó cũng là một món đồ chơi trẻ em tốt, trang trí trong nhà, quà tặng và bộ sưu tập cá nhân. Nó có một sự lưu thông rộng rãi và rộng khắp, và nó là một loại thủ công dân gian với hương vị rất mộc mạc.



Tập tin gởi kèm:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play