Sáng sớm, khi Trữ Hoài Tĩnh còn đang say giấc thì bị một hồi chuông khiến cho giật mình, thanh âm là từ điếu cước lâu truyền đến. Đối với Y Lan giáo Trữ Hoài Tĩnh cũng không xa lạ, hai năm trước hắn từng được hộ pháp Quyết Vi bên cạnh Đỗ Vi Lan mời đến đây ở để thuận tiện chuẩn trị cho Tần Dực Nguyệt.

Khi đó, toàn bộ nội lực của Tần Dực Nguyệt đều hóa thành tro bụi, tóc đen chỉ trong một đêm đã trở thành bạc trắng. Sau khi được Trữ Hoài Tĩnh chuẩn trị, hắn ruốt cuộc cũng kéo được một cái mạng trở về, nhưng tàn độc trong người thế nào cũng không giải dứt, chỉ có thể cắn răng chịu đựng thống khổ những khi nó phát tác.

Trữ Hoài Tĩnh ở Y Lan giáo đợi hơn nửa năm, cuối cùng dưới khẩn cầu của Tần Dực Nguyệt, thừa lúc Đỗ Vi Lan bế quan đã đưa y rời khỏi nơi này.

Hắn vốn tưởng khi Đỗ Vi Lan biết mình đã giúp cho Tần Dực Nguyệt rời đi thì nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng không ngờ Đỗ Vi Lan ngược lại còn thả người, đồng thời nói ra một câu.

Trữ Hoài Tĩnh biết rõ thân phận của Đỗ Vi Lan, ký ức đời trước cho hắn biết rằng sự tồn tại của người này sẽ khiến Dư quốc, thậm chí toàn bộ là Trung Nguyên chìm trong kiếp nạn, vì vậy hắn muốn cải biến mọi chuyện.

Đời trước hắn vì việc này mà mất đi tính mạng, tạo nên một tình thế tang thương, nhưng bây giờ hắn sẽ không để cho lịch sử tái diễn. Cho dù có chết, hắn cũng muốn ngã xuống cùng Trữ Giác Phi.

Chỉ là tình tiết có chút đổi khác so với đời trước, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì thì bản thân hắn cũng không biết được. Sở dĩ hắn ra tay trước là để cho Đỗ Vi Lan không thể giành thế chủ động.

-x-

Sau khi rửa mặt xong, Trữ Hoài Tĩnh được một nữ đệ tử của Y Lan giáo dẫn điếu cước lâu: “Mộc đại phu, giáo chủ ở bên trong.”

Trữ Hoài Tĩnh gật đầu đến gần tiểu lâu uy nghiêm đồ sộ, hắn hít sâu một hơi rồi mở cửa bước vào. Bên trong, lụa mỏng lay động, hương khí nồng nặc, đập vào mắt là một mảnh đỏ ứng, vô cùng chói mắt.

Đỗ Vi Lan ngồi trước cửa sổ, đưa lưng về phía Trữ Hoài Tĩnh, mái tóc trắng bạc như Tần Dực Nguyệt. Chỉ một bóng lưng đã có thể khuynh đảo lòng người, sợ rằng trên đời chỉ có một mình hắn!

“Lần này ngươi đến là vì chuyện gì, của ngươi hay của Dư quốc? Nếu như là cái sau thì không cần nhiều lời, còn nếu như cái trước thì cũng không cần thiết, ta sẽ không giết ngươi, vì ngươi đã cứu hắn!” Đỗ Vi lan không quay đầu, chỉ là nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

“Ta không phải là vì kẻ nào mà đến, điều ta muốn biết là chỉ có huyết tẩy thiên hạ mới có thể làm nguôi lòng thù hận của ngươi hay sao, Ngũ hoàng thúc?” Trữ Hoài Tĩnh nhấn mạnh ba chữ.

“Ngũ hoàng thúc? Tiểu Tĩnh, ta không phải họ Trữ.” Đỗ Vi Lan hơi xoay người, áo choàng lông cừu từ trên vai rơi xuống, khóe miệng khẽ cong, gương mặt bình thản.

“Nhưng trên người ngươi đang chảy dòng máu của Dư quốc, đây là sự thật không thể thay đổi.” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi đến bên cạnh Đỗ Vi Lan, nhìn ra cửa sổ.

“Ngươi sai rồi, trong ngươi ta bây giờ chính là máu của Dực Nguyệt.” Lời của Đỗ Vi Lan khiến cho Trữ Hoài Tĩnh kinh sợ, người này đã trở nên điên cuồng đến như vậy sao.

“Ngươi và Tần Dực Nguyệt hoán huyết?! Ngươi điên rồi!”

“Ta không phải cùng Dực Nguyệt hoán huyết, chỉ là dùng một phương pháp khác, ta biết việc hoán huyết sẽ làm thương tổn thân thể của hắn cho nên sẽ không làm vậy.” Đỗ Vi Lan nhẹ nhàng xoa bụng, đôi mắt đỏ tươi nhìn Trữ Hoài Tĩnh không có một chút cảm xúc.

“Ngươi nghịch thiên như vậy chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Lúc hài tử ra đời cũng là lúc ngươi mất mạng, chẳng ngươi không muốn báo thù nữa?” Trữ Hoài Tĩnh có một loại xung động muốn lấy búa đập đầu người này xem ở bên trong có gì.

Trong sách ghi chép của Y Lan giáo, nam tử có thể phản lại âm dương, nghịch lại thiên lý để mang hài tử, thế nhưng sau đó nguyên khí trong người sẽ bị tổn thương, nội lực khô cạn mà chết. Đây là một mạng đổi một mạng, mà theo lịch sử ghi chép, có ba vị giáo chủ đã từng nghịch thiên sinh ra đứa con nối dòng, sau đó chưa đầy một tháng đã phải ra đi. Ngược lại, trong thời kì mang thai, huyết mạch toàn thân người đó sẽ được đả thông, công lực theo đó cũng tăng lên rất nhiều.

“Ta chưa nói sẽ không báo nữa, đến lúc hài tử ra đời vẫn còn năm tháng, vậy là đủ rồi.” Đỗ Vi Lan thản nhiên ngắm cảnh, tâm trạng vô cùng bình tĩnh.

“Vậy ngươi đặt Tần Dực Nguyệt ở đâu?”

“Hài tử sau khi ra đời sẽ giao cho hắn nuôi nấng, dù sao ta sống hay chết đối với hắn cũng không có gì khác biệt.” Đôi mắt Đỗ Vi Lan lộ ra một ta cô đơn.

“Hắn có biết không?” Trữ Hoài Tĩnh cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng. Tình yêu của Đỗ Vi Lan quá mức điên cuồng, mà Tần Dực Nguyệt lại bị tổn thương sâu nặng, không dám yêu thêm lần nữa, một người trốn, một người đuổi. Hai kẻ tài sắc như vậy mà luôn phải chịu đau khổ, ông trời thật sự vô cùng bất công!

“Hắn không biết rằng ta sẽ chết.” Tâm Trữ Hoài Tĩnh trầm xuống, Tần Dực Nguyệt chỉ biết Đỗ Vi Lan đang mang hài tử, nhưng không biết lúc hài tử ra đời cũng là lúc bọn họ âm dương xa cách. Sống qua hai đời, Trữ Hoài Tĩnh đương nhiên hiểu rõ, chết không giải quyết được vấn đề, cũng không phải là cách giải thoát chân chính. Chết chỉ tạo thành nỗi thống khổ và tiếc hận vô biên cho người ở lại.

“Bỏ hài tử đi, bây giờ vẫn còn kịp.”

“Ha ha…” Đỗ Vi Lan cười thành tiếng, xoay người nhìn Trữ Hoài Tĩnh, “Ngươi nghĩ còn kịp sao? Trên đời này làm gì có thứ gọi là quay đầu?” Trữ Hoài Tĩnh không biết nên nói thế nào, cơ hội trở về thay đổi lịch sử như hắn đâu phải ai cũng có được, huống hồ vết thương của Đỗ Vi Lan là bắt đầu từ khi bản thân hắn sinh ra, chuyện này phải thay đổi thế nào?

“Vũ nhi đang ở Minh Hà hiên.” Đỗ Vi Lan không nhìn Trữ Hoài Tĩnh, lời này hiển nhiên trở thành lệnh đuổi khách.

Trữ Hoài Tĩnh cũng không nói gì thêm, xoay người đến Minh Hà hiên.

Minh Hà hiên tọa lạc ở phía Tây Y Lan giáo, là một tiểu viện nhỏ. Trữ Hoài Tĩnh mang theo một bầu tâm sự đến nơi liền nghe thấy một trận ồn ào.

“Ta muốn cha, Nguyệt ca ca nói cha sẽ đến đón ta nhưng đã qua lâu như vậy, cha có phải đã không cần ta hay không?” Một thanh âm mềm mại có chút tủi thân vang lên, lời nói mang theo nức nở.

“Vũ Nhi ngoan, cha ngươi còn có việc, làm xong sẽ đến ngay, hay là Vũ Nhi không thích Nguyệt ca ca?” Một giọng nam tuấn lãng thoải mái vang lên, mang theo nồng đậm cưng chiều.

Trữ Hoài Tĩnh vừa đẩy cửa tiểu viện ra liền thấy Mộc Tĩnh Vũ ngồi trên xích đu, cái miệng nhỏ nhắn đô lại một chỗ, chau mày thật chặt. Tần Dực Nguyệt nửa quỳ bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười trong sáng, mái tóc bạc lẫn vài sợi đen xõa trên vai, phong tình vô hạn.

“Vũ Nhi không phải là không thích Nguyệt ca ca, chỉ là Vũ Nhi rất nhớ cha.” Tiểu tử kia vươn cánh tay nhỏ bé mềm mại xoa xoa gò má của Tần Dực Nguyệt.

Tần Dực Nguyệt nhất thời mặt mày rạng rỡ: “Cha ngươi rất nhanh sẽ đến, hơn nữa Vi Lan ca ca sẽ sinh hài tử cho Vũ Nhi chơi, đến lúc đó Vũ Nhi sẽ có rất nhiều người chơi cùng.” Trên mặt Tần Dực Nguyệt mang theo chút vui sướng và ngượng ngùng khi sắp được làm phụ thân.

Trong lòng Trữ Hoài Tĩnh mang theo từng trận chua xót, nếu như y biết ngày mà hài tử sinh ra cũng là ngày mình mất đi người kia cả đời thì liệu có còn trông chờ như vậy hay không?

Trữ Hoài Tĩnh gõ nhẹ cửa gỗ, hai người bên trong song song quay quay đầu. Vẻ mặt của Tần Dực Nguyệt có chút cứng ngắc cũng có chút kinh ngạc, còn Mộc Tĩnh Vũ khi vừa thấy cha thì đã khóc lên, bé từ trên cao nhảy xuống, vọt vào lòng của Trữ Hoài Tĩnh.

“Cha… Cha… Cha…” Mộc Tĩnh Vũ nức nở, trong miệng không ngừng kêu gọi.

Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi ngồi xuống, vuốt tóc Mộc Tĩnh Vũ, nói: “Đã lớn như vậy mà còn khóc nhè, xấu quá đi mất.”

Mộc Tĩnh Vũ nghe vậy liền dùng tay áo của Trữ Hoài Tĩnh lau đi nước mắt, “Vũ Nhi không khóc, cha… Cha đừng rời bỏ ta.”

Trữ Hoài Tĩnh ôm chặt bé vào lòng, tâm trạng đau đớn, Mộc Tĩnh Vũ từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn những hài tử khác, bé nói lời này khiến Trữ Hoài Tĩnh vô cùng đua xót, bản thân trong vô tình đã tổn thương bé.

“Sau này cha sẽ luôn ở bên Vũ Nhi, vĩnh viễn cũng không rời đi.” Trữ Hoài Tĩnh ôm Mộc Tĩnh Vũ, yên lặng hứa hẹn.

Tiểu tử kia sau khi khóc mệt liền ngủ luôn trong lòng của hắn, Trữ Hoài Tĩnh bế Mộc Tĩnh Vũ lên giường, thay bé đắp chăn thật kỹ. Tần Dực Nguyệt chắp tay đứng dưới tàng cây, vẻ mặt uể oải.

“Đa tạ ngươi giúp ta chăm sóc Vũ Nhi.”

“Ngươi khách khí với ta làm gì? Đã lâu không gặp Tiểu Tĩnh, ngươi có nhớ ta hay không?” Tần Dực Nguyệt rất nhanh liền khôi phục bộ dáng cợt nhã, giả vờ ôm chằm lấy Trữ Hoài Tĩnh nhưng lại bị hắn lắc mình né đi.

“Ngươi vẫn lạnh lùng như vậy.” Tần Dực Nguyệt bất mãn nói.

“Việc ngươi nhờ ta giúp ta đã chuẩn bị xong.” Trữ Hoài Tĩnh vẻ mặt bình thản, lời vừa nói xong lại có chút không đành lòng, “Ngươi thật sự đã quyết định rồi? Đỗ Vi Lan đã mang cốt nhục của ngươi, ngươi có thật sẽ bỏ được không?”

Trong viện nhất thời trở nên trầm mặc, hô hấp của cả hai người nhẹ nhàng như gió, lặng lẽ trôi đi.

Lan Lan nằm dưới?? Nguyệt Nguyệt nằm trên?? <ins class="adsbygoogle"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play